Trình Dập đi rồi, Giản Ninh ngồi trên giường ngẩn người.
Cô quả thực không thể tin được mình vừa nghe được điều gì, Trình Dập vậy mà lại cho cô quay cảnh giường chiếu rồi hả? Đây là Trình Dập thật hả?
Nhưng mà trước kia anh không cho cho cô quay cảnh giường chiếu là vì để ý cô, chẳng lẽ sau khi chia tay, anh ra nước ngoài nghỉ phép xong đã quên cô luôn rồi?
Lòng Giản Ninh tràn đầy khó hiểu, càng nghĩ càng loạn.
Cô xem đồng hồ, hình như giờ này Dương Hi vẫn chưa ngủ, vì thế gọi điện thoại cho Dương Hi.
Dương Hi: “Hello, Ninh Ninh. Nhớ chị rồi à?”
Giản Ninh: “Đúng vậy, nhớ ngày tháng chị có thể cùng em đến đoàn phim. Khi đó buổi tối chúng ta ngủ chung một giường, tám từ chuyện của đoàn phim đến chuyện nhà người ta, nói một lúc mọi phiền não đều có thể buông bỏ.”
Dương Hi: “Nghe em nói như vậy, tâm trạng em có vẻ không tốt lắm đâu?”
Giản Ninh: “……”
Cô nghĩ chốc lát mới cô đơn kể: “Trình Dập đồng ý cho em quay cảnh giường chiếu.” Một lát sau lại như hờn giận mà bổ sung một câu: “Anh ấy còn bảo em cố gắng quay cho đạt, đừng khiến Trục Ảnh mất mặt.”
Dương Hi nhịn không được mà phá lên cười: “Chúc mừng em, cầu được ước thấy rồi.”
Giản Ninh bị nghẹn không trả lời được, hít một hơi sâu: “Ban đầu em cảm thấy hiến thân vì nghệ thuật, em thân là diễn viên chuyên nghiệp cũng không nên kén chọn cảnh diễn, nhưng sau khi biết cảnh kia là vì muốn tạo drama cho phim thì trong lòng em cảm thấy phản cảm đến mức ghê tởm.” Mũi cô có chút ê ẩm, tủi thân tố cáo: “Em còn tưởng Trình Dập có thể giúp em nghĩ cách, vậy mà anh ấy còn như vậy.”
Dương Hi hoàn toàn không tin Trình Dập sẽ cho Giản Ninh quay cảnh nóng, chắc chắn anh sẽ nhúng tay: “Ninh Ninh, em có từng nghĩ đến, em khổ sở như vậy, rốt cuộc là vì phải quay cảnh nóng hay vì ông chủ Trình?”
Giản Ninh không trả lời nhưng đáp án lại vô cùng rõ ràng.
Dương Hi: “Được rồi, đừng nghĩ nhiều như vậy, thuận theo tự nhiên đi.”
Giản Ninh chuẩn bị ngắt điện thoại, lại đột nhiên nhớ tới một chuyện: “Đúng rồi, bảo vệ lúc trước chị sắp xếp cho em đâu?” Cô nghĩ lỡ đâu nếu cô không muốn quay, có bảo vệ che chở có thể giúp cô an toàn rời đi.
Dương Hi cười: “Người có giá trị cao nhất trong Trục Ảnh đều đã đến chỗ em, em còn hỏi chị bảo vệ đâu? Em có bị ngốc hay không…”
Ai? Trình Dập sao? Không phải anh tới để bàn phim với Lư Hoài ư?
Hiện tại Giản Ninh nghĩ đến anh, trong lòng lập tức loạn cào cào, hận không thể đến gõ cửa phòng anh hỏi rõ ràng mọi chuyện.
**
Buổi sáng, tại phim trường.
Lư Hoài vẫn đến trễ, cả đoàn phim vẫn phải chờ ông ta như cũ.
Trình Dập ngồi cạnh Giản Ninh, Giản Ninh đã thay quần áo trang điểm xong, tuy rằng bên ngoài là lớp áo lông, chỉ cần nhìn mặt đã biết là một mỹ nhân cổ điển. Nhưng mỹ nhân, sáng sớm không mấy hăng hái, có chút tiều tụy, phấn nền có thể che được quầng thâm mắt nhưng cũng không có cách nào che được tơ máu trong mắt cô.
Trình Dập hỏi: “Tối hôm qua ngủ không ngon à?”
Giản Ninh nghe thấy anh hỏi han quan tâm thì lại quay đầu đi không để ý tới anh, nghĩ thầm còn không phải bởi vì anh…
Trình Dập không biết suy nghĩ trong lòng cô, đầu đầy dấu chấm hỏi.
Anh đi sang bên, châm điếu thuốc.
Giản Ninh xoay người, lén lút nhìn anh, vậy mà anh cũng đang nhìn cô, hai người bốn mắt nhìn nhau, Giản Ninh như là chuột bị mèo tóm được, lập tức quay người đi giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Trình Dập rít thuốc rồi cười cười.
Sau khi Lư Hoài tới, bắt đầu quay phim.
Từ khi Trình Dập gia nhập đoàn làm phim “Giang sơn mỹ nhân”, người thay đổi lớn nhất không phải Lư Hoài thì là ai.
Chẳng những hạn chế được tật xấu sửa loạn kịch bản, đối xử với nhân viên đoàn phim cũng không còn hô hô quát quát như trước, có lẽ là không muốn danh tiếng của mình hư thối trước mặt đạo diễn lớn.
(*) Hư thối: Gốc là mặt ngã vào ph*n.
Giản Ninh nhân lúc rảnh giữa lúc quay thường thường nhìn lén Trình Dập. Lúc đầu còn định lén lút như chú chuột, sau số lần tăng lên nên dứt khoát thoải mái mà nhìn.
Cô nghĩ, lần này Trình Dập tới, chắc chắn là vì cô. Chẳng qua vịt chết vẫn còn cứng mỏ, mới không chịu thừa nhận.
Cô còn nghĩ, nếu người ta đã thật lòng muốn giúp mình thì mình cũng đừng vờ vịt làm kiêu, chủ động bước lên trước một bước, cho anh một bậc thang.
Cảnh quay trong ngày đều đã quay xong, hiệu suất quả là cao bất ngờ.
Giản Ninh nấn ná đi đến bên cạnh Trình Dập, cúi thấp đầu, hỏi: “Buổi tối anh rảnh không? Cùng đi ăn đi.”
Trình Dập dập điếu thuốc: “Đêm nay không được, anh có việc.”
Giản Ninh ngẩng đầu, vẻ mặt ngoài ý muốn: “Anh đến nơi hoang vu hẻo lánh này thì còn có thể có chuyện gì?”
Không có khả năng anh có bạn ở đây, nếu là chuyện giải quyết được trên máy tính, cũng không đến mức ngay cả thời gian đi ăn cũng không có.
Tóm lại, anh từ chối là rất không bình thường!
Trình Dập cong miệng: “Muốn biết?”
Giản Ninh cảm thấy mình sắp rơi vào bẫy của anh, cảnh giác hơn: “Không muốn!”
Trình Dập “Ah” một tiếng, “Vậy thì không nói cho em.”
Sau đó, lướt qua cô, dặn trợ lý vài câu, rời khỏi địa điểm quay phim.
Giản Ninh nhìn bóng lưng thoải mái đi càng lúc càng xa, tức giận đến ngứa răng, trong lòng gào to: “Trình Dập thối tha, em không bao giờ để ý anh nữa!”
**
Lư Hoài khác thường quay xong những cảnh quay hôm nay, lại khác thường không cùng đám người phó đạo diễn kia đi uống rượu, mà dắt Tào Mẫn Nghi về khách sạn sớm.
Người trong đoàn phim lén lút chê cười ông ta, đói khát đến mức như vậy sao?
Chờ Lư Hoài và Tào Mẫn Nghi trở lại phòng, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.
Tào Mẫn Nghi đi ra mở cửa, thấy người ở cửa cũng không ngoài ý muốn.
“Đạo diễn Trình, mời vào.”
Trình Dập đi vào phòng Lư Hoài, bình thường đạo diễn đều ở phòng xép, là vì lúc nào cũng có thể có nơi nói chuyện.
Lư Hoài và Tào Mẫn Nghi ngồi trên ghế sofa, Tào Mẫn Nghi rót trà cho mọi người.
Trình Dập ngồi ở trên trên sofa đơn, đưa kịch bản trên tay cho Lư Hoài.
Phần kịch bản này đã được Trình Dập sửa lại, trình độ viết kịch bản của Trình Dập như thế nào, giải Biên kịch xuất sắc nhất chính là minh chứng tốt nhất.
Lư Hoài như nhận được quà quý cầm trong tay lật xem, Tào Mẫn Nghi cũng nghểnh cổ cẩn thận xem. Sau khi xem xong hai người kinh ngạc nhìn nhau rồi lại cùng nhau quay sang nhìn về phía Trình Dập.
Lư Hoài: “Anh đổi cảnh nóng cho Tào Mẫn Nghi quay?”
Chi tiết bên trong đều do một tay Trình Dập sửa, tốt hơn lúc đầu không biết bao nhiêu lần, nhưng cố tình lại do bạch nguyệt quang chính là nhân vật Tào Mẫn Nghi đóng diễn, mới có thể sinh ra sự nổi bật lớn như vậy, hoàn toàn không liên quan đến nhân vật của Giản Ninh.
Trong mắt Lư Hoài tràn đầy nghi ngờ, trong mắt Tào Mẫn Nghi cũng tràn đầy chờ mong.
Trình Dập dựa vào sofa, mười ngón đan vào nhau: “Cảnh nóng là một điểm hot thu hút của “Giang Sơn mỹ nhân”, tôi biết đạo diễn Lư là muốn lợi dụng độ hot của Giản Ninh và hình tượng thanh thuần khi xưa để tạo ra đề tài hot.”
Lư Hoài dùng ánh mắt như đang hỏi: “Anh đã biết rồi mà còn sửa? Sao nào, không nỡ cho Giản Ninh quay à?”
Trình Dập cười nhạt: “Tôi biết mấy người sẽ cảm thấy tôi vì Giản Ninh mới sửa cảnh diễn, nhưng quan hệ giữa tôi với cô ấy không quan trọng, quan trọng là quan hệ hiện tại của hai người.”
Đầu tiên, Lư Hoài cùng Tào Mẫn Nghi đều hơi xấu hổ, nhìn nhau, Lư Hoài nghĩ thầm điều này ở đoàn phim cũng không được coi là bí mật nên thản nhiên nhìn Trình Dập đối diện.
Trình Dập: “Cô Tào vẫn luôn không chìm không nổi, thời gian càng dài, cơ hội ngày càng ít. Nhưng “Giang Sơn mỹ nhân” sẽ là bước ngoặt, nếu cảnh nóng cho cô diễn, mà diễn tốt, chắc chắn người xem có thể nhớ cô, vậy phải xem đạo diễn Lư có muốn cho cô ấy cơ hội này hay không.”
Tào Mẫn Nghi bị nói trúng tâm sự, đồng tử nháy mắt co rút lại.
Thật ra Trình Dập nói không chìm không nổi đã là coi trọng cô ta, cô ta hoàn toàn không có danh tiếng gì. Mà tuổi tác cô ta cũng không còn nhỏ, nếu không nổi được, sau này ngay cả nhân vật mẹ người ta cũng khó có được. Bởi vì đạo diễn chọn người diễn vai mẹ cũng đều ưu tiên chọn những ngôi sao nổi hoặc đã từng có tiếng.
Trước đó, Lư Hoài chưa từng có ý tưởng này, bị Trình Dập nhắc như vậy, ông ta quay sang nhìn Tào Mẫn Nghi.
Tào Mẫn Nghi dùng ánh mắt trông mong mà nhìn ông ta, trong mắt đều là khẩn cầu.
Trong lòng Lư Hoài có chút rung động, trong khoảng thời gian này ông ta rất thích Tào Mẫn Nghi, chẳng những trên giường hầu hạ ông ta thoải mái, kỹ năng diễn xuất cũng không tồi. Diễn viên quay phim cổ trang đều rất vất vả, nhưng Tào Mẫn Nghi là một trong số ít những nữ diễn viên vừa chịu ngủ vừa chịu khổ được.
Khi người khác giới thiệu Tào Mẫn Nghi cho Lư Hoài, ông ta cũng cảm thấy có khả năng ra tay.
Trình Dập: “Đạo diễn Lư, chuyện cảnh nóng này, nếu đẹp mà không tục mới có thể tạo được hiệu ứng tốt, nếu không sẽ rất xấu hổ, còn kéo thấp danh tiếng. Hiện tại trước khi người ta xem phim, đều đi xem đánh giá phim, sau đó mới quyết định có nên mua vé hay không. Giản Ninh am hiểu diễn tình cảm, chưa chắc cô ấy có thể quay cảnh nóng đạt. Chi bằng nhường cơ hội này cho cô Tào, không chừng cô Tào thật sự dựa vào lần này nổi tiếng. Đạo diễn có thể nâng diễn viên cũng có thể xem là thành tích.”
Tào Mẫn Nghi ở trên giường quyến rũ thế nào, Lư Hoài là người rõ nhất.
Tào Mẫn Nghi nhẹ nhàng đẩy đẩy cánh tay ông ta, lại dịu dàng kêu: “Đạo diễn Lư…”
Lư Hoài sờ sờ đầu trọc, trong lòng rối rắm xoắn xuýt: “Đạo diễn Trình, chuyện quan trọng, anh để tôi suy nghĩ lại.”
Trình Dập: “Tôi chỉ đưa ra đề nghị, đạo diễn Lư cứ tự xem xét.”
Trình Dập liếc mắt nhìn Tào Mẫn Nghi một cái, Tào Mẫn Nghi ngầm hiểu mà chớp chớp mắt, nói vậy chuyện phía sau chắc chắn là cô ta bỏ ra cả vốn liếng, khiến Lư Hoài đồng ý thay người.
**
Giản Ninh cả đêm đều suy nghĩ, Trình Dập đi đâu? Đi gặp ai? Rốt cuộc là có chuyện gì? Ở trong đoàn phim còn có người quan trọng hơn cô sao?
Vấn đề liên tiếp nảy ra làm thính giác tối nay của cô trở nên cực kỳ mẫn cảm, chỉ cần trên hành lang hơi có tiếng bước chân, cô sẽ lập tức chạy đến cửa, nhìn từ mắt mèo ra bên ngoài xem có phải Trình Dập đã trở lại hay không.
Sau khi thất vọng vô số lần, rốt cuộc trong những tiếng bước chân trầm ổn, Giản Ninh từ mắt mèo thấy được bóng dáng Trình Dập.
Trình Dập đứng ở cửa phòng, đang chuẩn bị mở cửa, nhìn đồng hồ, mới 9 giờ, cảm thấy thời gian còn sớm. Vì vậy anh xoay người, nhìn cửa phòng Giản Ninh ở đối diện, sau đó gõ cửa.
Từng tiếng gõ cửa của anh cứ như nện thẳng vào tim Giản Ninh, bùm bùm. Giản Ninh theo bản năng mở cửa ngay, vừa muốn nâng then cửa, lại cảm thấy mình mở cửa nhanh như vậy, giống như vẫn luôn đợi anh… Tuy rằng sự thật chính là vậy.
Dưới tình thế cấp bách, cô đi vào vài bước lại vòng trở lại cửa, cố ý tạo tiếng bước chân, để bên ngoài nghe được rồi mới mở cửa.
Giản Ninh: “Có việc?”
Trình Dập hoài nghi nhìn cô: “Trong phòng em còn có ai à? Vừa rồi anh nghe tiếng bước chân trong phòng, như kiểu có người từ cửa đi vào trong, sau em đã đến cửa.”
Giản Ninh hơi hoảng hốt, không dám nhìn vào Trình Dập: “Ừm… Cái đó… Không có, anh nghe lầm rồi.”
Trình Dập híp mắt nhìn cô một lát, sau đó khẽ cười, cho cô chút mặt mũi, không hỏi lại vấn đề này.
Trình Dập: “Chỗ anh không có trà, em mời anh uống một bình nhé?”
Giản Ninh nhích sang bên, nhường đường cho anh đi vào.
Trình Dập ngồi trên sofa, nhìn đến kịch bản đặt trên bàn, trong đó đúng lúc đang mở cảnh giường chiếu.
Mày anh cau lại một đoạn: “À, đang nghiên cứu cảnh nóng à?”
Giản Ninh liếc mắt nhìn hắn.
Trình Dập cười cười: “Cảnh nóng này, một mình không dễ tìm hiểu đâu.”
Giản Ninh nhụt chí.
“Không bằng anh phụ em cùng nhau nghiên cứu cảnh nóng này nhé.”