Công Lược Cố Chấp Cuồng

Quyển 3 - Chương 27: Nữ phụ sân trường ác độc

Khương Phỉ nhướng nhướng mày, nhìn về phía Tống Nghiễn.

Cô đến giờ vẫn nhớ kỹ phản ứng quá kích trước kia khi hắn nghe thấy bản « tù phạm »,không nghĩ tới, hắn sẽ vào lúc này chọn bài hát này.

Người đến yến tiệc hôm nay đều là doanh nhân, không ít người đều nhìn qua bên này.

Tống lão gia tử cũng không hiểu nhìn cháu trai mình, ngày thường lãnh đạm khắc chế, lúc này như thế nào lại. . . Chủ động?

Cha Khương cùng Văn Di đứng ở một bên đều kinh ngạc liếc nhau, không biết xảy ra chuyện gì.

Chỉ có Tống Nghiễn, tay hắn vẫn cố chấp duỗi trước mặt Khương Phỉ không nhúc nhích.

Khương Phỉ nhìn tay hắn, màu da trắng lạnh, ngón tay thon dài, trước kia lúc ở lớp học, cô nhàn rỗi nhàm chán liền sẽ cầm tay hắn tùy ý chơi.

Bây giờ, vẫn là đẹp mắt như vậy.

Cô suy nghĩ một lát, Tống Nghiễn là chủ nhà, mời cô nhảy một điệu nhảy về tình về lý đều không có gì phải cự tuyệt, huống chi, người này cam tâm tình nguyện mở « tù phạm » dễ nghe như thế.

Khương Phỉ đặt tay vào lòng bàn tay Tống Nghiễn.

"Khương Phỉ!" Thẩm Phóng đột nhiên lên tiếng, đưa tay muốn nắm tay cô, âm cuối có chút kinh hoảng.

Khương Phỉ quay đầu nhìn về phía hắn .

Thẩm Phóng nhìn qua cô, sắc mặt tái nhợt, trong mắt mệt mỏi càng sâu.

Nhưng hắn không có mở miệng để cô cự tuyệt, trước kia là hắn muốn giấu diếm quan hệ của hai người, phủ nhận cô là vị hôn thê của hắn. Bây giờ lại trả thù trên đầu mình.

—— Cô không muốn công khai giữa hai người có quan hệ.

Cuối cùng, Thẩm Phóng nhìn cô: "Cậu vẫn là. . ." vị hôn thê của hắn.

Lời nói không thể hiểu thấu, nhưng Khương Phỉ lại nghe hiểu, cười nhẹ gật đầu: "Vâng." Không có chần chờ.

Thẩm Phóng ngưng trệ một lát, chậm rãi buông tay ra.

Cô vẫn là của hắn .

Đây là sự thật ai cũng không thể thay đổi.

Hiện tại hết thảy, chẳng qua là vì sai lầm trước kia của hắn..

Nhưng cuối cùng vẫn không muốn nhìn thấy cô cùng người khác nhảy hắn quay người rời khỏi.

Khương Phỉ đặt tay vào lòng bàn tay Tống Nghiễn, lễ phép cười một tiếng: "Tống đồng học."

Tống Nghiễn nhìn khóe môi cười của cô, trong cổ họng khô khốc, nắm tay cô đi đến sàn nhảy.

Trong sàn nhảy, Tống Nghiễn một tay nắm lấy tay Khương Phỉ, một tay nhẹ nắm cả eo cô, nhìn cô gái trước mắt, ngửi mùi hương quen thuộc luôn chui vào trong mơ của hắn, cơ thể càng cứng đờ, ý thức đều bị mùi thơm này làm cho mông lung.

Lần thứ nhất khiêu vũ, là ở trong phòng ngủ của hắn, cuối cùng biến thành hắn bị cô đè xuống giường, từng lần một luyện tập hôn.

Lần thứ hai, ở yến tiệc trường học, cô buộc hắn hôn cô.

So với lúc này càng thân mật.

Tay Tống Nghiễn nắm lấy tay Khương Phỉ không phát giác được xiết chặt.

Khương Phỉ có chút ngưng lông mày, tránh tay hắn một chút: "Tống đồng học?" Ngữ khí vẫn như cũ ôn hòa lại xa cách, tựa như. . . Cô thật sự chỉ là đáp ứng lời mời của hắn, một đôi nam nữ không quen biết bởi vì khách sáo mà nhảy một điệu, chỉ chờ khi nhảy xong mỗi người mỗi ngả.

Tay Tống Nghiễn nắm lấy tay cô càng dùng lực : ". . . Tại sao?"

Khương Phỉ mắt đầy hoang mang: "Ừm?"

Cô vẫn còn giả bộ!

Tống Nghiễn nhìn chằm chằm cô: "Tại sao không đến trường học?" Thậm chí đột nhiên biến mất vô tung vô ảnh, bây giờ còn như không có việc gì xuất hiện trước mặt hắn .

Khương Phỉ vô tội nháy mắt mấy cái: "Không muốn đi, học trong nhà cũng giống như vậy ."

"Điện thoại kia đâu?" Tống Nghiễn bỗng nhiên mở miệng.

Khương Phỉ ngẩng đầu nhìn về phía hắn : "Tống đồng học gọi điện thoại cho tôi sao?"

". . ." Tống Nghiễn cuống họng xiết chặt, mấp máy môi không có trả lời.

Khương Phỉ lại cúi đầu cười nhẹ một tiếng, thanh âm rất nhẹ, cực giống cô trước kia trêu chọc, nhưng biểu lộ như cũ một mảnh xa cách lễ phép: "Tống đồng học, cậu luôn luôn tỉnh táo, hôm nay làm sao lại lỗ mãng rồi?"

"Không phải là không muốn bị người khác biết quan hệ của chúng ta sao? Cậu mời tôi như vậy, cậu đoán thử người ngoài có hoài nghi không?"

Tống Nghiễn lông mi cụp xuống, nhìn đường cong trên khóe môi cô, cùng sự trêu chọc trong mắt.

Hắn có chút nhớ không rõ, lần trước nhìn thấy cô như vậy là lúc nào.

"Có điều, " Khương Phỉ xoay tròn một vòng theo âm nhạc, một lần nữa về giữa cánh tay của hắn, "Bây giờ cậu là đại thiếu gia Tống gia, hẳn là không có người nào dám nói chuyện phiếm về cậu, mà lại. . ."

Cô cười như không cười nhìn hắn, "Tôi đoán cậu mời tôi, là muốn nói chuyện "Trả lại" này đi?"

Tống Nghiễn nắm chặt tay cô.

Rõ ràng chính là đến cùng cô nói chuyện "Trả lại" này, nhưng từ trong miệng cô nói ra, lại làm cho người khác. . . Muốn chạy trốn.

Khương Phỉ xem xét biểu hiện hắn, liền biết mình đoán đúng tám chín phần mười, cô cười cười: "Lấy thân phận bây giờ của cậu, tiền thiếu tôi, hẳn là có thể dễ như trở bàn tay trả lại đi."

Tống Nghiễn môi giật giật, hắn rất muốn hỏi cô, sau khi trả xong thì sao?

Đường ai nấy đi sao?

Nhưng không có hỏi ra miệng.

"Uy, Tống đồng học, cậu chẳng lẽ không muốn sao?" Khương Phỉ nhìn thần sắc của hắn, ngữ khí ra vẻ kinh ngạc, "Hay là, cậu đối với quan hệ của chúng ta nghiện rồi?"

"Khương Phỉ!" Tống Nghiễn hầu kết lăn lăn, cuối cùng từ miệng gạt ra tên cô, nửa tức giận, nửa bối rối.

Khúc dương cầm vang lên, hai người chẳng biết từ lúc nào đã đến nơi hẻo lánh của sân nhảy.

Khương Phỉ lần nữa xoay một vòng, lại không nhìn Tống Nghiễn đưa tay qua, trực tiếp tiến vào ngực hắn.

Tống Nghiễn hô hấp ngưng trệ hai giây.

Người xung quanh không có chú ý tới bầu không khí giữa hai người đột nhiên mập mờ, giọng Khương Phỉ cũng dần dần thả nhẹ, nói: "Nghiện cũng không phải chuyện gì khó mở miệng."

"Hiện tại, hôn tôi, quan hệ của chúng ta liền khôi phục như trước kia, thế nào?"

Tay Tống Nghiễn đặt trên eo cô dừng lại, trái tim kịch liệt nhảy lên, giây sau như bị bỏng, nhanh chóng buông cô ra, trong mắt mang theo nhục nhã căm hận cùng lên án: "Cô làm sao vẫn không. . ."

Lời nói nói phân nửa liền ngừng lại.

Khương Phỉ lùi lại, "Hảo tâm" tiếp lời nói còn dang dở của hắn: ". . . không biết xấu hổ?"

Tống Nghiễn mím môi, không có nói thêm gì.

Khương Phỉ lại cười một tiếng: "Cậu là hôm nay mới nhận biết tôi sao? Tôi chính là thích chơi đùa người khác. Dù sao cũng tốt hơn rất nhiều so với những hưởng thụ tôi cung cấp, đáp ứng làm đồ chơi của tôi, nhưng lại nuốt lời chạy tới sinh nhật người khác."

"Cô. . ." Tống Nghiễn thần sắc buồn bực, nhếch môi nhìn cô, thật lâu nói, " Tiền thiếu cô, tôi sẽ trả, nhưng. . ."

Lời nói của hắn cũng chưa có nói xong, cửa yến tiệc lần nữa mở ra, hấp dẫn ánh mắt đám người.

Thiếu niên mặc áo trắng quần đen đứng ở cửa, sắc mặt tái nhợt, tóc cắt ngang trán che lại mặt mày một chút, như nai con bị kinh hãi, tìm kiếm trong đám người.

Cuối cùng, ánh mắt đặt trên người Khương Phỉ nơi hẻo lánh, sau đó chậm rãi đi đến bên kia, chân khập khiễng, dáng vẻ phá lệ làm người ta trìu mến.

Khương Phỉ không cần quay đầu, chỉ cần nghe hệ thống báo cáo đã biết, là tiểu biếи ŧɦái Giang Thố kia.

Nhưng khi quay đầu lại, vẫn là hơi kinh ngạc.

Tiểu biếи ŧɦái không có dùng xe lăn, chính mình từng bước một đi tới chỗ cô.

"Chị" Giang Thố không để ý người xung quanh đang nhìn mình, đứng vững bên cạnh Khương Phỉ, vô tội nhìn cô.

"Tiểu Thố?" Khương Phỉ nhíu mày nói: "Không phải em không khỏe sao?"

"Ừm, " Giang Thố cúi đầu, lông mi vụt sáng, "Em ở nhà một mình, sợ tối."

Tin cậu, mới là lạ.

Khương Phỉ cười lạnh một tiếng, nhưng trên mặt như cũ một mặt quan tâm: "Chân em. . ."

Vừa dứt lời, thân hình Giang Thố run lên, suýt nữa ngã xuống, Khương Phỉ vội vươn một tay ra, đỡ lấy cánh tay hắn.

Giang Thố nhìn cô, lại nhìn về phía Tống Nghiễn đang đứng một bên, miễn cưỡng cười một tiếng: "Em không sao."

Thấy mà yêu.

Khương Phỉ trong lòng chỉ có vài chữ to này.

"Sao lại không sao." Cô khẽ quát, "Bác sĩ đã nói, em hẳn là nên nghỉ ngơi thật tốt. . ."

Nói xong, cô liền muốn rút một bàn tay khác từ trong tay Tống Nghiễn ra.

Tống Nghiễn nắm chặt tay cô lại, không có buông ra.

Khương Phỉ không hiểu nhìn về phía hắn : "Tống đồng học, phiền cậu buông tay ra."

Tống Nghiễn cổ họng khô khốc, mắt nhìn Khương Phỉ, lại nhìn về phía Giang Thố, chỉ một chút, hắn liền có thể khẳng định, thiếu niên này tuyệt đối không giống bên ngoài đơn thuần vô hại như vậy, thậm chí. . . Ánh mắt hắn nhìn Khương Phỉ mười phần chiếm hữu.

Khiến người ta khó chịu.

Khương Phỉ lại triệt để không có kiên nhẫn, đêm nay bị mọi người vây xem hai lần, đủ rồi.

Dùng lực một chút, cô đã tránh tay Tống Nghiễn ra, vịn Giang Thố đi ra cửa.

Tống Nghiễn vẫn đứng tại nơi hẻo lánh ở sân nhảy, nhìn bóng lưng cô cùng người khác dần dần từng bước biến mất trong lòng trống rỗng.

Thậm chí. . . Không hiểu vì sao nghĩ đến cô vừa mới nói "Hôn cô, hai người liền có thể trở về quan hệ trước kia", còn có bộ dáng mặt không biểu tình nói "Hắn vì sinh nhật cô gái khác".

Có phải là, cô đối với hắn, là có mấy phần tình cảm không?

____________

Huhu mấy nay tớ không để ý đề cử, nay nhìn lại bất ngờ thật, cảm ơn các bạn đã đề cử truyện cho tớ nhé, giờ tớ tặng trước một chương nè, tớ đang edit hai chương nữa, lát nữa xong tớ đăng lên tặng luôn nheee.