Chấp Niệm Tương Ngộ

Chương 44: 44: Chịu Phạt

Chương 45: Chịu phạt

Dịch: CP88

Trợ dịch: Bối Diệp

Type: YZ95

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link.

Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả.

CP88 xin chân thành cám ơn!

***

Bác Triệu nhìn dáng vẻ của Tống Tương Niệm vốn nghĩ cô dễ bị bắt nạt, ai ngờ lại có thể xù lông lên như vậy.

"Bác chỉ muốn ôn chuyện cũ."

"Người không chung thuyền, nói nữa cũng vô nghĩa." Thái độ của Tống Tương Niệm rất cương quyết, đưa tay vỗ lưng Hạ Chấp Ngộ, "Chúng ta đi."

Hạ Chấp Ngộ nhấc chân, bác Triệu còn chưa từ bỏ chặn trước mặt hắn, "Chấp Ngộ, con đây là thấy chết không cứu đó."

"Cứu cái gì?" Hạ Chấp Ngộ đột nhiên như con sư tử nổi giận, kẻ ngu ngốc cũng có thể nhìn ra hắn đang tức điên, Tống Tương Niệm nhìn thấy người vừa rồi lại lén lút đi tới giơ máy ảnh lên.

Lần này cô nhanh hơn một bước chặn trước mặt Hạ Chấp Ngộ, hoàn toàn không cho anh ta cơ hội chụp thêm ảnh.

"Cảm ơn bác Triệu nhiệt tình tiếp đón, đi đâu cũng có thợ ảnh đi theo, người không biết chuyện khéo lại tưởng là đám chó săn gặp được ngôi sao lớn đấy."

Bác Triệu cười gượng hai cái, lúc đầu đúng là ông ta xem nhẹ cô gái này rồi, bây giờ nhìn thế nào cũng thấy thật không đơn giản.

"Con là người của Hạ gia sao? Hình như lúc trước bác chưa gặp bao giờ."

"Tôi cũng chưa gặp bác bao giờ mà."

Bác Triệu lăn lộn trong giới thương trường mấy chục năm, tuy sự nghiệp không có điểm đột phá, nhưng gừng càng già càng cay, có vài điểm chắc chắn phải nhìn ra, "Xem ra là bạn gái của Chấp Ngộ rồi."

Tống Tương Niệm kéo tay Hạ Chấp Ngộ, không muốn nghe thêm một câu vô nghĩa nào nữa.

Bác Triệu thấy hai người sắp đi mất, "Cô bé, đứa cháu lớn này của bác điểm nào cũng tốt, nhưng lại có bệnh, chuyện này con có biết không?"

Hạ Chấp Ngộ đứng khựng lại, Tống Tương Niệm dùng sức kéo hắn ra ngoài.

Đi ra đến bên ngoài công xưởng, hắn gạt tay cô ra, cô đưa lưng lại nên không nhìn thấy vẻ mặt của hắn.

"Em không hiếu kỳ chút nào sao? Bác ấy nói tôi có bệnh."

Tống Tương Niệm vừa rồi nắm tay hắn chặt đến nỗi lòng bàn tay đỏ cả lên, cô xoay người đối diện với hắn.

Sắc mặt Hạ Chấp Ngộ lạnh lẽo, là dáng vẻ cô chưa từng thấy bao giờ, tầm mắt hắn bọc lấy Tống Tương Niệm, nhưng trong mắt lại không có chút ấm áp nào.

"Hay là ngay từ đầu em đã biết tôi có bệnh rồi?"

"Đúng đó," Tống Tương Niệm tiến lên một bước, từ đầu đến cuối đều giữ vẻ mặt nghiêm túc, "Tôi vẫn cho rằng anh có bệnh, nếu không thì sao có thể ném tôi ở nghĩa trang chứ?"

"Hơn nữa.

.

.

.

.

."

Cô không để Hạ Chấp Ngộ có một khe hở nào để xen miệng vào, "Anh đã từng kể cho tôi nghe về Hạ tiên sinh, trên đời này chẳng ai có thể chịu đựng được phương thức ra đi như vậy của một người thân ruột thịt bên mình cả.

Mà đó cũng không thể gọi là có bệnh, đó gọi là không thể tiếp nhận sự thật.

Không cần phải nghe mấy lời thối hoắc của ông ta."

Thái dương Hạ Chấp Ngộ hơi giật giật, "Con gái con nứa gì nói chuyện gắt gỏng thế?"

"Xuỵt, đây là địa bàn nhà người ta, mau chạy thôi." Tống Tương Niệm kéo tay áo hắn, ngón trỏ đặt trước môi, "Nếu không phải vì sợ bị đánh thì vừa rồi tôi đã mắng thẳng ông ta như vậy rồi."

Thế nhưng hiện tại ta yếu địch mạnh, không thể ngu ngốc rước thiệt về thân.

Hai người quay về ngay trong đêm, bên ngoài mưa phùn kéo dài không dứt, tấm kính xe phủ một tầng hơi nước.

Tống Tương Niệm nhìn chúng tích lại rồi ngoằn nghèo chảy xuống, giống như nước mắt.

Bầu không khí quá mức ngột ngạt, cô cầm điện thoại muốn lướt mạng.

Vừa mở, tấm ảnh chụp chung của bác Triệu và Hạ Chấp Ngộ đã đập ngay vào mắt, tốc độ của ông ta cũng nhanh thật.

Nghệ nhân cấp bậc thầy đích thân đến phường thêu công nghiệp chỉ đạo, đối với công nghệ hiện đại không tiếc lời khen, tự cho rằng tương lai ngành thêu công nghiệp hoàn toàn có thể thay thế được nghề thêu truyền thống.

Hạ Chấp Ngộ cũng đã nhìn thấy, bài đăng không chỉ có ảnh chụp chung của hắn và tên họ Triệu, còn có ảnh hắn đứng trong công xưởng máy móc.

"Sao bọn họ có thể nói dối không ngượng miệng như vậy?"

Tống Tương Niệm tức xì khói, "Rõ ràng không phải thế."

Tiếng chuông điện thoại cắt đứt những lời chưa xả hết của Tống Tương Niệm, Hạ Chấp Ngộ ấn nghe rồi đưa lên tai.

"Vâng, sư phụ."

"Lát nữa qua đây một chuyến."

"Vâng."

Cuộc đối thoại rất ngắn gọn, chỉ có vài từ.

Nhưng Tống Tương Niệm nhìn ra cảm xúc của Hạ Chấp Ngộ bắt đầu trở nên khác lạ, mà tài xế vừa nghe được hai chữ sư phụ thì lập tức biết phải đi đâu.

Xe rất nhanh đã đến nơi, Hạ Chấp Ngộ im lặng cả đoạn đường lúc này mới lên tiếng.

"Lát nữa đưa cô ấy về nhà."

"Vâng."

Chiếc xe đi qua một cây cầu đá, dưới sườn núi là một căn tứ hợp viện, tài xế cho xe dừng, Hạ Chấp Ngộ mở cửa xe chuẩn bị đi xuống.

"Em về nhà trước đi."

"Không, tôi muốn đi với anh."

"Không phải tôi đi chơi đâu," Hạ Chấp Ngộ thật muốn xoa đầu cô một cái, nhưng cuối cùng chỉ nói, "Nghe lời."

Tống Tương Niệm nhìn Hạ Chấp Ngộ đi trên con đường nhỏ bằng những phiến đá nối liền, cuối cùng dừng lại trước một cánh cổng sắt mở rộng, hai bên là tường trắng.

Cô đợi Hạ Chấp Ngộ hoàn toàn đi vào trong mới mở cửa xuống xe.

"Tống tiểu thư, cô.

.

.

.

.

."

"Anh đỗ xe đi, tôi vào cùng với tiểu Hạ tiên sinh."

Tống Tương Niệm một chân vừa bước vào thì gặp một cụ ông, dáng vẻ như muốn ra đóng cổng.Cô hơi lo lắng, lên tiếng chào, "Cháu chào ông ạ."

"Cháu tìm ai?"

"Hạ Chấp Ngộ ạ, anh ấy vừa vào đây."

Cụ ông vậy mà không đuổi cô ra ngoài, "Đi vào thì nhớ đóng cửa."

Sân nhà rất rộng, góc hành lang trồng một dàn nho, Tống Tương Niệm đưa mắt nhìn ra xa, thấy Hạ Chấp Ngộ đứng trước cửa nhà chính.

Cụ ông đi phía trước dừng lại, "Con đợi ở đây đi, đừng qua đó."

"Được ạ."

Tống Tương Niệm tiếp tục nhìn về phía đó, thấy trong phòng khách có một cụ bà với mái tóc bạc đang ngồi, bà mặc một chiếc sườn xám lụa trắng, một tay đặt trên bàn dài, phong thái cực kỳ uy nghiêm.

Cụ ông đi qua đó, lúc sau cầm theo một tấm nệm từ trong nhà đi ra.

Ông ấy đặt nó đằng trước Hạ Chấp Ngộ, Tống Tương Niệm thấy hắn quỳ xuống.

"Tiểu Hạ tiên sinh!"

Cô chạy qua, Hạ Chấp Ngộ không ngờ cô lại vào đây, hắn nhìn cụ bà rồi rảo bước về phía Tống Tương Niệm.

"Sao em vào được đây?"

"Vì sao không giải thích?"

Hạ Chấp Ngộ nhìn cô ăn mặc phong phanh, hiện tại mưa bụi vẫn chưa dừng, hắn bèn cởϊ áσ khoác trên người choàng lên cho cô, "Không đơn giản là chuyện ảnh chụp, tôi để cho họ thừa cơ chụp ảnh, đó là lỗi của tôi."

"Giải thích được cái nào thì tốt cái đó chứ."

"Quy củ là quy củ, em về nhà trước đi."

Tống Tương Niệm cứng đầu không chịu về, "Tôi chờ anh."

"Không được."

"Anh cứ đi chịu phạt của anh, tôi ở đây chờ của tôi."

Hạ Chấp Ngộ hết cách với cô, hai tay đặt trên vai Tống Tương Niệm, để cô xoay người lại đưa lưng về phía mình.

"Vậy thì chờ thế này đi."

"Được."

Hạ Chấp Ngộ quay lại quỳ lên tấm nệm, tấm lưng thẳng tắp.

"Quy củ ta đưa ra con còn nhớ không?"

"Nhớ ạ."

"Lưng."

.

.

.

.

.

Tống Tương Niệm nghe rõ mỗi câu trả lời của Hạ Chấp Ngộ, sau đó là tiếng bước chân của cụ ông đi về phía này, "Không thì con về trước đi?"

"Không sao ạ, con chờ ở đây được rồi."

Tống Tương Niệm siết chặt chiếc áo khoác, nhìn giọt nước mưa tích tụ vừa đủ theo trọng lực từ trên dây nho rơi xuống, "Anh ấy sẽ bị phạt lâu lắm ạ?"

"Thằng nhóc này, lần đầu tiên thấy nó mang con gái tới đây đấy."

"Không phải anh ấy mang tới đâu ạ, là cháu khăng khăng đi theo."

Khóe miệng cụ ông kéo ra một nụ cười, "Sư phụ nó hôm nay rất giận, sợ là trừ phi biết được thằng nhóc này hôm nay mang bạn gái đến đây, nếu không nó sẽ phải quỳ hết đêm mới khiến bà ấy nguôi giận được."