Công Lược Cố Chấp Cuồng

Quyển 3 - Chương 3: Nữ phụ sân trường ác độc

Lúc Thẩm Phóng trở lại biệt thự, trời đã tối.

Vừa dừng xe ở trước cửa biệt thự, liền nghe bên trong truyền đến tiếng cãi vã không ngừng nghỉ, xen lẫn tiếng thủy tinh vỡ thanh thúy.

Thẩm Phóng đứng ở trong sân, mắt nhìn phòng khách sáng mùi vị lành lạnh của ánh đèn, cười lạnh một tiếng.

Xem ra cha hắn hôm nay trở về.

Nháo nhào năm sáu năm, thật không biết có gì phải ồn ào. Rõ ràng đều biết giữa hai người có lợi ích lớn, căn bản không thể tuỳ tiện ly hôn, không phải sao?

Thẩm Phóng lười nhác đi ra, quay người ngồi lên xe, đi đến chung cư nhỏ thuê bên ngoài.

Chung cư không lớn, chẳng qua là phòng lúc hắn không muốn về nhà, có chỗ ở thôi.

Đem chìa khoá ném trên bàn, Thẩm Phóng dùng sức ngã xuống giường, ý thức hỗn loạn.

Nằm trong chốc lát, thẳng đến bụng phát ra tiếng kêu, mới phát hiện bản thân cả ngày hôm nay không có ăn cơm. Sờ sờ túi, đυ.ng phải Sandwich đã lạnh từ lâu.

Thẩm Phóng nhíu mày, mở ra ăn vài miếng. Lại không phát hiện bản thân nghĩ đến hôm nay ở câu lạc bộ đυ.ng vào trong ngực Khương Phỉ .

Trên người nữ sinh mùi thơm ngát không phải mùi nước hoa ngọt ngào nồng đậm, mà là nhàn nhạt mùi hương hoa sơn chi, còn có cô khi đó đôi mắt lóe sáng mà nhìn hắn nói "Ghi bàn".

Thậm chí bao gồm lúc cô đoạt lấy thuốc lá trong tay hắn, bản thân hít một hơi, lại bị sặc đến nghẹn đỏ mặt, cuối cùng còn có ánh mắt rõ ràng chứa đầy quan tâm, nhưng bộ dáng lại không cam lòng đem Sandwich nhét vào tay hắn, đều rất sinh động.

Từ khi nào, "Bình hoa" kia lại trở nên có linh hồn vậy?

Thẩm Phóng suy tư, giây sau bỗng nhiên thanh tỉnh, sau lưng dâng lên một tầng mồ hôi lạnh.

Hắn đang làm cái gì? Nghĩ tới Khương Phỉ?

Không có khả năng, từ nhỏ đến lớn, xưng hô "Con dâu nuôi từ bé" trên người cô, là vết nhơ khiến hắn bị mọi người chế giễu.

Thẩm Phóng nhíu mày, đem Sandwich chưa ăn xong ném vào trong thùng rác, lấy điện thoại ra, gọi vào dãy số bản thân đã thuộc nằm lòng.

Tiếng chuông reo một hồi lâu mới kết nối, Nguyễn Đường bên kia rất yên tĩnh, thanh âm mang mang theo chút mềm mại: "Uy?"

Thẩm Phóng cười cười, âm thanh có chút khẩn trương: "Đang làm gì?"

"Sao cậu lại điện vào lúc này?" Nguyễn Đường trầm thấp phàn nàn.

"Khuya như vậy vẫn còn bận sao?"

"Đương nhiên, " Nguyễn Đường mềm mềm hừ nhẹ một tiếng, "Ai giống đại thiếu gia như cậu, cái gì cũng không cần làm, chương trình học tớ có chút không hiểu, chờ Tống Nghiễn làm thêm kết thúc. . ."

"Ngày mai có chuyện gì sao?" Thẩm Phóng ngữ khí hơi lạnh lẽo cứng rắn, nói đến Tống Nghiễn trong lòng hắn liền đầy bực bội.

Thế nhưng, hắn vẫn là muốn gặp cô.

Nguyễn Đường trầm mặc mấy giây, thấp giọng nói: "Ngày mai, tớ còn muốn giúp gia đình."

Thẩm Phóng cũng dừng một chút, khẩn trương trong lòng dần bớt đi, không nói gì.

"Thật xin lỗi Thẩm Phóng, " Nguyễn Đường ở bên kia khẽ nói xin lỗi, "Trong nhà thật có việc. . ."

"Cậu có nơi nào muốn đi không?" Thẩm Phóng lần nữa đánh gãy cô.

"Ừm?" Nguyễn Đường không hiểu.

"Có nơi nào muốn đi không." Thẩm Phóng kiên nhẫn lặp lại một lần nữa.

Nguyễn Đường nghiêm túc suy nghĩ: "Công viên trò chơi a, nữ sinh đều thích đi công viên trò chơi. . ."

Công viên trò chơi.

Thẩm Phóng trầm ngâm nói: "Được."

Hắn đã nghĩ tới, hắn thật sự không có cách nào đối đãi với Khương Phỉ giống như Nguyễn Đường kiên nhẫn lại ôn hòa, như vậy chỉ có thể coi cô là Nguyễn Đường.

Đi công viên trò chơi, mặc dù trong lòng không muốn, nhưng tỉ mỉ nghĩ lại, coi như tập luyện vì sau này cùng Nguyễn Đường cùng một chỗ đi. Còn khi nảy vừa mới nghĩ đến Khương Phỉ, chỉ là trong nháy mắt gặp quỷ thôi.

. . .

Một bên khác, chuẩn bị tháo trang sức đi ngủ Khương Phỉ nghe hệ thống nói độ thiện cảm Thẩm Phóng lại chấn động, thuận miệng hỏi: "Tăng rồi?"

【 hệ thống: 5, lại trở lại 10 thiện cảm. 】

Khương Phỉ: ". . ."

Cô thật sự chán ghét người không ngoan.

Điện thoại di động kêu một tiếng, là Wechat Thẩm Phóng gửi tới: Ngày mai mười giờ sáng, tại cổng công viên trò chơi.

Khương Phỉ nghĩ nghĩ, lưu loát nhắn lại "Được" .

Sáng sớm hôm sau, Khương Phỉ thay một thân quần áo thoải mái, mang theo mũ che nắng lớn, cố ý muộn mười lăm phút mới xuất hiện tại công viên trò chơi.

Quả nhiên, cô vừa tới, đã nhìn thấy Thẩm Phóng chạy xe máy khoan thai tới muộn, không có bởi vì đến trễ sinh ra nửa điểm day dứt.

Vốn là như vậy, đối với việc nguyên chủ chờ đợi, Thẩm Phóng chưa bao giờ áy náy, sớm đã thành thói quen.

Mà khi nhìn rõ quần áo trên người Thẩm Phóng, Khương Phỉ nhịn không được cười một tiếng —— hắn mặc quần áo màu đen thoải mái, cùng quần áo trên người cô là đồ đôi ngược nhau.

Chỉ là dưới mắt thiếu niên quầng thâm có chút nặng, xem ra tối hôm qua ngủ không ngon. Thẩm Phóng hiển nhiên cũng phát hiện quần áo đôi, nhíu mày: "Đây chỉ là trùng hợp, hẹn cô đến đây, chỉ là bởi vì cô đáp ứng tiếp cận Tống Nghiễn."

Khương Phỉ sắc mặt tái nhợt, ánh mắt yên tĩnh: "Tớ biết."

Thẩm Phóng nhìn ánh mắt cô đột nhiên mất đi thần thái, ngực hơi chùng xuống, rất nhanh kịp phản ứng lại: "Còn không đi vào?"

Nói xong dẫn đầu đi vào bên trong công viên trò chơi.

"Ài!" Khương Phỉ gọi hắn lại, từ trong túi lấy ra một túi cơm nấm, "Cậu chưa ăn sáng đúng không? Sáng nay a di làm hơi nhiều một chút."

Thẩm Phóng dừng lại, nhìn cơm nấm rồi lại nhìn cô, thần sắt trong mắt cô dường như trở về một chút, mang theo điểm chờ mong.

Hắn quỷ thần xui khiến nhận lất cơm nấm, lại mạnh miệng giải thích nói: "Công viên trò chơi không cho phép mang thức ăn vào."

Khương Phỉ mặt mày khẽ cong bật cười.

Thẩm Phóng hô hấp xiết chặt, hai ba miếng giải quyết xong cơm nấm, tức giận nói: "Vào nhanh đi, ở chỗ này chờ bị mọi người vây xem sao?"

Nói là vây xem cũng không quá đáng, thiếu niên cao gầy anh tuấn, thiếu nữ cao gầy tươi đẹp, nhìn thế nào cũng đẹp.

Khương Phỉ nhìn bóng lưng của hắn, cười đuổi theo.

Cũng coi như có thể trãi nghiệm một chút "Việc vui" của nhân gian.

Công viên trò chơi cơ bản đều giống nhau, đu quay ngựa, xe điện đυ.ng, phụ huynh mang theo lũ trẻ nhà họ xếp hàng, trò chơi kí©ɧ ŧɧí©ɧ truyền đến nhiều tiếng thét chói tai.

Thẩm Phóng nhìn Khương Phỉ đi theo phía sau mình, ác liệt cười.

Dạng đại tiểu thư dễ hỏng này, cô đã nghĩ đến, đương nhiên phải chơi "Thống khoái" .

"Chúng ta đi chơi cái kia." Thẩm Phóng đề nghị.

"Ừm?" Khương Phỉ thuận theo ánh mắt của hắn nhìn sang.

Xe cáp treo.

Nghe nói là xe cáp treo dài nhất Châu Á.

Trong mắt Khương Phỉ, cô đương nhiên không để chút khoảng cách đó vào mắt, chẳng qua nguyên chủ dường như. . . Có chút sợ độ cao.

Mà Thẩm Phóng, đối với nguyên chủ cho tới bây giờ đều không hiểu rõ.

"Thẩm Phóng. . ." Khương Phỉ khó xử nhìn hắn, sắc mặt tái nhợt.

"Liền chơi cái kia!" Thẩm Phóng thấy cô chần chờ, càng là nở mày nở mặt, nhanh chân đi tới lối vào.

Hai người ngồi cạnh nhau, trên thân cột dây an toàn, trước người là thanh chắn an toàn. Khương Phỉ trong lòng thở dài, cô vậy mà luân lạc tới mức độ cao thấp như thế cũng cần phải dùng nhiều lớp bảo hộ.

Xe cáp treo chầm chậm khởi động, hướng đến nơi cao nhất phóng đi.

Khương Phỉ gắt gao cắn môi, sắc mặt trắng bệch.

Thẩm Phóng quay đầu nhìn sắc mặt của cô, vốn trong lòng bị đè nén cuối cùng cũng dễ chịu.

Đây là lựa chọn của cô, không có quan hệ gì tới hắn.

Nhưng mà giây sau, xe cáp treo dừng ở chỗ cao nhất, sau đó đột nhiên hướng xuống nơi lúc đi lên lao xuống, Thẩm Phóng chỉ cảm thấy một bàn tay mềm mại lạnh buốt chụp lên mu bàn tay của mình.

Cái tay kia rất trắng, ngón tay thon dài như ngọc, lòng bàn tay toát ra một tầng mồ hôi lạnh, siết chặt hắn tay, như bắt lấy chỗ dựa duy nhất lúc này.

Thẩm Phóng sửng sốt một chút, chưa phát giác nhìn về phía Khương Phỉ.

Cô nhắm chặt hai mắt, gắt gao nhếch môi, sắc mặt tái nhợt, tóc dài bị thổi tới bên má, không phát ra nửa điểm âm thanh.

Không biết bao lâu, bên tai phong thanh dần dần hòa hoãn, Thẩm Phóng mới phản ứng được, bỗng nhiên hất tay cô ra.

Khương Phỉ cũng kinh ngạc mở mắt ra, xe cáp treo dần dần ngừng.

Cô quay đầu lại nhìn về phía Thẩm Phóng, lại nhìn về phía tay hai người, bên tai đỏ lên: "Thật xin lỗi."

Thẩm Phóng nhìn bộ dáng ngượng ngùng của cô, nhéo lông mày, thanh chắn an toàn trước mặt được nâng lên, hắn nhanh chóng xuống dưới, sau đó nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Nhân viên công tác tại cửa ra vào nhiệt tình nói: "Hoan nghênh lần sau lại đến."

Thẩm Phóng quay đầu mắt nhìn Khương Phỉ đi theo sau hắn ra tới , trầm ngâm một lát, ác liệt nói: "Thấy sao? Chơi rất vui phải không."

Khương Phỉ ngẩng đầu nhìn hắn: "Cậu thích không?"

Thẩm Phóng giả cười nói: "Đương nhiên, cực kì thích."

Khương Phỉ mấp máy môi, cúi đầu trầm mặc hai giây, sau đó nghiêm túc nhìn qua ánh mắt của hắn: "Về sau, tớ cũng sẽ thích."

Thẩm Phóng sững sờ.

Trước kia Khương Phỉ chưa từng nói loại lời này.

Cô bây giờ như thế nào. . .

Mà vừa mới nảy bộ dáng cô sợ đến mắt cũng không dám mở ra, lòng bàn tay một mảnh mồ hôi lạnh còn trước mắt, lại nói thích?

Hù ai đây?

Thẩm Phóng hừ nhẹ một tiếng, không nói thêm nữa, quay người đi về phía trước.

Sau lưng lại rất lâu không có vang lên tiếng bước chân, Thẩm Phóng nhíu mày, vừa muốn quay đầu, một hương vị thơm ngọt lạnh buốt truyền đến.

Hắn run lên, nhìn thấy đầu tiên vậy mà lại là gương mặt Khương Phỉ đang híp mắt cười tươi với hắn , sau đó mới là cỗ lạnh lẽo tiến đến bên miệng hắn.

"Tôi không thích ăn đồ vật quá ngọt." Thẩm Phóng lui lại nửa bước."Cái này không phải rất ngọt, " Khương Phỉ cười nói, " vị trà xanh, vị ngọt không nhiều."

Nói xong cô lần nữa tiến đến bên môi của hắn: "Cậu nếm thử một chút."

Thẩm Phóng còn muốn lui lại, nhưng trên môi cũng đã dính kem, hắn mấp máy môi.

Hoàn toàn chính xác, không phải rất ngọt.

Lại cũng không cảm thấy kỳ quái, Khương Phỉ hiểu rõ hắn yêu thích, cái này. . . Kỳ thật rất bình thường.

"Chúng ta đi ngồi thuyền đi." Khương Phỉ đem kem nhét vào trong tay hắn, đi đến một bên hồ.

Thẩm Phóng nhìn cây kem trong tay, rõ ràng lạnh buốt, lại có chút. . . Phỏng tay.

"Uy!" Cách đó không xa, Khương Phỉ quay đầu nhìn hắn.

Thẩm Phóng hít nhẹ một hơi, cuối cùng đi tới chỗ cô.

Thuyền cũng không nhỏ, lại chỉ có thể chịu được bốn người.

Trừ Khương Phỉ cùng Thẩm Phóng bên ngoài, đối diện còn có một đôi vợ chồng bốn mươi năm mươi tuổi.

Trên mặt hồ so với bên ngoài mát mẻ hơn, Khương Phỉ nửa dựa vào thành ghế, ngẫu nhiên nhìn mặt hồ một chút. Thẩm Phóng thủy chung trầm mặc không nói.

Ngay lúc Khương Phỉ muốn quay đầu lại xem hắn đang làm cái gì, đầu vai đột nhiên trầm xuống.

Cô quay đầu nhìn lại, Thẩm Phóng tựa trên vai cô, hai mắt đóng chặt lại.

Thiếu niên mang theo một chút ý lạnh, một sợi tóc rối rơi vào trước mắt, có chút phất động.

Ngược lại là cảnh đẹp ý vui.

Chẳng qua cũng chỉ có một cái ưu điểm này.

Khương Phỉ híp híp mắt, phía trước đột nhiên truyền đến một tiếng cười khẽ trêu chọc.

Cô ngẩng đầu nhìn lại, đôi vợ chồng đối diện đang nhìn hai người, trong mắt tràn ngập thiện ý trêu chọc, vị nữ sĩ kia lấy ra máy ảnh, chụp cho hai người một bức ảnh.

Khương Phỉ dừng một chút, Thẩm Phóng trên vai nhíu mày, thấp giọng thì thào: "Đừng nhúc nhích, ngủ một lát. . ."

Nói xong, cọ xát ở đầu vai cô.

Khương Phỉ nhíu mày.

Giây sau, Thẩm Phóng đột nhiên nhớ tới cái gì, bỗng nhiên phản ứng, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn cô.

"Tách" một tiếng tách vang lên.

Khương Phỉ cùng Thẩm Phóng hai người đồng thời nhìn về phía đối diện.

Nữ sĩ thu hồi máy ảnh, cười nhìn hai người: "Thật xin lỗi, tôi nhịn không được, thực sự là. . . Đôi tình nhân trẻ tuổi quá tốt đẹp, tôi nghĩ đến tôi cùng tiên sinh của tôi tiết học. . ." Vừa nói, xoay người cùng người nam nhân kế bên đối mặt cười một tiếng.

Thẩm Phóng trong lòng có chút nhảy, sau đó nhanh chóng nhíu mày: "Cái gì đôi tình nhân?"

Nói xong quay đầu nhìn về phía Khương Phỉ.

Khương Phỉ lại chỉ ngồi ở đằng kia, bên tai đỏ còn chưa rút, yên tĩnh cười, xinh đẹp ngoài ý muốn.

Thẩm Phóng hô hấp trì trệ, vội vàng xoay đầu: "Tôi cùng cô ấy không phải. . ."

"Thuyền đến!" Hắn còn chưa nói xong, đã bị âm thanh của nhân viên đánh gãy.

Thẩm Phóng không vui mím chặt môi đi xuống thuyền.

Nghĩ đến vừa mới nảy tựa trên đầu vai cô ngủ, trong lòng càng ảo não, nhưng lại. . .cảm thấy mùi hương như có như không luôn quanh quẩn ở chóp mũi hắn, rất lâu không tiêu tan.

"Hai vị. . ." Có người sau lưng gọi bọn hắn.

Khương Phỉ quay đầu nhìn lại, chính là đôi vợ chồng mới vừa rồi, cầm trong tay một tấm hình: "Tôi đến một bên chụp ảnh đem ảnh chụp in ra, đôi tình nhân vẫn là nên lưu thêm một chút hồi ức tốt."

Vị nữ sĩ kia đem ảnh chụp đưa cho Khương Phỉ, khoát tay rời đi.

Thẩm Phóng bên cạnh mắt nhìn ảnh chụp —— hắn tựa ở trên vai Khương Phỉ, mặt mày thả lỏng, yên tĩnh ngủ, mà Khương Phỉ nghiêng đầu nhìn hắn, trong mắt là sự ôn nhu khi hắn thanh tỉnh chưa bao giờ nhìn thấy, khóe môi cười đều loá mắt như thế.

"Cậu có muốn hay không. . . Lưu lại nó?" Khương Phỉ nhỏ giọng hỏi hắn.

Thẩm Phóng lấy lại tinh thần, ghét bỏ quay đầu, cứng rắn nói: "Không muốn."

Khương Phỉ ánh mắt trầm ngầm, đem ảnh chụp cẩn thận đặt vào túi của mình.

Thẩm Phóng nhìn cô một cái.

Khương Phỉ cười khẽ: "Cái này hình như là tấm ảnh thứ hai chúng ta chụp chung."

Tấm thứ nhất, nguyên chủ đặt ở cạnh giường.

Thẩm Phóng giật mình, mi tâm nhíu chặt, trong đầu cỗ phiền muộn kia lại xông tới.

Sau giờ trưa thời tiết càng ngày càng nóng, hai người lại tùy ý đi dạo một lát, cuối cùng đi ra, trực tiếp về trung tâm thành phố, tìm quán ăn.

Đem xe máy dừng ở trước cửa nhà hàng, Khương Phỉ vẫn như cũ không có nắm lấy Thẩm Phóng, bản thân xuống xe trước.

Thẩm Phóng vừa muốn xuống xe, thân thể lại chấn động mạnh một cái, ánh mắt thẳng tắp nhìn đường cái đối diện chỗ rẽ không nhúc nhích. Khương Phỉ nghi hoặc: "Thẩm Phóng?"

Dứt lời, lần theo ánh mắt của hắn nhìn lại, sau đó hiểu rõ.

Nơi đó có một cặp nam nữ.

Nữ sinh cao đến đầu vai nam sinh, thắng ở hoạt bát đáng yêu, mặc một thân váy màu trắng liền áo, lúc cười lên hai mắt như trăng, nhắm mắt theo đi theo bên người nam sinh.

Mà nam sinh. . . Khương Phỉ híp híp mắt.

Nam sinh mặc áo sơ mi trắng quần đen, mặc dù không đắt tiền, nhưng sạch sẽ, chỉ một bên mặt cũng có thể nhìn ra mặt mày rất là tinh xảo, làn da màu trắng lạnh, cực giống trên tuyết sơn Thanh Liên, vừa lạnh vừa đẹp.

Nguyễn Đường cùng Tống Nghiễn.

Khương Phỉ cười, quả nhiên là cao lĩnh chi hoa, nhìn nụ cười ngọt ngào của Nguyễn Đường, cô cảm thấy tim mình đều mềm, nhưng Tống Nghiễn như cũ thần sắc nhàn nhạt, không toát ra nửa điểm manh động tuổi này nên có.

Một tiếng vang nhỏ bên người truyền đến.

Khương Phỉ hoàn hồn, Thẩm Phóng đã đem xe máy dừng tốt.

"Cậu không đi. . . Lên tiếng chào hỏi sao?" Khương Phỉ chần chừ một lúc, hỏi.

"Chào hỏi cái gì?" Thẩm Phóng lạnh lùng nói, trực tiếp đi vào phòng ăn, không có nửa điểm ý tứ đợi Khương Phỉ.

Hôm qua Nguyễn Đường nói với hắn hôm nay muốn giúp việc bận trong nhà, hôm nay lại ăn mặc tỉ mỉ cùng Tống Nghiễn xuất hiện ở trung tâm thành phố.

Hắn tại sao phải tự rước lấy nhục?

Ôi.

Không gian trong nhà ăn thanh nhã, khúc dương cầm lẳng lặng vang lên.

Hai người ngồi ở cửa sổ sát đất, Thẩm Phóng nhìn ngoài cửa sổ, cau mày.

Khương Phỉ nhìn hắn, nhíu mày không nói gì.

Hai người đều mang tâm sự riêng.

Chỉ có lúc phục vụ đem đồ ăn lên, Khương Phỉ mới cười nói tiếng cám ơn, mắt nhìn Thẩm Phóng ở đối diện vẫn thất thần, yên tĩnh rót chén nước chanh đưa đến trước mặt hắn.

Thẩm Phóng không có nhìn cô, quen thuộc cầm lấy nước chanh uống một ngụm, vẫn như cũ mím chặt môi không nói lời nào.

Khương Phỉ thần sắc như thường cầm lấy đũa, kẹp mấy đũa đồ ăn đặt vào trong chén Thẩm Phóng.

Thẩm Phóng cũng liền không yên lòng ăn, nhưng trong lòng không ngừng hồi tưởng lại một màn vừa mới nhìn thấy, Nguyễn Đường ở bên người Tống Nghiễn kia.

Cô ấy vì cùng Tống Nghiễn ở chung, nói dối hắn.

Tống Nghiễn quan trọng như vậy? Chẳng qua chỉ là cái. . . đồ hèn nhát ra vẻ thanh cao thôi.

Có điều, rất nhanh thôi.

Rất nhanh, Nguyễn Đường liền không tiếp xúc được Tống Nghiễn.

Nguyễn Đường mặc dù tính tình tùy tiện, nhưng tâm tư mẫn cảm, một khi phát giác được có cô gái khác tiếp xúc với Tống Nghiễn, tất nhiên sẽ thất lạc.

Huống chi, người này là Khương Phỉ —— thiên kim đại tiểu thư toàn bộ học sinh đều biết .

Nghĩ tới đây, Thẩm Phóng ngẩng đầu nhìn về phía Khương Phỉ, sau đó sửng sốt một chút.

Cô vẫn như cũ nghiêm túc gắp thức ăn cho hắn, một bên nước chanh còn không ngừng nổi lên bọt khí, trên vách lạnh buốt thấm ra mấy giọt nước.

Hắn trừ rượu bên ngoài, coi như thích uống nhất chính là nước chanh, mà những cái kia đồ ăn , gần như đều là hắn thích ăn.

Khương Phỉ. . . Từ lúc nào nhớ kỹ nhiều như vậy?

"Ăn đi." Khương Phỉ nhìn hắn, nghiêng đầu một chút cười nói, sau đó thấy thần sắc hắn không đúng, xích lại gần trước mặt hắn một chút, "Cậu không sao chứ?"

Thẩm Phóng trong lòng vừa loạn, bận bịu tráng ra sau một chút.

Hai người đều sửng sốt.

Khương Phỉ nhìn thấy ánh mắt hốt hoảng của hắn, trong lòng cười nhẹ, "Thất lạc" ngồi về chỗ cũ: "Hôm nay đến bây giờ chỉ ăn có một cái cơm nắm, nhanh ăn cơm đi."

Không biết tính là cơm trưa hay là bữa tối.

Lúc hai người đi ra quán ăn, màn đêm dần dần buông xuống, chỗ góc cua sớm đã không có thân ảnh Nguyễn Đường cùng Tống Nghiễn.

Thẩm Phóng đưa Khương Phỉ đến cổng khu biệt thự liền muốn rời đi.

"Chờ một chút." Khương Phỉ bận bịu gọi hắn lại.

Thẩm Phóng không kiên nhẫn: "Còn có việc?"

Khương Phỉ cười cười: "Ngày mai, cậu nghỉ ngơi thật tốt một ngày đi."

"Cái gì?"

"Tớ nhìn cậu hôm nay dường như rất mệt." Khương Phỉ nhìn qua trước mắt của hắn, "Ngày mai cậu nghỉ ngơi tốt một chút."

Thẩm Phóng ngẩn người.

"Đúng rồi." Khương Phỉ đột nhiên nghĩ đến cái gì, từ trong túi lấy ra một viên kẹo, trực tiếp đưa đến miệng Thẩm Phóng.

Thẩm Phóng bị vị ngọt bất ngờ trong miệng làm giật mình, thậm chí không chờ hắn tránh đi, Khương Phỉ đã lui trở về chỗ cũ.

Kẹo ngọt bắt đầu ở trong miệng dần dần lan ra, mang theo một chút vị vải, hắn nhịn không được nhíu mày.

"Kẹo là lúc mua kem được nhân viên cửa hàng tặng, " Khương Phỉ đi vào khu biệt thự, quay người cười nói, " Đây là cảm giác hôm nay của tớ."

Nói xong, nhanh chóng đi vào trong biệt thự, thân ảnh biến mất.

Thẩm Phóng vẫn ngồi trên xe máy, thân thể hơi cương.

Hôm qua, là vị cỏ gay mũi.

Hôm nay, là vị vải ngọt ngào.

Khương Phỉ. . .

Thẩm Phóng chau mày, luôn cảm thấy bên trong miệng ngọt, không có chán ghét.

Chua sót khi nảy nhìn thấy Nguyễn ngọt ngào cùng Tống Nghiễn, cũng nhạt đi một chút.

Nhưng hắn rất nhanh đã tỉnh hồn lại, cau mày.

Khương Phỉ? Không có khả năng!

Nếu như hắn đối với cô có nửa điểm cảm giác, tám năm sớm đã có, cần gì chờ tới bây giờ?

Cười nhạo một tiếng, Thẩm Phóng đem kẹo đường trong miệng nhả vào một bụi cỏ, nhanh chóng lái xe rời đi.

Biệt thự lầu hai, cửa sổ sát đất, Khương Phỉ chậm rãi nhìn bóng lưng hắn rời đi, khẽ cười một tiếng.

Độ thiện cảm giảm sao? Còn không phải ngoan ngoãn tăng trở lại?

Thẩm Phóng độ thiện cảm: 20.

_____________

Chúc mừng năm mới, chúc mọi người năm mới vui vẻ nhaa.

Chương này tớ tặng mọi người nèeee🫶🫶.