Đạo Diễn, Anh Tự Vả Có Đau Không?

Chương 13: Nhận người

Editor: Mèo Mướp Thích Ngủ

Beta:

Giản Ninh và Dương Hi nhắn tin trên Wechat cả đêm đến mức hết pin, vì thế cô nhích lên đầu giường vừa sạc vừa gửi tin nhắn bằng giọng nói.

Giản Ninh tựa vào đầu giường, trên gương mặt nhỏ tràn ngập sự chán nản, thất vọng hỏi: "Chị nói xem có phải em ngốc lắm không, còn tưởng rằng người ta định thổ lộ với mình, kết quả lại là bàn việc công…"

Dương Hi an ủi: "Cũng không thể trách em nghĩ lệch hướng được, lần trước Lăng Hạo nói muốn theo đuổi em cũng chẳng phải đột ngột mời em đi ăn cơm đó sao. Bình thường thôi mà, nếu mà là chị có khi chị cũng hiểu sai."

Giản Ninh thấy Dương Hi và Khương Lam đều nhìn người rất chuẩn, sẽ không phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy. Vừa nghĩ tới Khương Lam là nghĩ đến công việc, vừa nghĩ đến công việc thì cô càng uể oải: "Chị thấy hôm nay em từ chối Trình Dập rồi thì sau này anh ta có còn tìm em quay phim nữa không?"

Dương Hi cảm thấy... có lẽ là không. Nhưng cô sợ đả kích ý chí chiến đấu của Giản Ninh nên cố ý hăng hái nói: "Đâu phải em chỉ quay phim của anh ta! Sợ gì chứ? Đạo diễn tốt nhiều như vậy, chỉ cần diễn xuất của em tốt, đợi sau này hot rồi, còn phải sợ không có phim để diễn sao."

Dương Hi nói rất có đạo lý nhưng Giản Ninh chỉ cần nghĩ đến sau này không thể hợp tác với Trình Dập, trong lòng cứ như bị chiếc cưa khứa từng chút một.

Giản Ninh hít sâu một hơi, nhìn trần nhà, "Dương Hi, bây giờ có phải em rất giống chị Tường Lâm không?"

Dương Hi khẽ thở dài một hơi, "Em vừa thất tình, điều đó khó tránh khỏi. Nhưng mà đừng hận đời quá lâu, chị nghe nói đạo diễn Lý Tín gần đây định quay một bộ phim tình yêu lãng mạn, muốn tìm một nữ diễn viên trẻ tuổi xinh đẹp làm nữ chính, tất cả các các diễn viên trẻ đều đang tất bật chuẩn bị đi thử vai, chị Lam cũng đang định cho em đi đó."

"Lý Tín? Đạo diễn lớn từng đoạt giải vàng Liên hoan phim Pháp?!" Vừa nghe thấy mình có cơ hội thử vai một bộ phim có đạo diễn tốt, Giản Ninh lập tức quên hết mấy suy nghĩ kỳ lạ, kích động đến nỗi dây sạc cắm trong ổ điện cũng bị giật ra, chân trần đứng dưới đất hỏi.

Dương Hi nghe thấy Giản Ninh còn tinh thần như vậy đã biết cô không sao. Nữ cường nhân đều có sự ăn ý với nhau, hiểu công việc mới là điều quan trọng nhất, tình cảm chỉ để tô điểm cho cuộc sống.

Nói chuyện điện thoại với Giản Ninh xong, Dương Hi nhắn tin cho Khương Lam: Chị Lam, Giản Ninh từ chối lời mời của Trình Dập rồi.

Khương Lam đang ngồi bên cửa sổ biệt thự, nhìn ảnh ngược đèn đường chiếu vào, buồn rầu nhấm rượu. Sau khi đọc tin nhắn của Dương Hi, bà cầm đế ly, sửng sốt hồi lâu. Bả vai thoáng thả lỏng, vừa bất đắc dĩ lắc đầu vừa mỉm cười nhẹ nhõm.

Cả đời này bà đều làm người đại diện, đào tạo ra biết bao nhiêu ảnh đế ảnh hậu, cuối cùng bọn họ vì đủ loại nguyên nhân mà rời khỏi, trong tay bà chỉ còn lại mỗi Công ty đại diện Sơn Phong.

Không nghĩ tới lúc gần về hưu lại gặp được một người có tình có nghĩa.

Chỉ tiếc là bà không thể nâng đỡ cô trong lúc bà huy hoàng nhất.

***

Đạo diễn Lý Tín và Khương Lam là bạn bè cũ.

Lần thử vai này, đạo diễn Lý chủ động nhắn tin hỏi Khương Lam, trên tay bà có hạt giống nào tốt hay không. Hai người bàn bạc công việc xong, sau khi vui vẻ ôn chuyện, đạo diễn Lý đăng cuộc trò chuyện này lên Weibo, đồng thời còn tag thêm mấy người bạn cũ muốn chọn một ngày không xa để tụ họp.

Bộ cung đấu đang được phát sóng của Trương Dư Thiến đã tạo được tiếng vang, độ hot của cô ta cũng nhiều nước lên thì thuyền cũng lên cho nên cô ta đã tự phong cho mình chức hoa đán của Sơn Phong.

Cô ta còn cho rằng nhất định sẽ giành được cơ hội thử vai cho bộ phim mới của đạo diễn Lý, vì tình huống bắt buộc, hơn nữa vì để an toàn hơn, gần đây cô ta đã chủ động ăn cơm với Khương Lam, tóm lại là không ngừng lôi kéo làm quen nhưng đến cùng Khương Lam vẫn giao cơ hội thử vai cho Giản Ninh.

Giữa tháng giêng, tuy thời tiết còn lạnh, vào một buổi sáng đầy nắng, Giản Ninh đi theo Khương Lam đến công ty điện ảnh của đạo diễn Lý.

Tóc ngắn của đạo diễn Lý đã có màu muối tiêu, lịch sự lễ độ, nhìn mặt ông cũng khiến người khác thấy mình nói quá to cũng là việc không tốt.

Hình thức lần thử vai này rất giống thi học kỳ, trong một căn phòng to như vậy, đạo diễn ngồi trước mặt, trên bàn có bút và sơ yếu lý lịch của diễn viên. Diễn viên trước mặt thì làm theo yêu cầu diễn giải một đoạn ngắn trong kịch bản.

Một mình ngồi ghế dài ở cửa chờ thử vai, tự hỏi bản thân rằng một cô gái hai mươi tuổi phải diễn thế nào để thành một cô gái hai mươi tuổi.

Còn Khương Lam vừa gặp mặt mấy người bạn cũ, người ta mời nhiệt tình quá không thể từ chối được, đành kéo nhau đến quán cafe ôn chuyện xưa.

Ngay khi Giản Ninh đang chăm chú suy nghĩ các kĩ các hành động để diễn thì một dáng người nhỏ nhắn từ trong phòng thử vai đi ra.

Giản Ninh ngẩng đầu lên nhìn, vậy mà lại là Chu Nhụy.

Sau khi Chu Nhụy cười nói tạm biệt với đạo diễn Lý trong phòng, ra tới cửa thấy Giản Ninh, nụ cười vẫn không đổi chỉ có ánh mắt thoáng chút lạnh lùng, nhưng lập tức khôi phục như thường.

Giản Ninh nhìn thấy Ảnh hậu, có chút lo lắng nhưng không thể hiện ra ngoài. Cô đứng lên, lễ phép chào hỏi: “Xin chào cô Chu ạ, em là Giản Ninh.”

Phụ nữ trên dưới ba mươi tuổi rất ghét bị người khác gọi là chị, nhất là phụ nữ trong giới giải trí. Ngày đầu tiên Khương Lam ký hợp đồng với cô đã nhắc nhở cô: Ở trong cái giới này, nếu không biết xưng hô với người ta như thế nào, đừng quan tâm người ta đang làm chức vụ gì, đều nên gọi bằng thầy, cô.

Chu Nhụy nghe thấy xưng hô của Giản Ninh với mình, nghĩ thầm quả thật Giản Ninh rất biết đưa đẩy, trách không được có thể cướp được tài nguyên “Chuyện cũ Dân quốc” của mình. Chu Nhụy cười đáp lại: “Xin chào, Giản Ninh, không cần khách sáo như vậy, gọi tôi là Chu Nhụy được rồi.”

Sau khi hai người khách sáo chào hỏi, Giản Ninh bước hai bước đến gần cửa tỏ vẻ cô phải đi vào thử vai rồi.

Chu Nhụy vờ như vô tình chắn ở cửa, xấu hổ cười cười. Khi tránh khỏi cửa, nghĩ đến Giản Ninh lại muốn giành vai diễn với mình, đương nhiên Chu Nhụy không muốn cô thể hiện tốt cho nên trong lòng tính toán kế hoạch, trước khi Giản Ninh đi vào thì gọi cô lại.

Chu Nhụy hỏi: “Giản Ninh, tôi rất tò mò một chuyện, có thể hỏi cô không?”

Giản Ninh khờ dại nháy mắt mấy cái, “Chuyện gì thế ạ?”

Chu Nhụy cười nói: “Đạo diễn Trình Dập xuất thân là nhà đầu tư, lần trước tiếp xúc với anh ấy tôi cũng biết anh ấy giàu có hào sảng. Lúc đó bên bộ phim của đạo diễn Hướng tìm tôi, ra giá ba trăm ngàn. Sau khi nghe vậy anh ấy cũng chẳng biểu hiện gì tiếp tục nâng giá cho tôi. Cho nên… Tôi rất tò mò, thù lao quay “Chuyện cũ Dân quốc” của cô rốt cuộc là ít hay nhiều?”

Giản Ninh ngẩn ra, đối với vấn đề của Chu Nhụy, vẻ mặt như không kịp trở tay. Hơi xấu hổ cúi đầu nói: “Chuyện này… Thật có lỗi ạ, hai bên đã ký hợp đồng giữ bí mật nên em không tiện nói ra ạ.”

Chu Nhụy khẽ che miệng, hít sâu một hơi, bề ngoài tỏ vẻ thật có lỗi, “Tôi xin lỗi nhé, là tôi thất lễ rồi, cô xem như tôi chưa nói gì đi nhé. Tôi đi trước đây, tạm biệt~~”

Chu Nhụy quay người lại, vẻ mặt hồ ly tinh cười đến đắc ý. Cô ta chính là muốn ảnh hưởng đến tâm trạng Giản Ninh khiến cô không thể phát huy bình thường được.

Giản Ninh đứng ở cửa, nghĩ thầm thù lao đóng phim của cô chỉ có ba trăm vạn…

Nhưng mà…

Ba trăm vạn đối với cô mà nói đã là rất nhiều rồi!

Nếu sau khi cô tốt nghiệp đi làm việc văn phòng sáng chín chiều năm, phải mất bao lâu mới kiếm được ba trăm vạn chứ?

Nghĩ như vậy, cô lập tức thấy ngây ngất, cảm thấy mình thật là giỏi!

Sau khi thử vai kết thúc, Khương Lam một mình đến nói chuyện với Lý Tín một lúc.

Khương Lam ngồi trên ghế sofa hỏi: “Giản Ninh diễn thế nào?”

Lý Tín gật đầu khẳng định, “Rất tốt, vô cùng có linh tính, là một diễn viên hiếm có.”

Khương Lam vừa lòng nở nụ cười, nói: “Vậy lần này con bé có cơ hội tham gia tác phẩm này không?”

Vẻ mặt Lý Tín trầm ngâm một chút, “Rất khó, khả năng quảng bá của công ty Chu Nhụy cung cấp rất mạnh. Cô cũng biết, bây giờ tuyển người, đạo diễn không còn là người có quyền lên tiếng nhất, đứng trước người có thể diễn tốt như nhau, đương nhiên nhà đầu tư càng muốn chọn người có thể bảo đảm doanh thu phòng vé.”

Sau đó quả thật như Lý Tín đã nói, nhà đầu tư chọn Chu Nhụy.

**

Một tuần sau, Giản Ninh ở văn phòng Khương Lam nhận được tin tức này.

Thất vọng là điều khó tránh khỏi nhưng so với Khương Lam thất vọng, ngược lại cô là người nâng tinh thần, an ủi Khương Lam.

Khương Lam đã tươi cười trở lại.

Sau đó, có người gõ cửa.

Khương Lam nói: "Mời vào."

Giản Ninh đi đến cạnh bàn làm việc rồi đứng ở đó.

Cửa bị đẩy ra, là Trương Dư Thiến và sếp Trương đã đầu tư cho cô ta diễn bộ cung đấu, còn có một người đàn ông trung niên thần thái tinh anh cầm tài liệu cùng đi vào.

Trương Dư Thiến nhìn thấy Giản Ninh, ban đầu thì trợn trừng mắt sau đó kéo ghế trước bàn làm việc Khương Lam ra, ngồi vào.

Hôm nay thấy thái độ Trương Dư Thiến kiêu ngạo, không khéo léo lấy lòng bà như trước thì trong lòng có cảm giác không ổn.

Quả nhiên, Trương Dư Thiến nhìn thoáng qua người đàn ông tinh anh bên cạnh, sau đó khinh miệt nhếch miệng, giới thiệu với Khương Lam: “Vị này là luật sư Tưởng, đến đây để giúp tôi hủy hợp đồng với bà.”

Nụ cười khách sáo của Khương Lam dần đóng băng, nhìn gương mặt Trương Dư Thiến trước mắt, bỗng nhiên nhớ đến một nữ diễn viên cũng từng được bà nâng đỡ nổi tiếng, sau đó thì đá bà đi.

Giản Ninh giật mình nhìn Trương Dư Thiến.

Trương Dư Thiến nhận thấy ánh mắt của Giản Ninh, ghen tị nhìn Giản Ninh một phen rồi mang theo thù hận nói với Khương Lam: “Chị Lam, chị xem ánh mặt chị quả thật là không được tốt. Tài nguyên nào tốt chị cũng nỡ cho tôi, sao nào? Không nghĩ đến đến cuối cùng vẫn là tôi nổi tiếng rồi.”

Khương Lam nghe xong lời của cô ta, không nóng không vội, vẫn phong độ như cũ, "Giản Ninh, em đi ra ngoài trước đi."

Giản Ninh lo lắng nhìn Khương Lam, sau khi nhận được ánh mắt thúc giục của Khương Lam thì rời khỏi văn phòng.

Khương Lam nở nụ cười của một người phụ nữ trưởng thành, nói với Trương Dư Thiến: "Dư Thiến, lúc trước tôi ký hợp đồng với cô đã là xem trọng cô rồi. Tôi thừa nhận việc phân chia tài nguyên tôi có chút bất công, nhưng sau khi cô được ký hợp đồng, vẫn luôn phát triển thuận lợi, công ty đâu phải là không tốn công giúp cô. Chẳng qua, người tìm chỗ cao mà đi, cô có tài nguyên tốt hơn, tôi cũng hi vọng con đường sau này của cô có thể thuận buồm xuôi gió, nổi tiếng hơn. Chỉ là…”

Bà nói đến đây, nhìn thoáng qua sếp Trương bên cạnh Trương Dư Thiến, lại nói với Trương Dư Thiến: “Nhìn người đừng nhìn ngoài mặt, cũng phải nhìn qua quá khứ của người ta trước. Như vậy mới ít phải chịu thiệt thòi.”

Sếp Trương này đã dính dấp đến khá nhiều ngôi sao trẻ, Khương Lam ở trong giới nhiều năm như vậy cũng đã nghe không ít.

Trong mắt Trương Dư Thiến khổ sở nhưng khóe môi lại là nụ cười lạnh, “Chị ngay cả một câu giữ em lại cũng không có.”

Khương Lam cười cười, không trả lời cô ta, mà gọi cho cố vấn phòng pháp chế của công ty, mời anh ta nhanh đến đây.

Sau khi phòng pháp chế đến Sơn Phong, hai bên dùng hai giờ đồng hồ để bàn bạc cách hủy hợp đồng, xong việc Trương Dư Thiến lập tức rời đi.

Nhân viên phòng tư pháp chế ở lại bàn với Khương Lam vài chi tiết quan trọng, bà xoa huyệt thái dương cau mày, ép buộc mình kiên nhẫn nghe tiếp.

Sau khi nhân viên phòng pháp chế đi, bà ngồi trên ghế, nhìn chạng vạng ngoài cửa sổ, mặt trời chiều đỏ như máu.

Bà càng lúc càng cảm thấy sự bất lực của mình trong sự nghiệp rồi…

**

Ban đêm, ở Trục Ảnh.

Lý Dao ngồi trong văn phòng Trình Dập, đặt một loạt hồ sơ sinh viên nghệ thuật trên bàn anh, “Những tài liệu này đều là của những người được phỏng vấn, không tệ lắm, cậu cũng xem thử đi, đừng…” Anh ta thấy Trình Dập không ngừng gõ bàn phím, tò mò hỏi: “Nè, cậu đang làm gì thế?”

Trình Dập ngậm thuốc lá, gõ xong một đoạn, tay phải kẹp điếu thuốc lên, đưa đến gạt tàn gạt tàn tro đi, dành chút thời gian trả lời “Viết kịch bản.”

Lý Dao hỏi: "Viết kịch bản hả? Viết kịch bản gì?"

Trình Dập tiếp tục nhìn chằm chằm màn hình gõ chữ, “Nghe nói phim mới của Lý Tín dùng Chu Nhụy chưa?”

Lý Dao nghĩ một chút, gật gật đầu, "Biết, đã lên hot search rồi mà.”

Trình Dập trầm mặc một lúc, “Lúc trước Giản Ninh cũng đi thử vai bộ phim đó nhưng lão Lý vậy mà không chọn Giản Ninh? Ông ta nghĩ gì vậy chứ, diễn viên tốt như vậy lại không dùng!”

Lý Dao cũng thấy tiếc thay Giản Ninh nhưng mà… “Việc này có liên quan gì đến việc lúc này cậu viết kịch bản?”

Trình Dập nghe xong không gõ nữa mà ngẩng đầu lên nhìn Lý Dao, thề son sắt, “Tôi muốn quay một bộ cùng chủ đề với ông ta nhưng phải hay hơn ông ta gấp mười lần, để ông ta tự biết xấu hổ!”

Sau đó anh tiếp tục gõ chữ, còn nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cho ông không cần Giản Ninh…”

Lý Dao nghĩ nhiều đến nỗi não muốn nổ tung, nghĩ mãi vẫn không hiểu “Này, không phải… Cái logic này của cậu là sao hả?” Thấy Trình Dập hoàn toàn không để ý đến mình, chìm đắm trong việc viết kịch bản, Lý Dao lắc đầu, bất đắc dĩ tránh sang một bên.

Hai giờ trôi qua, trong tòa nhà Trục Ảnh màu trắng, ngoại trừ Trình Dập đang viết kịch bản ra thì không còn một người nào.

Anh châm một điếu thuốc, đang suy nghĩ về cảnh tượng tiếp theo thì chuông điện thoại vang lên.

Cầm điện thoại lên nhìn, là Khương Lam, anh bấm nút nghe máy, “Alo, mẹ.”

Giọng Khương Lam cực kỳ vang dội trong điện thoại truyền đến: “Không phải con muốn ký hợp đồng với Giản Ninh sao? Đúng lúc mẹ muốn về hưu, con đến thẳng Sơn Phong nhận người đi.”