Chim chóc lặng im, trong lòng rối loạn.
Kế Hứa giơ tay lên gãi gáy cổ, hơi cúi đầu, lộ ra dáng vẻ khó xử. Một lát sau, Gia Duẫn nhấc chân khều anh, mu bàn chân trần chạm vào đường gân phía sau cẳng chân của anh, một luồng ý nghĩ nóng ran ngay lập tức vọt lên não.
Chỉ thấy cô gái kia ngồi dưới đất, bày ra bộ dạng mệt mỏi, lười biếng, giống như không nhìn thấy sự lo lắng chần chừ trên mặt anh, trái lại cô nén giọng hừ một tiếng và gọi: “Uốn uốn éo éo không giống một người đàn ông gì cả, để tôi tự làm được rồi!”
Dứt lời, cô liền thô bạo cướp lấy băng keo cá nhân trong tay anh. Móng tay sắc nhọn quét qua mu bàn tay anh, không đau, nhưng mang lại cảm giác rất ngứa ngáy, không một tiếng động cứ như vậy ghim chặt vào tim.
Kế Hứa nắm chặt đồ trong tay, sợ cô giật đi. Lặng lẽ ngồi xổm xuống như đồng ý.
Gia Duẫn quay sang một bên, không muốn nhìn anh, cô còn nhớ người này hung dữ đập bàn với cô lúc trưa, cô cực kỳ vô lý lục lọi chuyện này ra rồi nói với anh: “Cậu kiêu ngạo gì mà kiêu ngạo? Nói chuyện với cậu thì cậu cũng không để ý, cậu thật sự là tai điếc miệng câm sao?”
Kế Hứa rũ mắt xuống, mặc cho cô mắng chửi.
“Tôi biết, cậu cúi đầu ở đây để lấy lòng tôi, có phải muốn ông ba ngốc của tôi rải tiền cho cậu không, để cho cậu làm phẫu thuật cấy ghép ốc tai nhân tạo gì kia à?” Gia Duẫn vốn chỉ muốn trách anh vài câu, nhưng càng nói càng khó chịu, nghĩ tới bản thân bị đưa đến cái thôn hoang sơ rách nát không một bóng người, ăn không đủ no chơi cũng không vui, tới cả… cả nhà vệ sinh cũng không có! Chỉ vỏn vẹn hai căn nhà lá, cũng không biết bên trong buồn nôn tới cỡ nào.
Khó khăn lắm cô mới tìm được tên nhóc điếc đùa vui mà còn thú vị, ai ngờ cậu vẫn cứ cố tình giả bộ câm, không thèm trò chuyện tán dóc gì với cô.
Càng nghĩ càng giận, vì thế những lời nói ra cũng không có chừng mực: “Những người như các cậu, biết giả vờ đáng thương giở mánh khóe nhất, cậu đã không muốn nói chuyện với tôi, bây giờ sao lại chịu hạ mình quỳ xuống liếʍ chân tôi rồi?!”
Kế Hứa nghe được như vậy, bỗng dưng giương mắt nhìn cô, ánh mắt trong trẻo tinh khiết, không có một chút suy nghĩ toan tính tranh giành quyền lợi nào.
Có điều lúc này lại che đậy đi một lớp lạnh lẽo rùng mình.
Gia Duẫn nửa thật nửa giả khụt khịt mũi, bĩu môi, không dám nói thêm nữa. Ngược lại cảm nhận được sự nguy hiểm trong thoáng chốc, gương mặt nhỏ nhắn nhăn lại, nuốt lời nói trở vào.
Kế Hứa hơi nhếch môi, xem xét tình trạng vết thương trên chân cô một cách rất kiên nhẫn. Ban đầu mang giày không nhìn thấy rõ lắm, buông lỏng dây giày một chút, trên mỗi bàn chân lại đều có hai ba chỗ trầy da rướm máu.
Anh mở hộp giấy trong tay ra, xé từng miếng ra, cẩn thận dán băng keo cá nhân lên miệng vết thương.
Làn da trắng như tuyết, đẹp như ngọc làm nổi bật khung xương nhanh nhẹn, cô gái này mỗi một chỗ mà người khác nhìn thấy đều đẹp đến độ khiến đáy lòng họ run rẩy.
Khí nóng hừng hực tỏa từ mặt đất, chui từ lòng bàn chân lêи đỉиɦ đầu. Giọt mồ hôi li ti nổi lên dày đặc, nhỏ xuống từ giữa rừng tóc đen nhánh, rơi trên mặt đất cằn cỗi khô cạn, ngấm vào nhiệt độ cao, trong nháy mắt đã mất hút trong cái nắng nóng khó chịu này.
Dán xong hai chân, Kế Hứa nhặt rác rơi lả tả dưới đất lên rồi đứng dậy rời đi.
“Này!” Gia Duẫn lại gọi anh lần nữa, lúc anh quay đầu lại, trên mặt anh đã có chút mất kiên nhẫn, nhìn chăm chăm cô.
Gia Duẫn thầm nghĩ, tên nhóc điếc này quen thù dai!
Cô chỉ nghiêng đầu liếc Kế Hứa một cái, biết rõ còn hỏi: “Nhà vệ sinh ở đâu?”
Sắc mặt Kế Hứa không đổi, giơ tay chỉ về phía hai gian nhà lá cách đó không xa.
Gia Duẫn chu miệng không hài lòng: “Ngoài chỗ đó, còn chỗ khác không...”
Kế Hứa lắc đầu.
Gia Duẫn đứng dậy, vừa mới đi về phía trước hai bước, lại quay đầu, hất cằm một cái, dặn dò anh: “Cậu qua đây, giữ cửa giúp tôi.”
Kế Hứa lại không giữ không nổi sự bình tĩnh trên gương mặt nữa, lau mồ hôi trên trán một cái, chân vẫn không tiến thêm bước nào cứ đứng yên như vậy.
Sự nuông chiều của Gia Duẫn là mãi mãi cũng không nhìn thấu được sự khó chịu của người khác, hoặc là có thể nhìn thấu, nhưng giả vờ vẻ hẹp hòi để mua vui: “Cậu nhanh chút đi! Muốn tôi bị người ta nhìn thấy hết phải không?”
Kế Hứa đuổi theo, nhìn cô đi vào, thời gian canh giữ ở cửa còn chưa tới ba giây, đã thấy cô che miệng mũi xông ra ngoài, chạy đến đằng xa khom người nôn ọe.
Giống như lúc mới tới vậy, cô vẫn là một tiểu thư yêu kiều không ngửi được mùi kỳ lạ nào.
Cô vừa nôn vừa ho như muốn trút hết cả lục phủ ngũ tạng ra ngoài.
Vừa thấy Kế Hứa đi qua, liền chỉ vào anh mà mắng: “Cậu muốn hại chết tôi phải không? Trong đó lại có...” Gia Duẫn siết chặt lông mày, trong mắt hiện lên một ngấn nước, làm ầm ĩ cả buổi cũng không thể nói câu tiếp theo ra.
Kế Hứa có thể cũng biết được thứ cô nói đến là gì, nhà tranh của nông thôn nói chung đều là như vậy.
Anh nói không nên lời, cứ đứng như vậy, Gia Duẫn giận đến ngồi xổm trên đất, giơ khuỷu tay che trước mắt, khóc oa oa lên.
Bả vai khẽ run run thút thít, dáng vẻ kia quả thật là rất tội nghiệp: “Tôi sẽ chết ở đây... Hu hu... Tôi nhất định sẽ chết ở đây!”
Bộ dạng vừa đáng thương vừa buồn cười.
Cô khóc hồi lâu, cuối cùng ngẩng mặt lên, khuôn mặt nhỏ nhắn không phấn trang điểm sáng bóng mịn màng óng ánh, còn chút nước mắt tích trong khóe mắt, giọt nước mắt cuối cùng rơi xuống khỏi hàng mi dài.
Cô ngang ngược đưa tay đẩy Kế Hứa một cái, nghiêm giọng nói: “Cậu, cậu đi cọ rửa sạch sẽ trong kia đi.”
Trên mặt thiếu niên cuối cùng hiện lên một vẻ kinh hãi, lùi về sau vài bước, ngay cả lắc đầu từ chối cũng quên mất rồi.
Nhà vệ sinh nữ, sao anh đi vào chứ!
Gia Duẫn tự biết tỏ ra hung dữ cũng không có tác dụng, quẹt cái miệng nhỏ, mềm mại và đồng loạt đưa đôi tay ra, nắm cánh tay Kế Hứa, nhẹ giọng cầu xin: “Anh trai tốt bụng, cầu xin anh, giúp em đi, nhịn nữa sẽ chết đó.”
Mồ hôi Kế Hứa xuôi theo thái dương chảy xuống gáy, anh đưa tay lên lau qua loa, cắn chặt răng hàm sau, anh nhắm chặt mắt lại.
Bàn tay nhỏ bé mềm mại kia vẫn níu lấy cánh tay của anh không buông, giọng nói ngọt lịm quyến rũ tâm hồn của anh, rõ ràng lớn hơn anh, nhưng có thể nhõng nhẽo quấn lấy gọi anh như vậy: “Anh trai tốt bụng, anh đi làm một chút...”
Cảm giác vừa mềm vừa tê khắp người tụ lại một chỗ, trong đầu anh nổ tung rầm rầm.
Kế Hứa mặt lạnh đẩy Gia Duẫn ra, đi đến bên cạnh ao nước, nhấc một thùng nước lên, đi vào nhà vệ sinh nữ không quay đầu lại.
Tiếng nước róc rách ào ào truyền ra, Gia Duẫn không yên tâm, gân giọng gọi to một câu: “Phía trên chỗ để chân cũng phải rửa, tất cả đều phải rửa sạch sẽ!”
Anh đi tới đi lui lấy nước bảy lần, lúc lần cuối cùng đi ra thì cả người cũng đầy mồ hôi, mùi trong nhà vệ sinh cũng bám đầy trên người, không hề dễ ngửi một chút nào.
Gia Duẫn mỉm cười, nhanh chóng nói cảm ơn một tiếng, miễn cưỡng giải quyết xong vấn đề sinh lí.
Lại chạy như thoát thân ra ngoài, thấy Kế Hứa vẫn đứng ngoài cửa nhà vệ sinh nữ, cô ra sức xoa xoa tay, hỏi anh: “Có nước rửa tay không?”
Lúc này Kế Hứa thật sự không nhịn được nữa rồi, nhìn cũng không nhìn cô một cái liền quay đầu rời đi.
Ở bên này cuộc họp của Gia Kiến Thanh bọn họ cũng vừa đúng lúc kết thúc, Gia Duẫn đi lên phía trước ôm lấy cánh tay của ông, giọng điệu vô cùng thân mật: “Ba, chúng ta đi chưa?”
Gia Kiến Thanh phủi tay cô ra, ngang nhiên nói chuyện: “Ngày mai phải đưa từng đứa trẻ này đi làm kiểm tra kỹ lưỡng, bây giờ đa số những đứa trẻ ở lại trong trường là trẻ em bị bỏ lại không cha không mẹ, bác sĩ phục hồi chức năng cũng đã sắp xếp thời gian một tuần...”
“Một tuần?!” Gia Duẫn the thé hét thành tiếng: “Chúng ta còn phải ngây ngốc ở đây một tuần?”
Gia Duẫn không có được đáp án như mong muốn, cô lập tức đổi nét mặt, giễu cợt nói: “Con lại không phải là trẻ em đặc biệt, không cần phải ở lại học phục hồi chức năng chó má này chứ? Con muốn về nhà! Bây giờ con muốn về nhà!”
Gia Kiến Thanh chưa bao giờ có tác phong của người ba hiền từ, ông phớt lờ tính tình quái đản của Gia Duẫn, chỉ quăng ra một câu: “Muốn đi? Vậy tự con men theo con đường kia trở về trên thị trấn đi, rồi lại từ từ thị trấn ngồi xe buýt mà đi.”
Gia Duẫn nhất thời không nói thành lời, lê bước chân mệt mỏi đi theo sau ông già nhẫn tâm.
Cơm tối vẫn là ăn ở nhà ăn, lúc này đang dịp nghỉ hè, học sinh ở lại trường không nhiều, chỉ có hơn mười người ngồi xung quanh, Gia Duẫn bưng chén cơm lên, chạy đến ngồi bàn của họ.
Bác sĩ phục hồi chức năng Tiểu Lý nói chuyện rất nhiều, tính tình cũng rất nhiệt tình, miệng liên tục khen ngợi Gia Duẫn: “Nhìn xem Tiểu Duẫn của chúng ta ngoan biết bao, nhanh như vậy đã có quan hệ tốt với các bạn nhỏ này rồi, xem ra một tháng này, Tổng giám đốc Gia ngài không cần lo lắng rồi.”