Trong lều trại ——
Lâm Hân nằm trên cái giường to lớn, mái tóc đen mềm mại xõa ra trên gối, nửa khuôn mặt nhỏ nhắn chôn trong chăn, cuộn tròn thành một khối, trông rất nhỏ bé yếu ớt.
Lý Diệu cầm một quyển sách thật dày, yên lặng ngồi trên ghế bên giường đọc. Một trang đọc khoảng hai phút rồi mới chậm rãi lật qua.
Quả cầu cơ giáp ngồi xổm trên bàn, chữ V trên bụng chớp chớp, bởi vì bị da^ʍ uy của người nào đó trấn áp mà chỉ có thể nghẹn khuất nín lại không được nói chuyện.
Đọc ba trang, Lý Diệu khép sách lại, bỏ qua.
Ngẩng đầu nhìn thiếu niên tái nhợt ở trên giường, lông mày hắn nhíu lại.
Từ khi hai người quen biết nhau trong thế giới cơ giáp, hắn đã biết nghị lực của bé con này rất kinh người, đối mặt với cường giả, không lo không sợ. Rõ ràng tuổi đời còn nhỏ, nhưng mang trong mình một tinh thần không bao giờ từ bỏ của một người quân nhân chính thức.
Lý Diệu không phải là người nhiệt tình.
Bình thường người khác hay nói hắn là một người lạnh nhạt, xa cách, hờ hững.
Tuổi trẻ đã ngồi ở vị trí cao, nắm giữ toàn bộ quân quyền của Đế quốc Huyền Vũ, không có thủ đoạn cứng rắn, không thể vững vàng ngồi ở vị trí này được.
Bên dưới hắn có vô số binh lính, từ trước tới nay đều yêu cầu huấn luyện rất hà khắc, cho dù gãy xương hay là nội tạng bị thương, chỉ cần còn một cái miệng, bắt buộc phải hoàn thành nhiệm vụ.
Tuy nhiên, đối với bé con này, hết thảy thủ đoạn tàn nhẫn đó đều hóa thành hư vô.
Nhìn bé con từng lần từng lần bị dị thú đánh đập, quăng ngã, bị thương, hộc máu, trái tim hắn cũng co rút đau đớn theo, hận không thể chạy tới ôm về, che chở cậu trong vòng tay của mình, không để cho cậu phải chịu thêm tổn thương nào nữa.
Đây là một cảm xúc rất xa lạ.
Xa lạ tới mức Lý Diệu muốn mất khống chế.
Khi nhìn thấy Bạch Giác Diễm Hồ đang hấp hối lại thiếu chút nữa gϊếŧ bé con, tất cả những lệ khí hắn đè nén trong lòng đều bùng phát ra, tàn nhẫn chém dị thú thành một bãi thịt nhão.
Lý Diệu khẽ mím môi mỏng, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve thái dương thiếu niên.
Nơi này vốn có một vết thương, sâu tới mức có thể thấy thịt bên trong, chảy rất nhiều máu, bôi thuốc đặc trị lên, cuối cùng cũng khép lại, chỉ để lại một vết sẹo mờ mờ, bôi thuốc thêm vài lần nữa, sẽ lại xinh đẹp như trước.
Vết thương như thế này có rất nhiều, Lý Diệu cẩn thận giúp cậu rửa sạch vết thương, khử trùng, bôi thuốc, không sót thứ gì.
Lúc ấy nhìn thân thể tràn đầy vết thương của bé con, ngoại trừ lo lắng hắn không có ý nghĩ nào khác.
Giờ bình tĩnh lại, chăm chú nhìn thiếu niên ngủ say, mắt Lý Diệu tối đi.
Đôi khi, rung động là một điều gì đó xảy ra rất nhanh.
******
Bé con Lâm Hân ở trong căn phòng tối tăm, ôm một con gấu bông nho nhỏ, lẳng lặng đứng bên cánh cửa nửa khép.
Trong phòng khách, vị khách ngồi trên ghế sofa, tao nhã cầm ly, bộ dáng cao cao tại thượng, người mẹ trẻ khiêm tốn ngồi ở một góc, thân là chủ nhà nhưng lại rất câu nệ.
"Nghe nói Tiểu Hân nhà cô đã qua được khảo sát của trường tiểu học trực thuộc học viện Hoa Đông?" Vị khách này là một người phụ nữ trung niên, phong thái hiên ngang, một thân quý khí.
"Vâng, hôm qua tôi đã nhận được thông báo." Nhắc đến con trai, Lâm mẫu nở một nụ cười tự hào.
"Vậy thì đúng rồi." Người phụ nữ trung niên đặt ly trà xuống, nghiêm nghị nói, "Cô cũng đừng nghĩ đến việc sinh thêm đứa thứ hai thứ ba, chỉ cần bồi dưỡng ra một Alpha xuất sắc, quay trở về nhà chính không còn là vấn đề."
"Vâng, vâng! Nhất định tôi sẽ bồi dưỡng Tiểu Hân thật tốt!" Lâm mẫu nói, "Hơn nữa điều kiện gia đình chúng tôi cũng chỉ đủ để bồi dưỡng một đứa."
"Cô biết như vậy là tốt. Sau khi Tiểu Hân phân hóa thì đưa về nhà chính, gặp lão gia tử. Nếu lão gia tử nhìn trúng, sau này sẽ không thiếu phần của cô." Người phụ nữ trung niên dặn dò đơn giản vài chuyện rồi đứng dậy rời đi.
Lâm mẫu tiễn bà ta đến thang máy, sau khi trở về, đẩy cửa phòng con trai ra, dùng sức ấn hai tay lên vai Tiểu Hân, vui mừng nói: "Tiểu Hân, hạnh phúc của mẹ và baba con đều phụ thuộc hết vào con! Chờ tới lúc con phân hóa thành Alpha, trở thành lính cơ giáp, chúng ta sẽ được cây đại thụ nhà chính che chở. Lúc đó chúng ta sẽ ở trong căn nhà lớn xinh đẹp, tiền tiêu không hết, quần áo quý giá mặc không xuể."
Lâm mẫu mặc kệ đứa con trai bảy tám tuổi có nghe hiểu hay không, càng nói càng kích động, trong mắt lóe lên ánh sáng mộng mơ, tưởng tượng ra một tương lai tươi sáng.
Tiểu Hân ôm chặt gấu nhỏ trong ngực, mơ hồ gật đầu.
Cậu sẽ cố gắng phân hóa thành một Alpha có chất lượng cao, trở thành lính cơ giáp, trở thành niềm tự hào của baba và mẹ, để cả nhà có một cuộc sống hạnh phúc.
Vì niềm tin này mà cậu kiên trì, cho dù huấn luyện có gian khổ tới mức nào cũng cắn răng chịu đựng.
Lâm Hân bối rối khi các bạn cùng lớp từng người một phân hóa thành Alpha.
"Tại sao mày lại phân hóa thành Omega?"
Trong bệnh viện, mẹ cậu ở trước mặt bác sĩ, cuồng loạn.
"Không, không biết, con không biết...."
"Tao cẩn thận bồi dưỡng mày mười năm, thế nhưng mày lại là Omega, biết vậy tao đã sinh thêm vài đứa, ít nhất cũng không bị tất cả mọi người kỳ thị như bây giờ!"
"Nhà chính sẽ coi tao như thế nào?!"
"Tiểu Hân.....con làm mẹ quá thất vọng."
Trong bóng tối, sắc mặt người phụ nữ tiều tụy, ánh mắt trống rỗng, miệng lẩm bẩm, dùng ngôn từ ác độc nhất, không ngừng đâm vào trái tim bất lực của Lâm Hân.
Thiếu niên kinh ngạc nhìn, vươn tay muốn chạm vào bà.
"Mẹ...."
"Đừng gọi tao là mẹ!"
Người phụ nữ kích động hất tay cậu ra, chạm vào ánh mắt bi thương của con trai, biểu tình vặn vẹo, cuối cùng che mặt bỏ đi.
Lâm Hân cô độc đứng trong hành lang lạnh lẽo của bệnh viện, đầu dần cúi xuống, nước mắt đảo quanh hốc mắt.
Omega thì không được sao?
Omega thì không xứng được cha mẹ yêu thương sao?
Omega thì nên được cha mẹ sắp xếp để bán đi lấy tiền sao?
Lâm Hân ôm ngực đau đớn, khó khăn hô hấp.
"Em rất giỏi."
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên từ sau lưng.
"Giỏi hơn rất nhiều so với tân binh tôi từng huấn luyện."
Lâm Hân lau nước mắt, xoay người nhìn về phía người đàn ông tóc bạc đang đứng trong phòng huấn luyện.
"Huấn luyện viên, Omega cũng có thể điều khiển cơ giáp sao?" Thiếu niên đeo mặt nạ hỏi.
Người đàn ông tóc bạc xoa đầu cậu, cười nói: "Tất nhiên có thể, miễn là đủ mạnh, giới tính không phải là vấn đề. Bất quá, điều kiện để Omega trở thành lính cơ giáp hà khắc hơn rất nhiều, nhiều Omega không kiên trì được, bỏ cuộc giữa chừng."
"Ồ." Thiếu niên ngước đầu, mắt sáng như sao.
Người đàn ông tóc bạc tò mò hỏi: "Em có bạn là Omega muốn trở thành lính cơ giáp sao?"
"A....À...Vâng..." Lâm Hân chột dạ quay mặt đi.
"Không lười biếng nữa, tiếp tục tập luyện." Nam nhân tóc bạc nhẹ nhàng búng trán thiếu niên.
Lâm Hân che chỗ bị hắn búng, nhìn chăm chú nam nhân. Rõ ràng đèn trong phòng huấn luyện đã rất sáng, nhưng cậu lại thấy ánh sáng trên người huấn luyện viên lại sáng hơn bao giờ hết.
Cậu muốn theo đuổi ánh sáng đó, hướng tới một tương lai tốt đẹp.
*******
Lâm Hân giãy dụa ở trong bóng tối khôi phục ý thức, chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy đỉnh lều trại quen thuộc, hoàn toàn tỉnh ngủ, chống đỡ thân thể ngồi dậy.
"Nằm xuống, không được nhúc nhích."
Một bàn tay duỗi tới, nhẹ nhàng đặt ở ngực cậu, mái tóc bạc như thác nước buông xuống, quét qua hai má Lâm Hân, có chút ngứa ngáy.
Đối diện với đôi mắt vàng thân thiết của người đàn ông, Lâm Hân cầm tay của hắn, há miệng, có chút vội vàng lại có chút ngượng ngùng.
"Huấn luyện viên, em...."
Lý Diệu nắm lại tay cậu, nhẹ nhàng hỏi: "Khát hay đói bụng?"
Dưới ánh mắt dịu dàng của người đàn ông, Lâm Hân chậm rãi tỉnh táo lại, khàn giọng nói: "Cả hai."
Lý Diệu rót cho cậu một ly nước, đỡ cậu ngồi dậy.
Lâm Hân nhận ly nước, uống ừng ực, giải khát rồi thì trả ly lại cho Lý Diệu.
Lý Diệu đặt đại cái ly ở trên bàn, lấy ra một bịch dịch dinh dưỡng cao cấp, vặn nắp cho cậu.
Lâm Hân giống như vật nhỏ bị bỏ đói, há mồm ngậm lấy, tu một hơi, xử xong một bịch, cuối cùng cũng đỡ đói, cậu thở dài một hơi.
Quả cầu cơ giáp bay tới, lắc lư trước mặt Lâm Hân, "Tiểu Phá Quân, cậu hôn mê một ngày một đêm."
Nghẹn chết nó rồi, Tiểu Phá Quân tỉnh lại thì nó có thể mở miệng nói chuyện rồi.
Đầu Huyền Minh xuất hiện mấy cái ăng-ten, khoái trá chuẩn bị mở video lên. Làm một cơ giáp nhiều chuyện xuyên lục địa, nó thích nhất là thu thập ảnh, video.
Ví dụ như, Nguyên soái tự mình bôi thuốc cho Tiểu Phá Quân.
Lý Diệu liếc mắt nhìn, quả cầu cơ giáp cảm nhận được cái lạnh mùa đông, run rẩy, biết điều ngồi lại trên bàn, im như thóc.
Lâm Hân sững sờ, hai tay nắm chăn, cúi đầu nhỏ, tinh thần ủ rũ.
Cậu dùng hết sức chín trâu hai hổ, cuối cùng cũng học được cách sử dụng xúc tu tinh thần lực, đánh bại dị thú cấp 3, thắng lợi trong tầm tay, lại thất bại trong tích tắc.
Nếu như lúc đó huấn luyện viên không ra tay kịp thời, hiện tại cậu sẽ nằm dưới đất chứ không phải nằm trên giường.
Bé con cắn môi, bộ dáng đáng thương sắp khóc, Lý Diệu rũ mắt, bàn tay rộng lớn phủ lên đầu cậu, nhẹ nhàng xoa xoa.
"Là ta quá đáng. Con Bạch Giác Diễm Hồ đó sắp thăng cấp, mạnh ngang với dị thú cấp 4, để em một mình đánh với nó, thật sự mạo hiểm."
"Nhưng mà...." Lâm Hân chần chờ.
Tuy rằng trước khi hôn mê, huấn luyện viên an ủi nói cậu không có thất bại, nhưng lòng cậu hiểu rõ, chính mình không có hoàn thành nhiệm vụ.
"Em đã thành công giế.t chết thân thể dị thú, chỉ là thiếu kinh nghiệm thôi, thiếu chút nữa đã bị nó ký sinh." Vẻ mặt Lý Diệu nghiêm túc, "Nhớ kỹ, cho dù thân thể của dị thú từ cấp 3 trở lên không còn, tinh thần lực của chúng vẫn có thể sống rất lâu, một khi có cơ hội, chúng nó sẽ xâm nhập vào thân thể con người, tu hú chiếm tổ, trở thành thú ký sinh gây nguy hiểm cho xã hội loài người."
Lâm Hân nghe vậy thì chấn động, không buồn rầu nữa, thẳng lưng, nghiêm túc cúi chào theo kiểu quân đội với nam nhân.
"Vâng, huấn luyện viên!"
Lý Diệu bị bộ dáng nghiêm trang của cậu chọc cười, gạt mái tóc lộn xộn của cậu, cười nói: "Hiện tại em chưa phải là cấp dưới của ta, không cần chào như vậy."
Mắt to của bé con buồn bã, hai vai ỉu xìu.
Biết cậu hiểu lầm, Lý Diệu kiên nhẫn nói: "Sau khi về Đế quốc Huyền Vũ, ta sẽ đưa em đi học ở học viện quân sự tốt nhất Đế quốc, chờ em tốt nghiệp rồi tới quân bộ báo danh, lúc đó ta sẽ dắt em đi tung hoành vũ trụ."
Lâm Hân đưa tay khẽ nắm tay áo nam nhân, "Có thể không đi học không, huấn luyện viên trực tiếp dạy em được không?"
Lý Diệu liếc nhìn bé con đang day day tay áo hắn , nhếch khóe miệng: "Em còn nhỏ, nên hưởng thụ tất cả những gì mà độ tuổi này nên có."
Lâm Hân phồng má.
Cậu 18 tuổi rồi chứ bộ, người ta là người lớn rồi!
Tuy nhiên, thái độ nam nhân kiên quyết, cậu chỉ có thể chấp nhận số phận.
Nhưng mà....
Thiếu niên nhìn trộm sườn mặt hoàn mỹ của người đàn ông.
Đến Đế quốc Huyền Vũ, huấn luyện viên sẽ dùng cách nào để cho mình đi học ở học viện quân sự tốt nhất nhỉ?
—————————————
Tác giả có điều muốn nói:
Cơ giáp tròn tròn nói với Lâm Hân: Tiểu Phá Quân, tui có đồ tốt nè, có muốn xem hong?
Lâm Hân: Cái gì?
Cơ giáp tròn phát video.
Mặt Lâm Hân đỏ bừng.
Huấn luyện viên... anh ấy.... sao anh ấy lại cởi q.uần áo mình....
Ngốc quá!