Nửa giờ sau, trên nhóm chat có tên “ Hội Vương thiếu phu nhân”trong trường liên tục đăng hình ảnh Tiêu Chiến mang nước đến cho Vương Nhất Bác. Đến bây giờ, nhờ phước của đàn anh khoa Y, các cô mới thấy được nụ cười ngàn vàng của Vương lão công a~.
“ Các người mau chọc mù mắt tôi đi, uống nước thôi cũng có thể làm anh ấy vui vẻ vậy sao”
“ Xuất hiện đối thủ nặng ký, các cô ai không biết nhan sắc của nam khôi khoa Y chứ”
“ Con của khoa Y chúng tôi các cô có thể so được sao?”…bla bla.
….Trưa hôm sau, lúc kết thúc giờ học, Tiêu Chiến nhanh chóng mua một chai nước mang đến sân tập, vì sân tập cách giảng đường một quãng dài, đi tới nơi trên trán anh đã tấm tấm mồ hôi, trời thật là nóng a~. Tiêu Chiến nhìn phía trước, có rất nhiều người đang chen chúc nhau, ồn ào huyên náo, các nữ sinh mỗi người mang bao nhiêu là thứ có thể giải khát đến đây, đông đến nỗi chân mài lỗ mũi của Vương Nhất Bác anh còn không thấy được. Anh nhìn chai nước suối nhạt nhẽo trên tay mình, cảm thấy lúc này nên sớm trở về thì tốt hơn, xung quanh người kia đông đúc như vậy, khi nào thì tới lượt mình. Anh chán nản nhét chai nước vào cặp, lặng lẽ rời ra đám người.
Trong sân tập, Vương Nhất Bác liên tục nhìn đồng hồ, tâm tình cực không tốt. Phát hiện đằng kia có một người tâng bóng bị rơi, cậu nhíu mày.
“ Số 13, tập trung!, còn làm rơi bóng nữa thì đừng đá nữa”
Người kia nhìn vẻ mặt đằng đằng sát khí của cậu, đến nghĩ cũng không dám nghĩ nữa, liều mạng một mình tâng bóng.
Vương Nhã Nhã từ ngoài đi vào, nhìn các nam sinh khoa mình cực khổ tập luyện, cậu em của mình thì ngồi trên ghế gương mặt cũng nhăn lại một chỗ. Đúng là lớn lên chẳng đáng yêu chút nào.
“Tiểu Bác, uống chút nước hạ hỏa”
Vương Nhất Bác lại định mắng, quay lại thấy chị của mình bèn khó chịu nuốt lời nói vào trong, sau đó hớp vài ngụm nước. “Người chị đưa cũng thật tốt, huấn luyện xong rồi không mệt chết cũng tức chết”
Vương Nhã Nhã lấy lòng bóp vai cho cậu, “Vậy em cố gắng huấn luyện xong giúp chị, nếu em mệt hay tức đến sắp chết, chị sẽ chuyển em đến khoa Y trị bệnh”
Phụt,,,khụ khụ khụ…Vương Nhất Bác nghe đến đây, không biết nghĩ đến việc gì lại sặc nước, sau đó ho không ngừng.
Vương Nhã Nhã ném cho Tang Lạc một ánh mắt, thầm trao đổi với nhau
“ mày cứ đổ cho chị đưa người phế vật nên tiểu Bác mới tức giận, mở mắt ra nhìn xem, vừa nhắc đến khoa Y lại liền kích động, đây rõ ràng là giận cá chém thớt”
Tang Lạc cậu cũng thật càng ngày càng không chịu nổi con người này rồi, nếu không vì tiền lương hậu hĩnh của Vương lão gia, đánh chết cậu cũng không thèm theo làm trợ lý cho cái kẻ mặt liệt như Vương Nhất Bác. Bình thường không mở miệng cười nói thì thôi đi, càng ngày lại càng vui giận thất thường, 1 ngày ba bữa ai mà chịu cho nổi.