Chồng Yêu Siêu Nuông Chiều Tôi

Chương 27: Không cần khoa trương như vậy chứ

Chương 27: Không cần khoa trương như vậy chứ

Lời Long Đình Dạ rơi xuống, Hứa Phi Vũ mới rốt cuộc lộ ra tươi cười: "Tôi đã nói mà, sếp vẫn là rất có tình người!"

"Chuyện giao cho cậu, làm đến đâu rồi?" Long Đình Dạ không hề có ý tứ muốn tiếp tục luyên thuyên với anh ta mà đi thẳng vào chính sự.

"Đương nhiên, với năng lực của tôi đương nhiên là giải quyết xong hết rồi!" Hứa Phi Vũ vỗ ngực, vô cùng tự tin nói.

"Nói một hồi, tôi có chút khát nước rồi, cho tôi uống hớp nước trước, rồi lại báo cáo tình hình cụ thể cho sếp nhé." Hứa Phi Vũ cảm thấy hơi khô miệng, theo bản năng nhìn về phía ly cà phê trên bàn, bên trong lại là trống không.

Đang lúc anh ta thất vọng, ánh mắt lại không nhịn được liếc tới hộp kẹo bạc hà trên bàn làm việc.

"Thôi vậy, tôi ăn chút cái này nhuận giọng một chút vậy."

Kẹo bạc hà thanh nhiệt giải hỏa, cũng có tác dụng giải khát nhất định!

Vừa nói, Hứa Phi Vũ đã duỗi tay cầm lấy hộp kẹo kia, đang chuẩn bị mở hộp kẹo ra, lại bỗng cảm nhận được một trận lạnh lẽo..

Anh ta ngẩn ra, động tác trên tay không khỏi ngừng lại, kinh ngạc nhìn về hướng chủ nhân của đạo khí tức lạnh lẽo kia.

Khi thấy rõ biểu tình trên mặt Long Đình Dạ, Hứa Phi Vũ lại giật mình..

"Buông tay!" Ánh mắt Long Đình Dạ lạnh lẽo, gắt gao nhìn chằm chằm hộp kẹo bạc hà trên tay Hứa Phi Vũ, biểu tình trên mặt âm lãnh đến mức phảng phất chỉ cần anh ta dám ăn hộp kẹo kia, anh sẽ lập tức gϊếŧ chết anh ta!

Hứa Phi Vũ khϊếp sợ, lập tức buông lỏng hộp kẹo bạc hà trên tay ra, xấu hổ cười cười.

"Ha ha.. Bất quá chỉ là một hộp kẹo mà thôi, không cần khoa trương như vậy chứ."

Long Đình Dạ không nhiều lời, chỉ là duỗi tay qua lấy hộp kẹo trở về, nắm trong lòng bàn tay.

Thấy thế, Hứa Phi Vũ thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại nhịn không được nhìn hộp kẹo bạc hà trên tay anh nhiều hơn vài lần.

Lòng thầm nghĩ, thứ này rốt cuộc có cái gì khác biệt, còn không phải là một hộp kẹo bạc hà bình thường sao, lại làm anh để ý như thế..

Quả nhiên, suy nghĩ của sếp, luôn là làm người ta đoán không ra, nhìn không thấu..

* * *

Buổi tối, vùng ngoại thành thành phố Nam Lục, bờ sông dân cư thưa thớt.

Thời Duy Hạ một bên cầm di động nhìn hình ảnh, một bên cầm kính viễn vọng nhìn về mặt sông phía xa xa.

Trên màn hình di động của cô hiển thị hình ảnh của một chiếc du thuyền. Đây là cô nhờ người của văn phòng thám tử của anh trai Thời Tiêu đi tra được chiếc du thuyền Tô Vũ Trạch thuê để tổ chức buổi tiệc sinh nhật tối nay, cùng lộ trình du thuyền sẽ đi qua, vì vậy từ chạng vạng cô đã bắt đầu chờ sẵn ở chỗ này.

Chỉ là, tối hôm nay cô đã đợi được một lúc lâu rồi, nơi này có rất nhiều con thuyền đi ngang qua, nhưng lại không phát hiện du thuyền của Tô Vũ Trạch đâu.

"Thái thái, nơi này không an toàn, hay là cô đến nơi khác tản bộ đi." Bên tai, bảo tiêu kia giọng nói có chút chất phác vang lên.

Thời Duy Hạ buông kính viễn vọng trên tay xuống, có chút bất đắc dĩ liếc mắt nhìn bọn họ một cái.

"Không khí ở bờ sông tốt, tôi muốn ngồi thêm một lát, các anh không cần lo cho tôi!"

Long Đình Dạ mặc dù đáp ứng để cô tự do hoạt động, nhưng mà, lúc chạng vạng cô ra ngoài, bên người lại có thêm hai bảo tiêu, làm thế nào cũng không cắt đuôi được.

Cô không có cách nào, đành phải để cho bọn họ đi theo, bất quá bây giờ nghĩ lại như vậy cũng tốt, có hai người hỗ trợ càng thêm an toàn một chút.

Khi cô đang cùng nói chuyện với bảo tiêu, một chiếc du thuyền đèn đuốc sáng trưng xuất hiện trên sông cách đó không xa, lấy tốc độ vô cùng chậm rãi hướng bên này đi tới.

Chờ đến khi chiếc du thuyền kia tới gần hơn, Thời Duy Hạ mới vội vàng cầm lấy kính viễn vọng trên tay, nhìn về phía chiếc du thuyền kia.