Lạc Thời lại lần nữa mấy ngày liền không về biệt thự.
Khương Phỉ cũng không thèm để ý, chỉ là, tuy độ hảo cảm của Lạc Thời đã tăng lên 5, nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ giảm xuống 0, cực kì không ổn định.
Hôm nay, thời tiết âm trầm, mới vừa dùng xong cơm trưa, một chiếc xe hơi màu đen bỗng dừng trước cổng biệt thự.
Nửa tiếng sau, Khương Phỉ đã ngồi ở băng ghế phía sau, lười biếng nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ không ngừng lướt qua.
Xe này là do Ôn Ý Thư cho người đến đón cô. Nơi đến lại không phải là tầng cao nhất ở khách sạn lần trước hai người thường hẹn gặp mặt, mà là ở phòng riêng của một nhà hàng.
Khương Phỉ cẩn thận suy nghĩ liền hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Dựa theo cốt truyện, hôm nay, ở căn phòng riêng kia, Ôn Ý Thư sẽ cho nguyên chủ một số tiền, muốn nguyên chủ rời khỏi Cẩm Thành và không bao giờ trở lại.
Nhưng khi nguyên chủ chưa kịp nói gì thì đèn trong phòng đột nhiên tắt ngúm. Tiếp đến, một đám người xông vào, trong tay cầm côn sắt, hùng hổ nói rằng phải cho hai người một bài học.
Vốn dĩ Ôn Ý Thư vẫn dư sức đối phó đám người này, nhưng xung quanh tối om, chứng sợ hãi không gian giam cầm lại phát tác nên y căn bản không có sức chống cự.
Nguyên chủ cũng bị bao vây, thậm chí có một người trong đó còn giơ côn sắt muốn quất lên lưng nguyên chủ.
Chính vào lúc này, Lạc Thời đột nhiên mang theo người xuất hiện. Hắn đẩy xe lăn vọt tới trước mặt nguyên chủ, người đang cuộn tròn trong góc, dùng thân hình gầy yếu thay cô ngăn lại một côn kia.
Anh hùng cứu mỹ nhân.
Sau lần đó, nguyên chủ hoàn toàn rơi vào bẫy. Cô từ chối lời yêu cầu rời đi của Ôn Ý Thư, sau đó... chủ động muốn giải trừ hôn ước với Tạ Trì, cũng chấp nhận lời cầu hôn của Lạc Thời.
Đến đây, Ôn Ý Thư hoàn toàn bị loại, Lạc Thời trở thành người thắng của trò chơi này.
Thật ra, đám người kia là do Lạc Thời sắp xếp. Hắn đến tìm một vị cổ đông cũ dưới trướng Ôn phụ mà lúc trước cùng bị Ôn Ý Thư đuổi ra khỏi công ty, sau đó tự biên tự diễn một màn anh hùng cứu mỹ nhân.
Lạc Thời đi giữa hai giới hắc bạch, sắp xếp vài người đối với hắn mà nói là chuyện cực kỳ đơn giản. Mục đích đương nhiên là để trở thành người chiến thắng, để hoàn toàn rung động trái tim nguyên chủ.
"Khương tiểu thư, đến rồi ạ", xe dừng lại trước cửa nhà hàng, tài xế lễ phép nói.
Khương Phỉ hồi thần, gật đầu mỉm cười nhìn tài xế xong liền xuống xe.
Nếu không có Lạc Thời chen ngang, nguyên chủ có rời khỏi Cẩm Thành hay không cô không biết, nhưng cô khẳng định, cô sẽ không rời đi.
Cô cần... độ hảo cảm của bọn họ.
Người phục vụ dẫn Khương Phỉ vào thang máy, trực tiếp lên tầng của phòng riêng kia.
Vừa ra khỏi thang máy, Khương Phỉ hơi nhíu mày.
Trong đầu, hệ thống đột nhiên nói, 【 Ký chủ, nhân vật mục tiêu xuất hiện. 】
Khương Phỉ nhíu mày, vừa muốn hỏi lại đã thấy trước mặt tiến đến mấy người đàn ông mặc tây trang giày da. Một người đàn ông trung niên có thể xem là tuấn lãng, sắc mặt xanh mét đi đầu, phía sau là những vệ sĩ mặt không cảm xúc đi theo.
Đến tận khi đám người đến gần, cô mới thấy rõ, ở phía cuối của nhóm người còn có một thân ảnh lười nhác đi theo.
Người nọ thân hình cao gầy, mặc một bộ vest cao cấp được làm riêng, cà vạt lỏng lẻo. Dưới ánh đèn lờ mờ trong hành lang, cậu hơi cúi đầu, đường nét ngũ quan trong bóng đêm tinh xảo lại xuất sắc, mặt mày thâm thúy, đuôi mắt lại mang theo nét ngả ngớn, sống mũi cao thẳng, khoé môi lười biếng hơi cong, cười như không cười.
Là một thanh niên... đầy tính hoang dã và gợi cảm...
【 Trình Tịch, tiền thưởng 4 triệu linh tệ; độ hảo cảm, 0.】
Trình Tịch? Đối thủ một mất một còn của Lạc Thời? Là người vì muốn chế giễu Lạc Thời cho nên trong đêm đính đã lên giường với nguyên chủ?
Khương Phỉ nhìn Trình Tịch, lúc này hai người còn chưa quen nhau, lần gặp mặt chính thức cũng là đêm đính hôn, xuân phong nhất độ*.
(*chỉ việc hoan ái giữa nam nữ)
Cô hơi nhướng mày.
Đợt "phong ba" này, xem ra cô không bị thiệt.
Hai người gặp thoáng qua.
Trình Tịch tựa hồ nhận thấy được gì đó, cậu quay đầu về phía Khương Phỉ, lại chỉ nhìn thấy một bên mặt cùng bóng dáng của cô dưới ánh đèn tối tăm.
Cậu vô cùng hứng thú nhướng mày, ban nãy nếu không nhìn lầm, khi người con gái kia chưa kịp thu mắt, cậu nhìn thấy được ánh nhìn quen thuộc, ánh nhìn khi nhìn thấy con mồi.
Chỉ là trước đây, cậu là thợ săn, hiện tại, cậu trở thành con mồi.
...
Khi Khương Phỉ đến phòng, Ôn Ý Thư đã đợi sẵn bên trong, so với bộ dáng ôn hòa nho nhã trước đây, hôm nay y rõ ràng có chút thất thần.
Y ngồi ở đó nhìn ngoài cửa sổ, biểu tình ngẩn ngơ, lại có chút bực bội không thể lý giải.
Nhìn thấy Khương Phỉ, y mới miễn cưỡng lộ ra một chút tươi cười. Y đưa cho cô một ly nước ấm, "Hôm nay đừng uống rượu, Phỉ Phỉ"
Khương Phỉ khẽ gật đầu, sau đó ngẩng đầu không chớp mắt nhìn Ôn Ý Thư.
Ôn Ý Thư hơi sững người, "Sao vậy?"
"Ôn ca ca có chuyện gì sao?", Khương Phỉ chớp chớp mắt mỉm cười, tuy đã biết tiếp theo đây sẽ phát sinh chuyện gì nhưng đã diễn thì phải diễn cho trót, "Ở trước mặt em, Ôn ca ca vĩnh viễn không cần cười như vậy"
Nét cười nơi khoé môi Ôn Ý Thư dần dần biến mất, y trầm mặc chừng hai phút, tay vô thức vuốt ve ly nước trước mặt, lại chỉ chạm đến mu bàn tay mềm mại ấm áp.
Ôn Ý Thư đột nhiên hồi thần, tay Khương Phỉ đang ngăn giữa tay y cùng ly nước. Đầu ngón tay của y nhẹ nhàng chạm vào mu bàn tay cô, một cảm giác tê dại cứ thế dọc theo đầu ngón tay, truyền thẳng đến tim.
Y đột nhiên rút tay về.
"Ly nước nóng", Khương Phỉ nói, thu tay lại, ngượng ngùng cười cười.
Ôn Ý Thư ngơ ngẩn nhìn ly nước vẫn đang bóc khói, "Phỉ Phỉ, em có muốn rời khỏi đây không?"
Đến rồi!
Khương Phỉ ra vẻ khó hiểu, "Rời khỏi đây?"
"Ừ", Ôn Ý Thư khẽ gật đầu, mọi thứ quá không công bằng với cô, y không thể kết hôn với cô, Lạc Uyển cũng không thể chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ, không bằng để cô hoàn toàn rời khỏi đây, có lẽ, đây là biện pháp giải quyết tốt nhất. Nhưng... nếu nó thật sự tốt, vì sao trong lòng y lại vô thức thấy chua xót?
"Ôn ca ca?", Khương Phỉ nghi hoặc khẽ gọi y.
Ôn Ý Thư hồi thần, chậm rãi lấy ra một tấm thẻ, "Trong thẻ có một số tiền", y cúi đầu, không nhìn cô, "Phỉ Phỉ, em hãy rời khỏi Cẩm Thành đi..."
"Bang", một tiếng vang lớn vang lên, ngắt ngang lời Ôn Ý Thư, đèn trong phòng đột nhiên tắt, xung quanh lâm vào hắc ám.
Ôn Ý Thư thân hình căng chặt, chung quanh đen nhánh một mảnh, trong phòng cũng không quá rộng, cảm giác vô thức hít thở không thông kia lại lần nữa xuất hiện.
"Ôn ca ca?", Khương Phỉ lo lắng gọi y.
Ôn Ý Thư lòng đầy căng thẳng, cảm giác hít thở không thông hơi giảm xuống, "Phỉ Phỉ, anh ở đây"
Khương Phỉ lần theo thanh âm, đi hai bước về phía Ôn Ý Thư.
Cùng lúc đó, cửa phòng đột nhiên bị ai đó mở toang. Một đám người xông vào, tay cầm côn sắt, ánh đèn trong hành lang chiếu vào phòng, miễn cưỡng mang theo chút ánh sáng yếu ớt.
"Họ Ôn kia, mày đuổi bọn tao khỏi công ty, bọn tao không nơi để đi, không xu dính túi. Mày cũng không ngờ bản thân sẽ gặp báo ứng phải không?", tên cầm đầu nói, cầm côn sắt xông đến.
Ôn Ý Thư chỉ cảm thấy âm thanh ở cửa như truyền đến từ một nơi vô cùng xa xôi, hô hấp y dồn dập, trước mắt cái gì cũng nhìn không rõ, cả người đầy mồ hôi lạnh.
Nhưng y không thể khống chế loại cảm giác này.
Tựa như y về lại gác mái, xung quanh một mảng đen nhánh, tứ cố vô thân.
Nhưng lại không cam lòng mở miệng cầu cứu.
Phía trước đột nhiên xuất hiện một bóng người.
"Ôn ca ca!", một tiếng kinh hô vang lên.
Ôn Ý Thư lập tức mở to mắt, thanh âm gần sát bên tai.
Giây tiếp theo, y đột nhiên cảm nhận được một vòng tay nhỏ bé, yếu ớt ôm chầm lấy mình.
Côn sắt hung hăng nện xuống lưng người con gái nhỏ xinh trước mặt.
Ôn Ý Thư ngơ ngẩn trợn to hai mắt, theo ánh sáng ngoài cửa, y nhìn người con gái đang bảo vệ mình trong lòng, "Phỉ Phỉ..."
Cảm giác tựa sắp chết không còn nữa, trước mắt dường như... chỉ có cô.
Khương Phỉ tái nhợt mỉm cười, "Anh không sao chứ, Ôn ca ca?"
Ôn Ý Thư không nói gì, như cũ nhìn chằm chằm cô, tựa hồ có gì đó đã thoát khỏi khống chế, trái tim y từng chút một kịch liệt nhảy lên.
Khương Phỉ miễn cưỡng chống người đứng dậy, che phía trước Ôn Ý Thư, cô giang rộng hai tay quát, "Các người không được khi dễ anh ấy!"
Ôn Ý Thư nhìn người con gái trước mặt, dù cho cô chỉ lẻ loi một mình nhưng như cũ kiên định mà che chở y, đầu ngón tay y bất giác run rẩy. Cô đứng nơi ngược sáng, giống hệt một vị thần hộ mệnh, rõ ràng nhỏ gầy như vậy nhưng lại khiến người khác yên tâm.
Lại đau lòng.
Chưa có ai từng bảo vệ y như vậy.
Y giãy giụa muốn đứng lên, nhưng ý thức lại bất giác mơ hồ, khung cảnh trước mắt dần mờ mịt, sau đó mọi thứ bỗng tối sầm, y ngất xỉu.
Khương Phỉ nghe thấy tiếng vật nặng phía sau ngã xuống, thầm hỏi, "Y xỉu rồi?"
【 Hệ thống: Đúng vậy, có tôi ở đây, không hề ngoài ý muốn. 】
Khương Phỉ cười, lần đầu tiên cảm thấy hệ thống này cũng không hoàn toàn vô dụng, ít nhất nó có thể giúp cô không phải chịu đau từ một côn sắt kia. Cô nhìn đám người trước mắt, "Có biện pháp gì đối phó với chúng không?"
【 Hệ thống: Có, chỉ là... 】
"Bao nhiêu linh tệ?"
【 Hệ thống: Kỹ năng "thân mang tuyệt kỹ" cần 500 ngàn linh tệ. 】
Khương Phỉ, "..."
...
Cách vách.
Cửa phòng mở ra, bên cạnh xảy ra chuyện gì đều có thể nghe thấy rõ ràng.
Lạc Thời đưa lưng về phía cửa, yên lặng ngồi trên xe lăn nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ.
Trời ngày càng âm u, đêm nay đại khái sẽ có một trận mưa to.
Hắn có thể cảm giác được chân mình càng thêm đau, nếu không vì cắn răng kiềm chế, chỉ sợ chân hắn cũng phải run rẩy.
Lạnh quá, thậm chí lạnh đến cả xương cốt.
Đã sớm đoán được Ôn Ý Thư sẽ mềm lòng, mọi thứ hôm nay bất quá chỉ để chứng thật suy đoán của hắn mà thôi.
"Còn chưa diễn xong sao?", Lạc Thời nhíu mày, trầm giọng khẽ hỏi.
Nhưng âm thanh đó khi nghe vào tai, lại chẳng khác gì âm thanh của ma quỷ.
Trợ lý phía sau lưng phát lạnh, vội nói, "Lạc tiên sinh, sự tình có chút vượt qua dự liệu"
"Hửm?", Lạc Thời một tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu gối, hỏi như thể không chút để ý.
"Khương tiểu thư thay Ôn tiên sinh chắn một côn"
Tay Lạc Thời run lên, nắm chặt đầu gối đến độ móng tay đều trở nên trắng bệch. Sau đó hắn đột nhiên buông tay ra, đẩy xe đi về phía phòng bên cạnh.
"Tôi giúp ngài đẩy...", trợ lý vội vàng muốn tiến lên.
Lạc Thời tự mình đẩy xe, bình tĩnh nói, "Cút"
Khi đến cửa phòng bên cạnh, vừa đưa mắt nhìn đã thấy Khương Phỉ đang giang tay che phía trước Ôn Ý Thư, còn nghe được cả câu, "Các người không được khi dễ anh ấy!"
Cô đang bảo vệ Ôn Ý Thư.
Dù gương mặt trắng bệch nhưng cô như cũ không sợ hãi đứng trước mặt đám người kia, bảo vệ tên đàn ông chỉ đang lợi dụng cô.
Trong sự hoảng hốt, Lạc Thời như thấy được hình ảnh năm đó bản thân bị Lạc phụ đánh ngã xuống đất.
Hắn từng phản kháng, hung hăng đánh Lạc phụ một quyền.
Nhưng kết quả của phản kháng chính là mẹ hắn càng thêm chán ghét hắn, thêm việc Lạc phụ vì hắn mà lạnh nhạt với mẹ hắn.
Cho nên sau nay, hắn không phản kháng, giống một con chó đã chết cuộn tròn trong góc, mặc người đánh chửi.
Không có ai bảo vệ trước người hắn.
Chỉ có Lạc Uyển, sẽ vào lúc hắn bị thương mà trộm giúp hắn thoa thuốc.
Nhưng lúc này, khi nhìn Khương Phỉ bảo vệ trước người Ôn Ý Thư, thì ra, không phải chỉ có sau khi bị đánh giúp thoa thuốc mới gọi là yêu quý; thì ra, che chắn cho họ khi họ bị đánh, càng cần rất nhiều dũng khí.
Đáy lòng hắn trào dâng một cảm xúc âm trầm mà mãnh liệt.
Đó là ghen ghét.
Không phải ghen ghét việc Khương Phỉ bảo vệ Ôn Ý Thư, hắn ghen ghét Ôn Ý Thư rõ ràng ti tiện giống hắn lại dựa vào cái gì có người nguyện ý bảo vệ y?
"Lạc tiên sinh, Lạc tiên sinh?", trợ lý nhìn sắc mặt Lạc Thời trắng bệch, lo lắng tiến đến gần.
Lạc Thời hồi thần, lúc này mới phát hiện đầu gối đang không thể khống chế mà run rẩy.
Hắn đột nhiên quay đầu xe, trở lại con đường cũ.
...
Mười lăm phút sau.
Khương Phỉ lưu loát giải quyết người cuối cùng, nhìn đám người ngã rạp trên đất, cô ghét bỏ rút ra một tờ khăn giấy xoa tay, "Năm phút, cút ngay"
Những người đó sợ hãi nhìn người con gái trước mặt không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh. Không ai nói với bọn họ, người con gái này lại là cao thủ đánh đấm! Đám người loạng choạng đứng dậy, vội vã chạy khỏi phòng.
Khương Phỉ nhìn căn phòng trống không, dựng lại đống bàn ghế ngã trên đất, "Y rất nhanh sẽ tỉnh lại nhỉ?"
【 Hệ thống: Nhanh thôi. 】
Vừa dứt lời, ngón tay Ôn Ý Thư giật giật, giây tiếp theo, y cơ hồ giật bắn người dậy. Sự nhã nhặn, dịu dàng hoàn toàn biến mất, trong ánh mắt chỉ mang theo kinh hoàng cùng sợ hãi.
"Ôn ca ca", Khương Phỉ cười nhìn y, sắc mặt tái nhợt, trên trán có một tầng mồ hôi mỏng.
Ôn Ý Thư tim đập dồn dập nhìn Khương Phỉ, y đứng dậy đi về phía cô, biểu tình nghiêm túc, động tác thậm chí mang theo chút lửa giận.
Khương Phỉ lui về sau nửa bước, "Ôn ca ca, anh không có việc gì..."
Âm thanh phút chốc im bặt.
Ôn Ý Thư đột nhiên ôm cô vào lòng, trong mùi hương thanh nhã thoang thoảng còn mang theo hơi thở dồn dập của y.
"Khương Phỉ", y thấp giọng gọi tên cô.
Ôn Ý Thư, độ hảo cảm 80.
Khương Phỉ nằm trong lòng y, môi hơi hơi nhếch lên. Sau một lúc lâu, cô mới nhẹ nhàng vỗ ngực, thấp giọng nói, "Ban nãy làm em sợ muốn chết"
Ôn Ý Thư không nói gì, chỉ là yết hầu căng chặt.
Y cũng thế, bị doạ chết khϊếp.
Nhưng không phải vì những người đó mà là vì cô.
Trong phòng như cũ không ánh sáng, tối tăm lại yên tĩnh.
Khương Phỉ vẫn bị Ôn Ý Thư ôm chặt trong lòng, thậm chí cô còn nghe được từng tiếng tim đập đầy mạnh mẽ của y.
Không biết qua bao lâu, bên ngoài cửa sổ ánh sáng chợt lóe, ngay sau đó một tiếng sấm vang lên.
Khương Phỉ bị kinh hãi, cơ thể hơi run lên.
"Chỉ là sấm sét thôi", trên đỉnh đầu là tiếng nói khàn khàn của Ôn Ý Thư.
Khương Phỉ lại đột nhiên thoát khỏi vòng tay của Ôn Ý Thư, cô nhìn ngoài cửa sổ, "Trời sắp mưa rồi"
Ôn Ý Thư đáp, "Ừ"
Khương Phỉ dừng một chút, cô nhìn đỉnh đầu y, rất nhanh lại cúi đầu, "Em phải đi"
"Phỉ Phỉ?"
"Mỗi khi đến ngày mưa, chân của Lạc Thời sẽ đau", Khương Phỉ nói, xoay người đi về phía cửa
"Phỉ Phỉ", Ôn Ý Thư đột nhiên đứng ngăn trước mặt cô, "Lạc Thời...", song đến đây lại chẳng nói thêm gì.
Y phải nói gì đây? Rằng mình chỉ là lợi dụng cô ư? Nếu thế sao cô có thể chịu đựng được?
"Ôn ca ca, em thật sự phải đi", Khương Phỉ miễn cưỡng cười, đứng dậy rời khỏi phòng.
Khi cô đi lướt qua y, tay lại bị y nắm lấy.
Đầu ngón tay Ôn Ý Thư run rẩy, "Phỉ Phỉ, đừng đi, được không?"
Y không muốn cô đi, không chỉ vì đáng thương cô bị Lạc Thời lợi dụng, mà còn vì... y không muốn cô đi tìm người đàn ông khác.
Khương Phỉ nhìn bàn tay nắm lấy cổ tay mình, sau hồi lâu, cô đặt tay lên mu bàn tay y, từng ngón từng ngón bẻ ra, "Ôn ca ca, anh thật ra không muốn em ở lại Cẩm Thành, phải không?", nói xong liền nhét tấm thẻ ngân hàng khi nãy y đưa cho cô vào tay y, "Nhưng mà Ôn ca ca, xin đừng đuổi em khỏi Cẩm Thành, được không?"
Nói xong, cô không dừng lại, trực tiếp bước đi.
Ôn Ý Thư nhìn tấm thẻ ngân hàng trong tay.
Y quả thật muốn cô hoàn toàn rời khỏi Cẩm Thành, kết thúc sự sai lầm này.
Nhưng y cũng thật sự hối hận.
Y không muốn cô rời khỏi đây.
...
Bên ngoài phòng, nơi ngả rẽ.
Trình Tịch nghiêng người dựa vào vách tường, miệng lười nhác ngậm một điếu thuốc, mồi lửa lập loè, lúc sáng lúc tối. Đến tận khi bóng dáng người con gái kia biến mất ở thang máy, cậu mới chậm rãi từ ngả rẽ đi ra, hồi lâu nhẹ cười một tiếng.
Một cô gái lấy một chọi mười, giải quyết mười mấy gã đàn ông to con, trong nháy mắt lại như chim nhỏ bổ nhào vào lòng người đàn ông khác, còn vỗ ngực nói "Làm em sợ muốn chết".
Quá thú vị!
"Thiếu gia?", vệ sĩ đứng một bên khó hiểu hỏi.
"Ừm", Trình Tịch không chút để ý đáp. Cậu thu lại nụ cười, chỉ về phía thang máy, "Giúp tôi điều tra cô gái kia là ai"
"Vâng", vệ sĩ vội đáp, lại nghĩ đến gì đó, "Đúng rồi, thiếu gia, nghe nói Lạc thiếu gia của Trần gia gần đây có quan hệ khá gần gũi với một cô gái, có cần thuận tiện điều tra cô ta không?"
"Lạc Thời?", Trình Tịch lười nhác nhướng mày, sau đó bật cười, "Ngoại trừ bà chị gái kia ra, hắn còn tiếp xúc với cô gái khác sao?"
"Cũng điều tra đi, nếu có thể chơi đùa đứa con gái Lạc Thời coi trọng, tôi rất muốn thấy vẻ mặt hắn sẽ thế nào"
"Vâng"
...
Khi Lạc Thời trở lại biệt thự, mưa đã nặng hạt.
Tài xế ở một bên cẩn thận bung dù che mưa cho hắn, trợ lý tiến lên định đẩy xe nhanh chóng trở lại phòng khách.
Chỉ là không đợi trợ lý đυ.ng đến xe lăn, giọng nói lạnh lẽo của Lạc Thời liền truyền đến, "Tôi là kẻ tàn phế đến mức độ này?"
Tay trợ lý cứng đờ, cuối cùng lui về sau mấy bước.
Lạc Thời một tay điều khiển xe lăn, một tay nắm chặt đầu gối đau đến tận xương. Dù những ngón tay tái nhợt đã bị nước mưa làm bẩn, nhưng hắn từ đầu đến cuối vẫn tự mình đẩy xe, từng chút một tiến vào phòng khách.
Đến tận lúc đã về đến phòng ngủ chính, cửa phòng được đóng lại, bầu không khí nóng hổi bao trùm, hắn mới gian nan thở phào một hơi, xoa bóp một chân cơ hồ không còn cảm giác. Hắn ngửa đầu tựa lưng vào lưng ghế, từng hơi từng hơi hô hấp.
Sau đó hắn chậm rãi tiến lên, đang muốn lấy thuốc, xe lăn lại bị thảm vướng phải, cả người không chịu khống chế mà ngã rạp sang một bên.
Trợ lý đứng ngoài hành lang nghe thấy động tĩnh bên trong, vội tiến lên, "Lạc tiên sinh?"
"Đều đi ra ngoài", thanh âm căng chặt của Lạc Thời truyền đến, như thể phát ra từ địa ngục.
Trợ lý và tài xế đều sửng sốt, cuối cùng vẫn xoay người rời đi.
Lạc Thời ngã trên đất, chân tựa hồ bị mép giường quẹt bị thương, nhưng bởi vì thời tiết, chân quá đau nên hắn không thể phát hiện nỗi đau nào khác.
Hắn hoà hoãn trong chốc lát, mới chống người lần nữa ngồi lên xe.
Ngoài cửa đột nhiên vang lên một chuỗi tiếng bước chân dồn dập chạy vội về phía phòng ngủ chính. Ngay sau đó, tiếng gõ cửa vang lên.
Lạc Thời giọng nói âm lệ, "Tôi nói, cút ra..."
"Cạch" một tiếng, cửa phòng bị người đó nhẹ nhàng mở ra.
Lạc Thời thanh âm cũng dừng ở bên môi.
Hắn bình tĩnh nhìn người con gái đứng trước cửa.
Khương Phỉ cả người ướt đẫm, sắc mặt vì dầm mưa mà trắng bệch, mái tóc dài vẫn còn rỏ nước, chiếc váy ướt nhẹp dính sát vào cơ thể, vành mắt ửng đỏ, vô cùng chật vật.
Giây tiếp theo, cô chạy về phía Lạc Thời, ngồi xổm bên chân hắn. Khương Phỉ ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt sáng lấp lánh, cố gắng mỉm cười.
"Anh không sao chứ? Tôi đột nhiên nhớ đến chân của anh sẽ đau"