Biến Thành Tiểu O, Nhóc Đáng Thương Biết Làm Sao Đây?

Chương 20: Tiêu Diệt Tinh Tặc

Một chùm laser màu xanh phá vỡ bóng đêm, bắn về cơ giáp màu đen ở phía trước, ánh sáng chói mắt, chiếu sáng một nửa bầu trời.

"Ầm—"

Cùng Kỳ mở ra khiên phòng ngự, khó khăn lắm mới đỡ được chùm laser đòi mạng này.

"Rầm rầm—"

Khiên phòng ngự chống không nổi, trong nháy mắt nứt ra.

Cùng Kỳ không chút luyến tiếc, buông tha phòng ngự, phía sau lại xuất hiện vòng ánh sáng màu xanh lam, trước khi khiên phòng ngự bị nghiền nát, lắc mình chui vào, biến mất vô tung.

Huyền Minh thu hồi súng năng lượng laser, giương cánh lên, tiếp tục truy kích.

Lâm Hân cắn môi, giữ yên suy nghĩ, không giám quấy nhiễu đại thần vào lúc quan trọng.

Cậu tin tưởng, đại thần sẽ giành chiến thắng!

"Tin ta tới như vậy sao?

Mặc dù bé con đã tận lực kiềm chế, nhưng vẫn lộ ra một chút tâm tư, cộng hưởng đến tinh thần khổng lồ trong không gian, bị Lý Diệu bắt lấy.

"Dạ!" Lâm Hân thẳng thắn đáp lại, sau khi nói xong, lỗ tai tự nhiên nóng lên.

"A~"

Lý Diệu khẽ cười sung sướиɠ, tinh thần điều khiển cơ giáp một chút cũng không dừng lại.

Huyền Minh và Cùng Kỳ đều do cùng một người chế tạo, trên lý thuyết, tính năng của hai cơ giáp là ngang nhau, khác biệt duy nhất là thực lực của người điều khiển.

Tam hoàng tử khi còn sống thích nhất là tìm Lý Diệu luyện tập, nhiều lần bại trận, càng đánh càng hăng, Lý Diệu nắm Cùng Kỳ trong lòng bàn tay.

Cho nên, Cung Việt lấy Cùng Kỳ đi đánh với Huyền Minh, hoàn toàn không biết lượng sức.

Lý Diệu cũng không cần suy nghĩ nhiều đã có thể chuẩn xác mà dự đoán được tọa độ Cùng Kỳ xuất hiện.

Cùng Kỳ nhảy bước không gian nhanh, tốc độ của Huyền Minh còn nhanh hơn.

Mỗi khi vòng tròn màu xanh xuất hiện, chùm laser màu xanh như một cái bóng đi theo.

Cung Việt muốn chạy trốn khỏi Ám Tinh, nhất định phải bay một mạch lên trời, đi ra bầu khí quyển, tiến vào vũ trụ.

Nhưng mà, bị Lý Diệu một lần lại một lần nhìn thấu tọa độ, một lần lại một lần đứng bên bờ cái chết, hắn ta không khỏi hoài nghi mình có trốn thoát được hay không.

"Cùng Kỳ, gia tăng khoảng cách nhảy bước không gian." Hắn ta ra lệnh.

"Tăng khoảng cách sẽ tiêu hao một lượng lớn năng lượng, có thể sẽ không chống đỡ được khi tiến vào trùng động gần nhất." Cùng Kỳ nói.

"Nhảy!" Cung Việt âm trầm ra lệnh, trong mắt hiện rõ vẻ điên cuồng. "Muốn gϊếŧ ông mày đây, cũng phải xem có mạng để gϊếŧ hay không!"

Nửa phút sau, Huyền Minh nhào vào khoảng trống tại điểm dự đoán.

Lý Diệu ngẩng đầu, nhìn thấy cơ giáp màu đen cách đó 2000m, nhếch khóe miệng.

Thợ cơ giáp của tinh tặc cũng có chút tay nghề, vậy mà có thể tăng cường năng lực nhảy bước không gian của Cùng Kỳ.

Bất quá, nguồn năng lượng hiện giờ của Cùng Kỳ, đủ để chống đỡ đến lúc vào vũ trụ sao?

"Huyền Minh, ngươi cũng không nên thua dưới tay Cùng Kỳ." Lý Diệu nói.

"Đương nhiên sẽ không!" Huyền Minh ngạo nghễ nói.

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !!

Chỉ số thông minh của cơ giáp không thua gì con người, có lòng tự trọng và hiếu thắng rất mạnh, trước kia Cùng Kỳ là bại gia dưới tay Huyền Minh, không có đạo lý nào bây giờ đổi người điều khiển, thì có thể chuyển bại thành thắng.

Sáu đôi cánh vàng triển khai, đuôi ra sức vung một cái, Huyền Minh hóa thành một tia chớp vàng, đột phá bầu trời.

Suy nghĩ của Lý Diệu quá nhanh, Lâm Hân đã hoàn toàn không theo kịp, tốc độ ánh sáng của Huyền Minh tạo thành áp lực rất lớn cho cậu. Trong cột sáng, đầu cậu đau muốn nứt ra, hay tay gắt gao ôm lấy đầu, sắc mặt tái nhợt không chút máu.

Nhưng mà, dù cho có khó chịu tới cỡ nào đi nữa, cậu cũng không rên lên một tiếng.

Đây chính là thực lực chân chính của lính cơ giáp hàng đầu sao?

Trái tim Lâm Hân đập thình thịch, không phải sợ hãi, mà là hưng phấn, là kích động, càng sùng bái đại thần.

Suy nghĩ của bé con như một cây chồi non mọc lên trong suy nghĩ của Lý Diệu, hai cánh môi yêu kiều vểnh lên, tươi ngon mọng nước mà yếu ớt, bị suy nghĩ bá đạo tàn phá không ngừng lay động, vừa đáng thương lại đáng yêu.

Lý Diệu không hề mềm lòng chút nào.

Đối với bé con mà nói, đây không chỉ là một loại tôi luyện, mà còn là một cách để trưởng thành.

Nếu đã gọi hắn là huấn luyện viên, vậy hắn phải có trách nhiệm của huấn luyện viên, không giữ lại cái gì mà biểu diễn bản lĩnh thật sự của mình, rõ rõ ràng ràng nói cho bé con biết, hắn rất mạnh!

Nếu như bé con nhất định muốn theo đuổi một mục tiêu, hắn hy vọng, mình sẽ là đối tượng duy nhất mà cậu ấy muốn.

Bời vì, trong toàn bộ tinh tế, không có người nào mạnh hơn hắn!

Cung Việt tưởng dựa vào Cùng Kỳ là có thể thoát khỏi hắn, quá ngây thơ!

Lý Diệu bộc phát ra tinh thần lực hùng hậu, dung nhập vào từng linh kiện của cơ giáp, Huyền Minh như một thần kiếm sáng thế, trảm yêu trừ ma.

"Aaaaaaaa—"

Cung Việt thống khổ thét gào, suy nghĩ hỗn loạn, Cùng Kỳ bị pháo cao năng của Huyền Minh bắn trúng, bay ra ngoài cả ngàn mét, toàn bộ cơ thể không khống chế được quay cuồng trên không trung.

Thân ảnh Huyền Minh lóe lên, thu hẹp khoảng cách, pháo cao năng biến thành trường kiếm màu vàng, trên lưỡi kiếm, tinh thần lực ngưng tụ thành ngọn lửa màu xanh, lấy khí thế dời non lấp biển, hướng Cùng Kỳ đâm một kiếm.

Cung Việt miễn cưỡng ổn định suy nghĩ, khi lưỡi kiếm chém tới trước mặt, hắn ta tập trung chú ý, điều khiển cơ giáp, gian nan mở ra khiên chắn, muốn ngăn cản đòn tấn công này,

Tuy nhiên, hắn ta thất bại rồi.

Khiên chắn dưới đường kiếm của Huyền Minh, như giấy mỏng mà giòn tan, không chịu nổi một kích.

Kim kiếm đâm vào ngực Cùng Kỳ, lướt qua buồng lái.

Tên thủ lĩnh tinh tặc tung hoành vũ trụ mấy thập kỷ, cuối cũng biết tới cái gọi là sợ chết.

"Cung Việt, đầu hàng còn kịp."

Thanh âm lạnh như băng của Lý Diệu thông qua bộ khuếch đại của cơ giáp truyền đến lỗ tai Cung Việt.

Đầu hàng?

Không đời nào!

Tinh tặc cho dù tan xương nát thịt, cũng sẽ không đầu hàng bất cứ kẻ nào!

"Đến rất đúng lúc! Hahaha!" Cung Việt phát ra tiếng cười chói tai.

Đây đúng là thời khắc mà hắn ta chờ đợi!

Sau lưng Cùng Kỳ đột nhiên xuất hiện hàng trăm xúc tu kì lạ làm bằng kim loại, không hề báo trước quấn lấy Huyền Minh, trong phút chốc, hai chiếc cơ giáp thân mật ôm nhau cùng một chỗ.

Vũ khí của Huyền Minh còn kẹt lại trong cơ thể của Cùng Kỳ, bị trói buộc, tạm thời nó không có cách nào nhúc nhích.

"Anh muốn làm gì?"

"Làm gì?" Hai mắt Cung Việt đỏ ngầu, mặt sẹo nổi đầy gân xanh, vô cùng dữ tợn. "Đương nhiên là cùng mày đồng quy vu tận!"

Đế quốc Huyền Vũ phái quân tấn công Cự Kình Tinh, ý đồ tiêu diệt tinh tặc, đúng là nằm mơ!

Tinh tặc trời sinh có gen cướp đoạt, chỉ cần còn có một người sống sót, thì có thể không ngừng kéo dài huyết mạch, đợi mấy chục năm sau quay trở lại, sẽ dùng thủ đoạn dã man hơn ngàn lần trả thù Đế quốc Huyền Vũ!

Cùng Kỳ liên tiếp không ngừng thực hiện bước nhảy không gian, không cho Huyền Minh cơ hội phản kháng.

Rất nhanh, hai cơ giáp như một cặp song sinh lao ra tầng khí quyển của Ám Tinh, tiến vào vũ trụ.

Lâm Hân ở bên trong cột sáng co thành một đoàn, đôi mắt cùng lỗ tai đều tràn ra tơ máu, loại chiến đấu giữa hai cơ giáp đỉnh cao này đã vượt xa cực hạn của cậu.

Là một Omega mới phân hóa không bao lâu, thân thể chưa được huấn luyện còn rất yếu ớt, đột nhiên tiến vào vũ trụ, thập phần nguy hiểm, nếu như không phải đang ở bên trong từ trường cột sáng, có thể cậu đã sớm nổ tung mạch máu mà chết rồi.

Bộ dáng thống khổ của cậu, Lý Diệu đều thấy được, mặc dù lo lắng nhưng hắn không thể phân thân.

Cùng Kỳ vừa là cơ giáp quý giá hàng đầu của Đế quốc Huyền Vũ, vừa là cơ giáp ký khế ước của Tam hoàng tử, không phải vạn bất đắc dĩ, hắn cũng không muốn phá hủy nó.

Nhưng mà, trên chiến trường, thương hại kẻ thù là tàn nhẫn với bản thân.

Huống hồ, hắn còn mang theo một Omega bé nhỏ yếu ớt.

Đôi mắt vàng của Lý Diệu khẽ rũ xuống, cân nhắc một lát, đưa ra lựa chọn. Hắn phân ra một phần tinh thần lực, bảo vệ Lâm Hân ở phía sau.

Lâm Hân giảm bớt đau đớn, tư duy khôi phục, bình tĩnh lại, nhìn thấy vũ trụ mênh mông, trong đầu chợt lóe, vội la lên: "Huấn luyện viên, phụ cận của Ám Tinh có trùng động!"

Cậu bị bắt ở Trái Đất, bọn buôn lậu chỉ mất có mười ngày đã đến Ám Tinh, chính là dùng trùng động chuyên dụng dành cho tinh tặc.

Thủ lĩnh tinh tặc quấn lấy đại thần, bụng dạ khó lường!

Nghĩ nhanh hơn nói, thiếu niên vừa mới dứt lời, Lý Diệu liền hiểu.

Ra là như vậy.

Giảo hoạt như Cung Việt, muốn lợi dùng trường năng lượng và lực hút bên trong trùng động, giãy dụa lần cuối.

Lý Diệu ngẩng đầu, mắt vàng sắc bén.

"Tiểu Phá Quân, có sợ thành tro bụi của vũ trụ không?"

Lâm Hân giật mình, kiên định nói: "Không sợ! "

Từ khi trở thành quân cơ giáp dự bị, cậu liền hiểu, trở thành tro bụi của vũ trụ, là số mệnh của từng chiến sĩ cơ giáp!

Ngày hôm nay, cậu và đại thần cộng hưởng tinh thần, thấy được cơ giáp hàng đầu tinh tế chiến đấu, đã đủ hài lòng.

"Như vậy, chúng ta đánh cược một lần!"

Lý Diệu nhắm mắt lại, phóng hết tinh thần lực từ trong căn nguyên tinh thần ra.

Huyền Minh nói: "Mức độ dung hợp đạt 100%."

Lâm Hân mở to đôi mắt óng ánh, sùng bái nhìn về phía tấm lưng dày rộng của nam nhân.

Sức chiến đấu lúc trước mạnh mẽ như vậy, vậy mà còn chưa dung hợp tới 100%?

Cùng Kỳ mang theo Huyền Minh, dùng tốc độ ánh sáng xuyên qua vũ trụ, Cung Việt dốc hết sức lực tiến về đích.

Chỉ cần đến được trùng động cách Ám Tinh gần nhất, là hắn có thể tìm ra một đường sống sót.

Lý Diệu tuyệt đối không nghĩ tới, hôm nay chính là ngày dỗ của hắn!

Cung Việt phát ra tiếng cười sung sướиɠ.

"Tít tít, năng lượng chỉ còn 10%, không đủ để chống đỡ đến trùng động A00." Cùng Kỳ khẩn cấp nhắc nhở.

Tiếng cười đột nhiên dừng lại.

"Cái gì? 10%? Sao mà ít như vậy?"

"Tôi nói rồi, nhảy khoảng cách dài, năng lượng sẽ tiêu hao gấp bội."

Sắc mặt Cung Việt tái mét, giận dữ rống lên: "Không tới được trùng động, làm sao lão tử thoát thân?!"

Cùng Kỳ im lặng 2s, nói: "Phóng thích tất cả tinh thần lực của ngài, dung hợp 100% tinh thần lực với tôi, sẽ có cơ hội tiến vào trùng động."

Cằm Cung Việt căng ra.

Cùng Kỳ lại nói: "Một chủ nhân không tin tưởng cơ giáp mình, không cách nào phát huy được toàn bộ thực lực của cơ giáp."

Tuy rằng nó đã được cải tạo, nhưng không có định dạng, trí năng rất rõ ràng, Cung Việt trời sinh đa nghi, không thể nào hoàn toàn tín nhiệm, không cách nào coi nó là đồng bọn chiến đấu vào sinh ra tử, cho nên dung hợp chỉ có 80%.

Tới thời điểm sinh tử, hắn ta vẫn còn do dự.

Cung Việt bị vạch trần tâm tư, thẹn quá hóa giận.

"Mày bất quá chỉ là một con cơ giáp!"

Cái gì mà chiến hữu với bằng hữu, đối với tinh tặc mà nói, cơ giáp chẳng qua chỉ là vũ khí cao cấp để đoạt tài nguyên trong vũ trụ.

Tưởng có trí năng thì sẽ thành người sao?

"Ông đây ra lệnh cho mày, nhất định phải đến được trùng động."

Cùng Kỳ: "...Vâng."

Sau khi bị cải tạo, có một điều lệnh, cơ giáp không được cãi lời người điều khiển.

Cho dù nhiệm vụ gian khổ, Cùng Kỳ cũng chỉ có thể cố mà chấp hành.

Trùng động ở ngay phía trước, kế hoạch của Cung Việt sắp được thực hiện.

Đột nhiên, Huyền Minh đang bị trói buộc có động tác.

Cơ giáp phát ra âm thanh răng rắc, một giây sau, thân máy bay tổ chức lại, thế mà gầy đi một vòng lớn, xúc tu bằng kim loại phản ứng không kịp, nó đã thoát được.

Cung Việt trố mắt, hình thể cố định, không có khả năng gầy như Huyền Minh!

Huyền Minh "gầy" lại, động tác càng thêm linh hoạt, trường kiếm vung lên bổ về phía Cùng Kỳ.

Cùng Kỳ trúng một kiếm, bị chém đi cánh tay trái, tổn hại cơ thể vượt quá 50%, phản ứng chậm chạp.

"Trốn đi! Trốn đi! Chạy tới trùng động!"

Cung Việt điên cuồng hạ lệnh.

Trùng động đã ở ngay phía trước, năng lượng còn lại chiến đấu với Huyền Minh, không bằng dùng để chạy trốn.

Cùng Kỳ bị buộc phải đốt cháy năng lượng cuối cùng, lao về phía trùng động.

Huyền Minh bám sát theo sau.

Khi cơ giáp đến gần trùng động, không cần tự đi vào, lực hấp dẫn cường đại của trùng động đủ để cắn nuốt bất cứ thứ gì.

Thắng lợi gần kề, Cung Việt cười to.

Lý Diệu khẽ thở dài: "Tạm biệt, Cùng Kỳ."

Tia laser xuyên thủng Cùng Kỳ, tiếng cười của Cung Việt đột nhiên im bặt.

Cơ giáp hàng đầu Đế quốc Huyền Vũ từng thịnh hành một thời, giờ đây giống như pháo hoa nổ tung trong vũ trụ mênh mông yên tĩnh, hóa thành vô số mảnh vụn bị trùng động hút vào sạch sẽ, biến mất vô tung.

Huyền Minh chậm rãi thu hồi pháo năng lượng laser.

Lâm Hân hơi ngửa đầu, xuyên qua ánh mắt của cơ giáp, bình tĩnh nhìn về phía trước.

Kết thúc rồi.

Nếu như cơ giáp cũng có quan hệ máu mủ, như vậy, Huyền Minh đã tự tay giế.t chết anh em của mình.

Bên trong cộng hưởng tinh thần, một tiếng mô phỏng âm thanh mưa rơi như có như không vang lên.

Là cơ giáp đang khóc.

"Huấn luyện viên, chúng ta trở về sao?" Lâm Hân nhẹ giọng hỏi.

"Ừ." Lý Diệu giơ tay lên, chậm rãi tháo mặt nạ xuống, quay đầu lại nhìn Lâm Hân.

Gương mặt trẻ tuổi tuấn mỹ của nam nhân thình lình đập vào mắt, Lâm Hân dại ra trong chốc lát, nhìn không chớp mắt.

Thấy bé con ngốc ra, Lý Diệu nở một nụ cười, trầm thấp hỏi: "Làm sao vậy?"

Lâm Hân kìm lòng không được đỏ mặt.

Cậu cho rằng... đại thần lợi hại như vậy, ít gì cũng 40-50 tuổi rồi...

Cúi đầu, khuôn mặt nhỏ vùi vào bên trong áo choàng.

Lý Diệu bị suy nghĩ của bé con chọc cười.

40-50 tuổi?

Hắn?

A—

Cho nên, bé con coi hắn là trưởng bối sao?

Đang muốn chọc cậu, Huyền Mình bỗng nhiên đưa ra cảnh báo.

"Tít tít, không có cách nào thoát khỏi lực hấp dẫn của trùng động, sắp bị trùng động nuốt chửng!"

Lâm Hân ngẩng đầu, mông lung.

Lý Diệu nhíu mày kiếm: "Tình huống như thế nào?"

"Trùng động không chính quy, năng lượng âm bên trong vượt quá tiêu chuẩn."

Lý Diệu quyết định nhanh chóng.

"Xông vào!"

"Rõ."

Trước khi cơ giáp bị trùng động hút vào, Lý Diệu duỗi cánh tay dài ra, nhanh chóng ôm Lâm Hân vào lòng, phóng thích toàn bộ tinh thần lực bao lấy cả hai.

*

Lời tác giả:

Lâm Hân: Đối xử với tôi tốt như vậy, đại thần còn chỉ dẫn cho tôi, nhất định là một huấn luyện viên giỏi và giàu kinh nghiệm.

Lý Diệu: Cục cưng, suy nghĩ của em rất nguy hiểm.