Trong thành phố lớn phồn hoa, một trận mưa lớn như trút nước kéo đến.
Ở xa xa khắp nơi đều là cao tầng đèn đuốc sáng trưng, đèn nê ông chói mắt, hình ảnh ba chiều đan chéo nhau.
Đây là một thành phố phát triển cao về công nghệ kỹ thuật.
Mà ở biên giới của thành phố hoa lệ, những con đường đổ nát đã tích tụ một lượng nước thải cao bằng lòng bàn tay, khắp nơi tản ra mùi nấm mốc ẩm ướt, mèo hoang thường xuyên kêu thảm thiết chạy tán loạn.
Trên đường một người phụ nữ mặc bộ váy dài màu trắng, tóc dài và bộ váy đều ướt nhẹp, dán chặt lấy cơ thể thon gầy tái nhợt, chật vật đi dọc theo con đường nghèo hỗn độn trong cơn mưa to, từng bước giẫm lên vũng bùn trong mưa, trong tay cầm tờ báo cũ đã ướt sũng.
Thẳng đến khi đi đến trước một căn phòng lợp tôn cũ nát, người phụ nữ thẳng tắp đẩy cửa phòng sắt ra, cửa sắt phát ra tiếng vang kít kít chói tai.
Bên trong căn phòng u ám, chỉ có hai bóng đèn mờ nhạt, một cái ghế sô pha màu nâu xám cũ kỹ, một cái bàn trà, một cái TV không ngừng lấp lóe, còn có một chàng trai sắc mặt tỉnh táo đang ngồi trên ghế sô pha.
Chàng trai gương mặt tinh xảo, từ đầu đến cuối lại không có nửa điểm chập trùng, chiếc áo sơ mi màu trắng và quần tây đen càng khiến cậu trông lạnh lùng như băng.
Nghe thấy tiếng mở cửa, chàng trai đứng lên hướng về phía người phụ nữ nói: "Khương tiểu thư, cô không nên đi ra ngoài."
Âm thanh không có một gợn sóng.
Người phụ nữ trong tay cầm tờ báo ước sũng nhìn phía trên in ảnh chụp của mình: "Tôi là ai?"
Chàng trai rất bình tĩnh: "Kiểm tra đo lường thân nhiệt của Khương tiểu thư quá cao, Khương tiểu thư nên đi ngâm nước nóng, rồi uống thuốc."
Người phụ nữ không để ý đến hắn, lần nữa khàn giọng hỏi: "Cuối cùng tôi là ai?"
Chàng trai nhìn cô: "Cô là Khương tiểu thư."
"Thật sao?" Cô gái hỏi lại.
Chàng trai ánh mắt bình tĩnh, nhìn thẳng cô, lần nữa nói: "Kiểm tra đo lường thân nhiệt Khương tiểu thư quá cao..."
Cô gái đánh gãy lời nói của hắn: "Lâm Nhiễm đâu? Cô ta là ai?"
Nghe thấy cái tên "Lâm Nhiễm" này, đôi mắt chàng trai có một chút hỗn loạn, nhưng rất nhanh lại khôi phục như thường: "Tôi đã chuẩn bị nước nóng cho Khương tiểu thư."
Cô gái lẳng lặng nhìn chằm chằm cậu vài giây, rồi quay người đi đến nhà vệ sinh.
Ở thời đại này, khi ký ức có thể tùy ý rút ra, tiêm vào, thay thế, cô thậm chí không xứng có được ký ức của chính mình.
Không biết mình là ai, thậm chí không biết tại sao mình lại ở nơi này ở trong một căn phòng lợp tôn cũ nát, cũng không biết chàng trai kia là ai, đến cả trên báo chí viết cô từng có quan hệ cùng một người đàn ông tên là Quý Vi mà cô cũng không biết.
Người phụ nữ quay đầu lại, nhìn về phía tờ báo rơi trên mặt đất ẩm ướt, hồi lâu mới đưa tay vuốt ve bức ảnh người đàn ông tên "Quý Vi" trên tờ báo, trong lòng đột nhiên cảm thấy đau xót.
Trong đầu những hình ảnh vỡ nát chợt lóe lên.
"Người như cô, trên người có virus."
"Chỉ bằng cô còn vọng tưởng muốn thay thế vị trí của Nhiễm Nhiễm sao?"
"Cút đi..."
Âm thanh tạp nhạp vang lên, rồi lại biến mất.
Lưu lại trong đầu, chỉ có một câu từ giọng nói khàn khàn của người đàn ông, như đóng dấu ấn trong lòng cô.
—— "Cô không xứng" .
Người phụ nữ nhanh chóng thu tay lại, miệng há to thở hổn hển, giật mình lo lắng một hồi, đột nhiên cuộn mình trong bồn tắm , mặc cho dòng ước ấm áp bao phủ cô, không biết qua bao lâu, cô mới ho khan từ dưới nước ngồi dậy.
Thời gian làm một cái xác không hồn, cô sớm đã sống đủ.
Liếc nhìn phòng tắm nơi được cất giữ vũ khí sắc nhọn, người phụ nữ chậm rãi đứng lên, cơ thể trần trụi tràn đầy những giọt nước óng ánh, cô dùng chiếc váy dài ướt sũng bọc chiếc gương lại, đập vỡ chiếc gương rồi nhặt một mảnh vỡ lên trở lại trong bồn tắm.
Không bao lâu, nước trong bồn tắm dần dần nhuốm màu đỏ, rồi dần trở nên đặc sệt.
Vết máu không ngừng chảy ra từ cổ tay của cô gái.
Trong bồn tắm, Trong bồn tắm, cơ thể trần trụi / nhợt nhạt của người phụ nữ, triệt để mất đi nhiệt độ...
...
Khương Phỉ từ từ mở mắt.
Đập vào mắt chính là một màu trắng tinh khiết của tương lai, Khương Phỉ hơi có chút tò mò đảo mắt nhìn xung quanh, mọi thứ xung quanh đều là màu trắng như tuyết, nhưng cô không cảm thấy nhẹ nhõm, trống rỗng gì mà ngược lại để người ta cảm thấy lạnh như băng.
Cô vừa ngồi dậy thì một giọng nữ từ trên đỉnh đầu truyền đến: "Kiểm tra đo lường nhận thấy ngài đã tỉnh, xin chờ một chút."
Nói xong, xung quanh lần nữa lâm vào tĩnh mịch.
Khương Phỉ nhíu mày: "Hệ thống, đây là đâu?"
【 Hệ thống: Ký chủ đang ở trong phòng thí nghiệm. 】
"Phòng thí nghiệm?"
【 Hệ thống: Đã truyền tống kịch bản của thế giới này cho ký chủ. 】
Vừa dứt lời, trong đầu Khương Phỉ lập tức có vô số ký ức.
Thế giới này là một thế giới tương lai.
Mà thành phố nơi nguyên chủ sống là một thành phố có nền khoa học kỹ thuật cao, tài sản và nền kinh tế vô cùng phát triển, nhưng nền văn minh và văn hóa đã không theo kịp tốc độ phát triển của thành phố.
Sự giàu nghèo chênh lệch cực kỳ lớn, bên cạnh sự phồn hoa, là một nơi vô cùng hỗn loạn, bẩn thỉu.
Ở đây, AI mặc dù rất phát triển, nhưng nó vẫn luôn bị con người kiểm soát và "bộ nhớ" "Ký ức" cũng trở thành một ngành kinh doanh.
Ký ức rút ra, rót vào, thay thế ký ức đều đã thành thục, nhưng vẫn có những sơ hở khó lường.
Chỉ là những thứ này đều nằm trong tay các tập đoàn tài chính lớn trên đỉnh cao.
Nguyên chủ cũng không phải là may mắn, tương phản, hoàn cảnh cô sống rất bi thảm, từ nhỏ cha mẹ mất sớm, nguyên chủ cô độc một mình lang thang ở biên giới thành phố, đối với thành phố lớn phồn hoa, cô nghĩ cũng không dám nghĩ đến.
Nhưng đến năm nguyên chủ hai mươi tuổi trong một đêm mưa, cô gặp Cố Hi.
—— một người đàn ông thành thục lại nam tính.
Cố Hi từ trong một chiếc xe màu đen trong đi xuống, trên người mặc tây trang màu đen, tay cầm một thanh dù che mưa màu đen, đi đến trước mặt cô, sau đó nghiêng dù che mưa che trên đầu nguyên chủ đang co quắp ở một nơi hẻo lánh, mà hơn nửa người hắn đều bị nước mưa xối ướt.
Ngày ấy, lúc nguyên chủ ngẩng đầu, nhìn thấy chính là một nam tử tuất mỹ đứng nghịch ánh sàn cúi người vươn tay về phía cô, cô được cứu ra khỏi nơi hỗn loạn bẩn thỉu, được đưa đến tòa nhà cao tầng mà cô từng mơ ước nhưng thậm chí còn không dám lại gần.
Ở đây, nguyên chủ luân hãm vào đôi mắt xanh lam trong vắt của Cố Hi.
Thế nhưng, Cố Hi đối tốt với nguyên chủ chẳng qua là bởi vì sau khi AI tiến hành kiểm tra tất cả mọi người trong thành phố xong, nguyên chủ chính là người thích hợp tiến hành thay đổi ký ức với Lâm Nhiễm.
Lâm Nhiễm, thiên kim Lâm gia, là một thư hương thế gia, từ nhỏ đã có hôn ước với Quý Vi con trai duy nhất của Quý Gia một trong những tập đoàn tài chính, về sau trong những cuộc gặp mặt của hai gia đình, Lâm Nhiễm cùng Quý Vi cũng có tình cảm với nhau.
Đồng thời, Lâm Nhiễm cũng là người phụ nữ mà Cố Hi một mực yêu nhưng lại không có được.
Cố Hi từ trước giờ đều không từ thủ đoạn, nếu hắn không có được thứ mình mong muốn thì cho dù hắn nghĩ ra được cách gì hắn đều sẽ làm mọi cách để có được.
Ví dụ như Lâm Nhiễm.
Cũng vào thời điểm này, nội bộ tập đoàn Quý gia xảy ra xung đột, cha mẹ Quý Vi lần lượt qua đời, người chú lớn của Quý Vi nắm quyền kiểm soát tập đoàn, mà Quý Vi cũng bị hãm hại khiến hai mắt mù lòa.
Cố Hi nghĩ Lâm Nhiễm sẽ hủy bỏ hôn ước với Quý Vi nhưng không nghĩ tới Lâm Nhiễm lại nói: Cho dù Quý Vi bị mù, cô ta cũng sẽ kết hôn với hắn (QV).
Hoàn cảnh bên ngoài không được, Cố Hi liền đánh chủ ý vào bên trong.
Thế là, hắn tìm được nguyên chủ, cũng thành công khiến nguyên chủ yêu hắn, sau này nguyên chủ cùng Lâm Nhiễm hai người tiến hành trao đổi ký ức.
Trừ thân phận bên ngoài, ký ức của hai người triệt để thay đổi.
Lâm Nhiễm cho rằng mình gặp Cố Hi một lần đã yêu.
Nguyên chủ cho rằng người cô yêu là Quý Vi.
Cố Hi đưa nguyên chủ đến bên cạnh Quý Vi, còn Lâm Nhiễm thì lưu lại bên cạnh hắn.
Bởi vì nguyên nhân thay đổi ký ức cho dù Quý Vi tính tình quái dị, tính tình bất thường, đối xử với nguyên chủ cực kỳ kém, nguyên chủ từ đầu đến cuối đều không rời bỏ mà làm bạn bên cạnh Quý Vi hai mắt mù lòa, từ bệnh viện xa hoa đến phòng sắt cũ nát bên cạnh thành phố, từ hắn người đầy thương tích đến hai mắt dần dần có thể cảm nhận một chút ánh sáng.
___________________
Hêheheh tớ trở lại ròi đây, tặng chương nèeeee💗💗💗
Đây là thế giới cuối cùng nhe, tớ sẽ edit hết thế giới này với ngoại truyện thế giới thực của Khương Phỉ.