Đạo Diễn, Anh Tự Vả Có Đau Không?

Chương 8: Còn nhớ anh không?

Editor: MAC

Beta: Xuân Hoàng

Trình Dập hỏi: “Khuya rồi cậu còn đến đây làm gì?”

Lý Dao lười biếng dựa vào cạnh cửa: “Tôi nhớ cậu, tin không?”

Trình Dập bình tĩnh nói: “Cút.”

Phía sau Lý Dao còn có một người.

Trình Dập nghiêng đầu nhìn thấy Lăng Hạo không được tự nhiên đứng sau Lý Dao.

Trình Dập hỏi: “Sao cậu cũng ở đây?”

Lăng Hạo lập tức cười đến vẻ mặt thiên chân vô tà*: “Nửa đường gặp được anh Lý nên đi với anh ấy đến đây tìm anh.”

(*)Thiên chân vô tà: Hồn nhiên đến mức không lo lắng không quan tâm chuyện gì.

Lý Dao quay đầu lại liếc mắt nhìn Lăng Hạo, Lăng Hạo lại cười càng thêm thiên chân vô tà với Lý Dao.

Trình Dập hỏi: “Muốn đi vào không?”

Lý Dao tùy tiện tiến vào: “Đương nhiên rồi, nếu không bọn tôi đến làm gì.”

Giản Ninh nhìn thấy Lý Dao và Lăng Hạo nên chào hỏi hai người.

Lý Dao thấy Giản Ninh ở đây không hề bất ngờ, anh cười ha ha với cô: “Mỹ nữ, thật ra tôi đến đây để gặp em đấy. Em tin không?”

Giản Ninh cười: “Không tin.” Rõ ràng anh ta đang nói giỡn, trước đó anh ta làm gì biết cô ở chỗ này.

Lý Dao thoải mái hào phóng ngồi xuống sô pha, cầm lấy thuốc lá và bật lửa của Trình Dập châm cho mình một điếu. Giản Ninh thấy dáng vẻ anh ta muốn đi vào phòng Trình Dập nên cũng theo vào.

Lặng Hạo đi đến cạnh bàn trà cố gắng giả vờ tự nhiên hỏi: “Đạo diễn Trình, mấy người đang làm gì vậy?”

Trình Dập trở về sô pha đơn của mình, quay màn hình máy tính sang trước mặt Lăng Hạo: “Sửa kịch bản.”

Lăng Hạo cẩn thận quan sát quần áo của Giản Ninh và Trình Dập, đều rất chỉnh tề, không giống với dáng vẻ trải qua hành động kịch liệt gì, tạm thời tin tưởng.

Tự anh chọn chỗ ngồi, ngay đối diện với Giản Ninh, quan sát màn hình phát hiện kịch bản so với lúc trước thật sự là không giống nhau nên mới hoàn toàn tin tưởng.

Sau khi anh xem xong kịch bản đã sửa đổi, câu nệ hỏi: “Đạo diễn Trình, tôi có thể nói lên đánh giá của mình không?”

Trình Dập vô cùng hoan nghênh người khác trò chuyện kịch bản với mình, thành khẩn mà “Ừ” một tiếng, gật đầu với Lăng Hạo.

Lăng Hạo: “Tôi cảm thấy cảnh này nam chính diễn ‘Anh đã trở về’ có chút không làm rung động được người khác.”

Trình Dập cảm thấy trí não được khai sáng một chút: “Tiếp tục.”

Giản Ninh thấy anh nói như vậy cũng nghiêng người ra trước cẩn thận lắng nghe.

Lăng Hạo thấy bọn họ đều lắng nghe ý kiến của mình thì lời nói càng thêm phần tự tin hơn: “Theo tôi nghĩ, nam chính đi xa nhiều năm như vậy mới trở về, cậu ta còn yêu nữ chính nhưng cậu ta có thể xác định một trăm phần trăm rằng tình cảm của nữ chính đối với cậu ta vẫn không thay đổi hay sao? Chuyện đó chỉ có thượng đế mới biết được, nếu đây là tôi...”

Giản Ninh và Trình Dập đều cảm thấy Lăng Hạo nói rất hợp lý.

Trình Dập nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc, đổi câu ‘Anh đã trở về’ thành ‘Còn nhớ anh không?’.

Giản Ninh nhìn những lời này rồi đọc lời thoại tiếp theo liền thấy thông thuận hơn rất nhiều.

Trình Dập lập tức sửa kịch bản, sau khi sửa xong Lăng Hạo và Giản Ninh trực tiếp đối diễn một lần.

Lý Dao nhìn ba người làm việc say sưa tập trung, ngáp liên tục, đi vào phòng ngủ của Trình Dập.

Màn trong phòng ngủ không kéo ra.

Ngày hôm sau Lý Dao bị ánh mặt trời chói tỉnh, anh mở to mắt thấy đồng hồ treo trên tường đã chỉ 8 giờ rưỡi.

Sờ sờ mép giường, không có ai.

Lý Dao quay đầu nhìn, nghĩ thầm Trình Dập đi đâu rồi?

Anh đi vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt.

Sau đó đi đến phòng khách thấy Trình Dập thế mà còn đang sửa kịch bản.

Vẻ mặt anh không thể hiểu nổi nhìn Trình Dập, hỏi: “Cậu lại một đêm không ngủ?”

Trình Dập ngẩng đầu, liếc mắt nhìn lại cúi đầu gõ bàn phím: “Dậy rồi à? Chuẩn bị sửa xong rồi. Bây giờ không thừa dịp ý tưởng đang còn, nhanh tay viết ra chỉ sợ sau này lại không còn cảm giác giống vậy nữa.”

Lý Dao chịu không nổi mà “Oa” một tiếng: “Cậu có cần phải liều mạng vậy không? Cẩn thận cơ thể chịu không nổi, ở đây bị bệnh rồi chẳng ai chăm sóc cho cậu đâu.”

Trình Dập dùng sức gõ xuống phím Enter: “Sửa xong rồi! Đúng rồi, đêm qua sau lại đột nhiên mang Lăng Hạo đến chỗ của tôi?”

Lý Dao nghĩ lại cảnh tượng hoảng hốt sốt ruột của Lăng Hạo ngày hôm qua đi tìm mình liền thấy buồn cười: “Lúc Lăng Hạo ở thanh máy nghe thấy cậu kêu Giản Minh đến phòng của cậu nên cho rằng cậu có ý đồ xấu với người ta, cho nên mới tìm đến tôi cầu cứu. Tôi nói cậu ta không cần làm như vậy nhưng cậu ta không tin, vẫn cứ kiên trì đến đây nhìn xem.”

Trình Dập nghe xong cũng cười: “Chàng trai này không tồi, trên đời này vẫn còn nhiều người tốt nha.”

Cười xong anh đứng lên, đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, thay đổi bộ quần áo rồi gọi Lý Dao: “Đi thôi, đến phim trường.”

Lý Dao hỏi: “Cậu không nghỉ ngơi à?... Aiz! Aiz! Từ từ đợi tôi với!”

**

Khương Lam cùng Dương Hi đến phim trường thăm quan.

Vì không muốn quấy rầy công việc của mọi người nên hai cô gái lén lút ở một bên.

Sau khi Giản Ninh đã quen thuộc với mọi người trong đoàn phim, lúc quay phim cũng ngày càng lưu loát. Cô tập trung tinh thần vào vai diễn cũng khiến cho Lăng Hạo dần nhập tâm vào.

Hôm nay là cảnh diễn ngắn về hạnh phúc của nam chính và vợ mình trong ký ức của anh, muốn lấy cảnh Giản Ninh và Lăng Hạo ngọt ngào trong phòng bếp cùng nhau nấu cơm.

Khương Lam và Dương Hi nhìn bọn họ quay xong một cảnh thì cảm thấy diễn xuất của hai người thật sự rất tuyệt, Dương Hi cao hứng vỗ tay không phát ra tiếng. Nhân viên công tác ở đây đều thấy không tệ, ngày cả Giản Ninh và Lăng Hạo cũng cho rằng có thể thông qua.

Không Nghĩ tới, Trình Dập lại nói: “Không được, làm lại.”

Giản Ninh và Lăng Hạo liếc nhau không biết bản thân diễn sai chỗ nào.

Trình Dập kêu Giản Ninh đến, bảo cô nhìn màn hình: “Cô xem đi, ánh mắt của Lăng Hạo đúng rồi. Nhưng nhìn lại cô thì ngọt đến cứng đờ.”

Sau khi Giản Ninh xem xong phát hiện quả thật như Trình Dập nói, cô ngẩng đầu lên bất lực nhìn anh.

Trình Dập: “Cô hồi tưởng lại cảm giác yêu đương trước đây ấy.”

Giản Ninh nhíu mày.

Trình Dập hỏi: “Cô nhớ lại tình yêu lúc xưa mà lại có vẻ mặt này là sao.”

Giản Ninh xấu hổ ho khan, ánh mắt nhìn sang: “Đạo diễn, tình sử của tôi không phong phú cho lắm.”

Trình Dập hiểu rõ đề tài này không thể tiếp tục thêm.

Anh suy nghĩ một lát rồi thay đổi biện pháp: “Cô nhớ lại người trước đây mình từng thích, trên người bọn họ có điểm nào hoặc trong phút chốc nào khiến cô động tâm?”

Trong đầu Giản Ninh hiện lên rất nhiều đoạn ngắn, lần đầu tiên nhìn thấy Trình Dập, anh mặc đồng phục màu đen, u buồn mà cô độc ở nơi đó. Lúc thử vai, anh diễn vai con trai của cô, cô ngồi xổm xuống trước mặt anh, gần gũi nhìn khuôn mặt đẹp trai kia. Cả lúc anh ngồi ở bên cạnh mình uống hồng trà có khẩu vị giống y đúc mình, khi anh sửa kịch bản, anh ngồi ở phim trường chăm chú nhìn vào màn hình...

Trình Dập thấy ánh mắt Giản Ninh dần thay đổi, đột nhiên: “Đúng rồi! Chính là loại ánh mắt này!”

Trong lòng Giản Ninh cả kinh, liếc nhìn Trình Dập một cái rồi vội vàng cúi đầu.

Trình Dập đè lại bả vai cô, quay mặt cô về phía phim trường, nhẹ nhàng đẩy cô từ sau: “Nhớ kỹ loại cảm giác yêu thích của cô vừa rồi, đi thôi.”

Độ ấm lòng bàn tay Trình Dập truyền lên vai Giản Ninh, tim cô loạn nhịp đập, quay trở về màn ảnh.

Dương Hi đứng sau tổ đạo diễn ba mét, nhìn chằm chằm Lăng Hạo, đôi mắt hóa thành hình trái tim, kích động hô: “Thật đẹp trai!”

Khương Lam hiển nhiên là không có tâm trạng nhìn nam minh tinh, vừa rồi nhất cử nhất động của Giản Ninh và Trình Dập đều lọt vào mắt bà.

Hai người này ở bên nhau không thích hợp, bà nhíu sâu mày.

**

Sau khi quay xong, trong ngày hôm đó Dương Hi đi tìm Giản Ninh bảo cô giúp mình được ký tên và chụp ảnh chung với Lăng Hạo.

Khương Lam theo Trình Dập trở lại phòng của anh, uống trà tâm sự.

Khương Lam: “Cảm ơn con cuối cùng cũng chọn Giản Ninh.”

Trình Dập: “Con chọn cô ấy không phải vì dựa trên bất kỳ quan hệ nào mà chỉ là vì cô ấy thích hợp với nhân vật này.”

Khương Lam không biết nên cao hứng vì nghệ sĩ của bà được chọn hay nên khổ sở vì con trai lạnh nhạt với mình.

Bà hỏi: “Con với Giản Ninh...”

Trình Dập nghe giọng điệu bà hỏi chuyện giống như anh với Giản Ninh có quan hệ trọng đại nào đó thì nghi hoặc hỏi: “Cái gì?”

Khương Lam là người thẳng tính, cũng gọn gàng dứt khoát hỏi: “Hai người bọn con có quan hệ tình cảm sao?”

Trình Dập cười: “Sao có thể.”