Khương Phỉ đứng bên cạnh Ôn Ý Thư, cổ tay bị y nắm chặt.
Y không nhìn cô, chỉ rũ mắt nhìn quyển sách thật dày đặt trên bàn, dường như câu hỏi kia chỉ là ảo giác.
Khương Phỉ khẽ rút tay ra nhưng y rất nhanh đã nắm chặt lại.
"Tại sao đột nhiên anh lại hỏi vậy?", Khương Phỉ không phản kháng nữa, cô hơi xoay người sang nhìn Ôn Ý Thư lại thấy y như cũ không nói gì. Âm thanh của cô hơi trầm, mang theo nhàn nhạt nghiền ngẫm cùng lười biếng, "Tại sao lại để ý chuyện em thích ai?"
Bàn tay đang nắm lấy tay cô khẽ run, Ôn Ý Thư ngẩng đầu nhìn Khương Phỉ.
Mặt cô như cũ phiếm hồng mang theo men say, hai mắt hơi híp lại, như thể sự suy tư ban nãy chỉ là ảo giác.
"Lạc Thời thật sự rất tốt", Khương Phỉ cúi người, tiến đến trước mặt y, khẽ chớp mắt, "Ôn ca ca, anh không nghĩ như vậy sao?"
Lạc Thời, thật sự, rất tốt.
Ôn Ý Thư nghe cô nói những lời này xong, trong lòng chợt căng thẳng.
So với bất kì ai, y là người rõ ràng nhất việc Lạc Thời là kẻ đầy chất độc. Ngày thường hắn sống trong lãnh địa của mình, một khi có ai tự tiện xông vào, hắn sẽ dùng tốc độ chưa đầy một cái nháy mắt mà "ăn tươi nuốt sống" người nọ.
Lần này, nếu không phải hai người họ hiếm khi có chung mục tiêu, y cũng tuyệt đối không thông đồng với hắn.
Lạc Thời là vì Lạc Uyển.
Y cũng vậy.
Y... thật sự cũng vậy sao?
Hàng mi Ôn Ý Thư run lên, không biết nghĩ đến điều gì, y nhanh chóng bỏ tay Khương Phỉ ra, sự ấm áp còn vươn lại trên đầu ngón tay quấy nhiễu trái tim y, khiến nó khó lòng bình ổn.
Sau khi có chút rối rắm lấy áo khoác bên cạnh, y đứng lên, "Để tôi đưa em về"
Khương Phỉ nhìn y mỉm cười gật đầu, gương mặt đỏ hồng, đôi mắt cong như vầng trăng khuyết.
Hai người đi về phía thang máy.
Vào khoảnh khắc tiến vào, Khương Phỉ liền phát hiện sắc mặt Ôn Ý Thư cương cứng, hiển nhiên vẫn có chút không thích ứng, nhưng rất nhanh đã được y che giấu, không chút sơ hở.
Khách sạn khoảng 33 tầng, thang máy từng tầng từng tầng đi xuống.
Khương Phỉ ngẫu nhiên quét mắt nhìn màn hình biểu hiện bên cạnh.
Khi họ xuống đến tầng 21, thang máy đột nhiên "rầm" một tiếng, thanh âm chói tai của kim loại va chạm vào nhau truyền đến. Ngay sau đó đèn trong thang máy đột nhiên tắt ngúm, xung quanh một mảng đen kịt, thang máy cũng dừng lại.
Khương Phỉ nhíu mày, vội vã tiến lên ấn một lượt hết thảy nút bấm, sau đó lại ấn nút cứu hộ.
Tạm thời không thu được hồi âm nào.
Thân thể người bên cạnh hơi lay động, ngay sau đó, một chuỗi tiếng hít thở dồn dập được cố gắng khắc chế vang lên.
Khương Phỉ duỗi tay, nhẹ nhàng chạm vào cánh tay Ôn Ý Thư, nó hiện tại cứng đờ như một khối sắt. Khi bị cô chạm vào, cánh tay kia liền không khống chế được mà run rẩy.
Cô hơi sững người, nhanh chóng lấy di động ra. Khi ánh sáng yếu ớt từ màn hình vừa sáng lên...
"Tôi không sao", thanh âm Ôn Ý Thư đột nhiên truyền đến, dù y đã cố gắng ra vẻ bình tĩnh nhưng không ngăn được âm cuối hơi run.
Tay cầm di động của Khương Phỉ cứng đờ, sau đó như thể không có việc gì mà bỏ lại di động vào túi, cô nhẹ nhàng bâng quơ nói, "Ban nãy anh xem sách gì vậy?"
Thân thể Ôn Ý Thư cứng đờ, hai mắt miễn cưỡng khẽ giật, lúc này y chợt nghe thấy có một giọng nói đang nhàn nhạt hỏi mình, y xem sách gì?
Y cố gắng nhớ lại, tựa như ở nơi gác mái tối tăm kia, dù là cuốn sách tham khảo buồn tẻ nhất, y đều buộc bản thân học thuộc lòng để có thể chống cự lại cảm giác não rơi vào trạng thái "đóng máy".
"Ôn ca ca?"
"Tự ngài sinh ra mình, ở giữa kẹp một thánh giá, tự ngài phái bản thân làm người cứu rỗi, giữa hắn và người khác, hắn đã bị yêu nghiệt khinh lộng, bị lột sạch quần áo lại bị quất roi, bị đóng đinh trên thập tự giá mà đói chết, giống hệt con dơi bị đóng đinh trên cánh cửa lớn kho thóc..."*
Âm thanh của Ôn Ý Thư như rít qua từng kẽ răng, lúc ban đầu có chút gian nan nhưng càng về sau có thể xem như miễn cưỡng bình tĩnh lại.
Khương Phỉ yên lặng lắng nghe.
"Nhưng khi đó, tất cả người sống đã thành người chết..."**, thanh âm Ôn Ý Thư lại đột nhiên im bặt, hô hấp y cứng lại, sau đó không khống chế được bắt đầu dồn dập.
(* và ** là trích dẫn trong tác phẩm Ulysses của James Joyce, Tây chỉ dịch sơ do không tìm được bản gốc)
Y có thể cảm giác được, ngoại trừ cơ thể lạnh băng cùng cảm giác gần như hít thở không thông, còn có trái tim xao động, chẳng thể bình tĩnh.
Bởi vì nội dung tiếp theo, y không nhớ rõ, thứ mà y nhớ được chỉ có...
Ôn Ý Thư quay đầu, đôi mắt thích ứng với bóng tối đã có thể mơ hồ nhìn được người con gái bên cạnh.
"Phần sau đâu?", Khương Phỉ cũng đang nhìn y, trong bóng tối, đôi mắt ấy chẳng khác gì hai quả cầu thủy tinh.
Tròng mắt Ôn Ý Thư miễn cưỡng dán chặt trên mặt cô, "Khương Phỉ"
"Em ở đây"
Ôn Ý Thư lặp lại một lần, "Khương Phỉ"
Phần sau, kỳ thật y một chút cũng không nhớ vì y mãi nghĩ đến trò chơi lần này, nghĩ đến lý do cô uống nhiều rượu như vậy, nghĩ đến nếu cô biết được chân tướng...
Còn nghĩ đến... cô.
Khương Phỉ hơi khựng lại, không tiếp tục truy vấn. Cô đi đến trước mặt y, nhón chân nhìn vào y, sau đó híp mắt bật cười, "Em ở đây"
Ôn Ý Thư ngơ ngẩn nhìn cô.
Trong nháy mắt, mọi hoảng hốt đau khổ, bất giác chợt rời xa.
"Đùng", một tiếng động lớn vang lên, thang máy đột nhiên kịch liệt lắc lư rồi rơi xuống.
Hai người cũng bị thang máy giật ngã về một bên, giây tiếp theo, Khương Phỉ phát hiện eo mình được nhẹ nhàng ôm lấy, cô cũng thuận thế ngã lên người người phía trước.
Thân thể không vì ngã ngửa mà đau đớn, chỉ là... môi rất đau. Môi cô va đập với môi của Ôn Ý Thư, thậm chí rất nhanh liền nếm được mùi máu tươi. Nhưng sau khi cơn đau qua đi, để lại một xúc cảm tê dại mềm ấm.
Khương Phỉ nhẹ nhàng liếʍ một chút, môi của Ôn Ý Thư... hương vị không tồi, mùi rượu vang đỏ thoang thoảng cùng mùi hương thanh nhã hòa lẫn vào nhau khiến không khí có chút mờ ám.
Ôn Ý Thư nằm bên dưới lại hít một hơi, thân thể lập tức căng cứng, môi không thể khống chế mà nhẹ nhàng hôn lại cô một chút.
Hô hấp của hai người quấn quýt vào nhau.
"Vụt", đèn khẩn cấp trong thang máy đột nhiên sáng lên.
Khương Phỉ ra vẻ khϊếp sợ, hai mắt trợn to, vội dời môi đi. Cô chống tay lên ngựa Ôn Ý Thư muốn đứng lên nhưng bàn tay to rộng của y vẫn đặt bên eo cô không buông, "Ôn ca ca..."
Ôn Ý Thư chỉ bình tĩnh nhìn cô.
Cô sẽ nói y không cần mang chiếc mặt nạ giả cười kia.
Cô sẽ hỏi y trong thang máy tăm tối, "Ban nãy anh xem sách gì vậy?"
Cô sẽ hết lần này đến lần khác nói với y, "Em ở đây"
Hiện tại, hai má cô đỏ bừng nằm trước người y, đôi môi hơi sưng đỏ rỉ một giọt máu và giọt máu kia còn vương trên môi cô.
Y bất giác duỗi tay, dùng đầu ngón ngón trỏ tiếp được giọt máu ấy, sau đó dịu dàng lau khóe môi cô.
"Ôn ca ca...", Khương Phỉ khẽ gọi y.
Ôn Ý Thư hồi thần, không dám tin hết nhìn vào tay mình lại nhìn khóe môi cô, ánh mắt y tối sầm lại, sau đó vội vã rút bàn tay đang đặt bên eo cô về.
Khương Phỉ đứng lên.
"Bên trong có ai không?", bên ngoài thang máy có tiếng nhân viên truyền đến.
"Có", Khương Phỉ vội đáp, "Bên trong có hai người"
Nói rồi, cô quay đầu nhìn sang Ôn Ý Thư đã ngồi dậy, mỉm cười chìa tay về phía y, "Đứng dậy nào"
Ôn Ý Thư nhìn cô, lại nhìn tay cô. Phía sau cô có ánh đèn, những đầu ngón tay cô, như thể mang theo ánh sáng, kéo y ra khỏi không gian chật hẹp, tối tăm kia.
Thật lâu sau, y duỗi tay nắm chặt tay cô và đứng dậy.
Cùng lúc đó, cửa thang máy từ từ mở ra.
Giám đốc khách sạn đầy vẻ sợ hãi đứng ở cửa, "Ôn tiên sinh, thật xin lỗi, đã làm ngài...", ông ta cúi đầu nhìn thấy hai người đang nắm tay vội bổ sung, "Và bạn gái ngài hoảng sợ, thật sự xin lỗi, chúng tôi xin gánh vác toàn bộ trách nhiệm"
Khương Phỉ vội vã muốn rút tay về, "Không, ông hiểu lầm rồi, tôi không phải..."
Không đợi cô giải thích xong, Ôn Ý Thư đã kéo tay cô, sắc mặt hơi trầm đi thẳng ra ngoài.
Đến tận khi hai người biến mất ở cửa, giám đốc mới dám ngẩng đầu. Ông lau mồ hôi trên trán, Ôn tiên sinh luôn luôn ôn hòa lịch sự, dường như đây là lần đầu tiên ông thấy Ôn tiên sinh... dọa người đến vậy.
...
Trên đường về, trong xe một mảng yên tĩnh, không ai nói với ai câu gì.
Khương Phỉ nhìn Ôn Ý Thư, từ sau khi rời khỏi khách sạn, hai mày y luôn trong trạng thái nhíu chặt, không biết suy nghĩ điều gì, lúc này càng thêm trầm mặc.
Ánh mắt cô chuyển sang đỉnh đầu y.
Ôn Ý Thư, độ hảo cảm 60.
Lại tăng rồi.
Khương Phỉ dùng tay khẽ lau khóe môi, vết thương bị đâm phải hơi sưng, lúc liếʍ vào vẫn còn vị rỉ sắt.
Ôn Ý Thư phát hiện hành động của cô, hai tay đang cầm lái hơi cứng lại, sau đó y đột nhiên cho xe ngừng.
Khương Phỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, hiện tại còn chưa đến biệt thự, bóng đêm thâm trầm, ven đường chỉ có ánh đèn từ một tiệm thuốc còn sáng.
Chẳng bao lâu sau, Ôn Ý Thư đã trở lại, y đưa cho cô một tuýp thuốc mỡ xong liền lái xe thẳng về phía biệt thự.
Khương Phỉ cầm tuýp thuốc, chất thuốc trong suốt mang theo hương bạc hà mát lạnh.
Cô không có gương, chỉ bằng cảm giác thoa lên miệng vết thương dưới môi, sau khi suy nghĩ một chút, cô cố ý thoa lệch một ít.
Lúc này trên đường lại không có chuyện gì chậm trễ, xe vững vàng dừng trước giao lộ bên ngoài biệt thự.
Khương Phỉ xuống xe, gió đêm có chút lạnh.
Giây tiếp theo, bên cạnh vang lên tiếng bước chân, áo vest trong tay Ôn Ý Thư hiện đang khoác trên vai cô, "Để anh đưa em vào", y khẽ cười.
Khương Phỉ cũng cười, yên lặng đi cạnh y, hệt như lần trước giẫm lên chiếc bóng của y ở phía trước.
Điểm khác biệt chính là, lần trước y không hề khoác áo cho cô.
Suốt đường đi đến cửa, Ôn Ý Thư chưa nói gì, Khương Phỉ quay đầu khẽ vẫy tay, "Ôn ca ca, em về trước nha"
Khi cô đang định đi về phía biệt thự...
"Phỉ Phỉ", Ôn Ý Thư gọi lại cô.
Khương Phỉ nghi hoặc quay đầu.
Ôn Ý Thư sau khi do dự một lát, y bước lên trước, dưới ánh đèn đường cúi đầu nhìn cô, hầu kết giật giật.
"Ôn ca ca?", Khương Phỉ cất tiếng hỏi.
Ôn Ý Thư hồi thần, "Em thoa thuốc bị lem rồi", nói xong, y dùng ngón cái khẽ lau đi phần thuốc mỡ ở khóe môi bị cô thoa lem.
Khương Phỉ bật cười, vừa muốn nói gì đó...
Phía sau, tiếng xe lăn nhanh chóng truyền đến.
"Thân mật quá nhỉ?", Lạc Thời đẩy xe, từ chỗ rẽ tối om chậm rãi xuất hiện. Mặt hắn tinh xảo giống hệt thiên sứ nhưng sắc mặt lại trắng bệch như chết, "Là tôi quấy rầy hai..."
Thanh âm đột nhiên im bặt.
Lạc Thời hơi híp mắt, bình tĩnh nhìn vào đôi môi Khương Phỉ dưới ánh đèn đường.
Đôi môi căng mọng hơi sưng, phía dưới có vệt đỏ đầy mờ ám khiến người mơ màng.