Tôi Sẽ Mua Em

Chương 11

Tiếng tin nhắn cứ reo lên mãi Lisa với cơ thể đầm đìa mồ hôi với lấy điện thoại kiểm tra tin nhắn, là Chaeyoung nhắn để thông báo đã tìm được Jennie, Lisa nhăn mặt bỏ điện thoại sang một bên tay bấu chặt vào gra giường, tự cắn môi đến mức sắp bật máu tiếng giường cót két vang lên khắp phòng. Jisoo đưa tay nâng gương mặt mơ màng của Lisa lên hai mi mắt ươn ướt càng làm tăng thêm vẻ đẹp quyến rũ đến câu người.

“Em có vẻ đang rất tận hưởng.”

“Đừng...ưʍ...nói nhiều...nhanh một chút đi.”

“Không cần phải hấp tấp đêm nay còn dài.”

Hơi thở của Jisoo cứ phà vào tai khiến Lisa phải rùng mình, cả thân thể đang bị kiểm soát theo cách của chị làm Lisa trở nên bấn loạn, Lisa muốn phát điên trước từng hành động của Jisoo cứ như hoàn toàn bị chị thao túng. Màn đêm bao trùm mọi thứ cả hai nhận ra sự hiện hữu của nhau bằng những tiếp xúc da thịt, thứ rõ ràng nhất trong bóng tối của căn phòng là tiếng thở nặng nề cùng với tiếng rên khẽ của Lisa.

Đang trong một giấc ngủ ngon Chaeyoung lại bị đánh thức bởi Jennie, cô nhìn đồng hồ lúc này chỉ mới hơn 5 giờ sáng bên ngoài trời vẫn còn tối, nàng cũng đang ở cái bộ dạng ngái ngủ gọi cô dậy cho bằng được. Jennie gật gù ngã vào lòng cô tuy rất thoải mái và muốn ngủ thêm nhưng nàng vẫn cố mở to mắt, Chaeyoung kéo nàng vào lòng vuốt ve nhìn vẻ mặt cố gắng dậy sớm của nàng rất buồn cười nhưng cũng rất đáng yêu, cô muốn ngồi đó mà ngắm nàng thế này cả ngày.

“Chaeng~bế em đi thay đồ.”

“Em muốn đi đâu?”

“Hôm nay em phải đi ngắm hoàng hôn với chị.”

“Nhưng bây giờ là buổi sáng mà phải đến chiều mới có hoàng hôn.”

“Buổi chiều là bình minh mà.”

Chaeyoung bật cười nhìn gương mặt nàng đang buồn ngủ đến không còn biết gì nhưng vẫn cố chấp đòi dậy cho bằng được, cô véo hai cái má bánh bao cho nàng tỉnh ngủ một chút rồi bế nàng vào nhà tắm.

“Buổi sáng là bình minh mới đúng ngốc ạ.”

“Bình minh hay hoàng hôn em cũng muốn ngắm cùng chị.”

“Còn muốn làm gì với chị nữa không?”

“Nhiều lắm em kể không hết đâu.”

Chaeyoung thả nàng xuống rồi quay sang quẹt kem đánh răng cho nàng, trước giờ yêu cầu nào của Jennie cô cũng chấp thuận đi ngắm bình minh thôi thì qua đơn giản, cả hai chuẩn bị xong thì đi bộ ra bến cảng gần đó những nơi như thế mới có thể ngắm trọn vẹn bình minh ở đường chân trời. Những tia nắng sớm ấm áp rọi lên gương mặt nhỏ nhắn của Jennie, nàng vừa nhìn ngắm cảnh đẹp vừa cảm nhận tia nắng ấm dễ chịu đang rọi lên da, Chaeyoung nhìn nàng đến không thể rời mắt Jennie đứng trước ánh nắng lại xinh đẹp hơn cả thường ngày.

“Nhìn em chị cứ ngỡ là thiên thần.”

“Thiên thần này là vì yêu chị mới chấp nhận bị đọa xuống trần gian đấy.”

“Vậy chị càng phải trân trọng hơn mới được.”

“Phải chìu em không được làm em buồn nữa và phải dẫn em đi thật nhiều nơi.”

“Em muốn đi đâu?”

“Đi đâu cũng được miễn có chị là được.”

“Vậy ở thôi ở nhà được rồi.”

“Chị có tin em đánh chị không?”

Chaeyoung bật cười ôm nàng từ phía sau thân hình nhỏ nhắn này được ôm gọn vào lòng cô, Jennie nhìn vào chiếc vòng tay nàng chợt nhớ đến vườn hoa anh đêm qua.

“Chaeng không được quên phải đi ngắm hoa anh đào với em khi hoa nở đấy.”

“Em thích hoa anh đào đến vậy sao?”

“Phải thích chứ năm nào em cũng xem cùng Lisa hết.”

“Vậy từ nay về sau chị sẽ ngắm cùng em.”

“Hứa đi.”

“Chị hứa mà.”

Jennie đưa ngón tay út ra ý muốn ngoắc tay người gì đâu mà con nít dễ sợ, Chaeyoung cũng chiều theo ý nàng mà đưa ngón út ra ngoắc tay với nàng.

“Được rồi về thôi lát nữa nắng sẽ nóng lắm.”

“Em muốn đi ăn mì.”

“Về nhà chị sẽ nấu cho em ăn.”

“Bánh bao nữa.”

“Có hai cái trên mặt rồi vẫn muốn ăn sao?”

“Em cắn đứt hai cái má chị bây giờ.”

“Hung dữ quá đi.”

Jennie lấy đà phóng nhanh lên lưng Chaeyoung còn đưa tay véo mạnh hai bên má cô đau mà hét lên nàng lại thấy xót xa mà xoa xoa, Chaeyoung khẽ cười đỡ nàng lên lưng mà cõng về còn nàng thì ở trên lưng hát cho cô nghe.

Trước cổng dinh thự Park Gia một người đàn ông diện một bộ vest lịch lãm tay cầm bó tay trên tay không ngừng xem đồng hồ, Chaeyoung cõng Jennie trên lưng nàng không ngừng hát những ca khúc tình yêu cho đến khi thấy gương mặt của Oh Sehun đứng trước cổng. Jennie muốn tự đi nhưng Chaeyoung vẫn giữ nguyên không cho nàng xuống mà đi đến trước mặt Oh Sehun.

“Đến đây có chuyện gì?”

“Hôm qua anh đã nói bằng mọi cách sẽ biến em trở thành người của anh, anh sẽ bắt đầu theo đuổi em kể từ ngày hôm nay.”

“Xin lỗi tôi có bạn gái rồi đừng là kẻ bám đuôi nữa.”

“Cô ta là người xen ngang chuyện của chúng ta kẻ bám đuôi là cô ta mới đúng, một con hát rẻ tiền.”

“Anh...”

Chaeyoung rất khó chịu khi có người nói xấu về nàng bình thường chắc chắn Oh Sehun đã phải nhận một đấm của cô, Jennie là người nói không với bạo lực nàng rất không đồng tình việc Chaeyoung dùng bạo lực giải quyết mọi chuyện. Nghe những lời châm chọc của Oh Sehun và thấy anh ta nhìn Jennie với ánh mắt mỉa mai, Chaeyoung rất bực nhưng không thể làm gì được, lúc này Jennie trước đây luôn im lặng mặc kệ những lời nói không hay về mình bây giờ lại mở miệng phản bác.

“Kẻ không được yêu mà vẫn cố chấp muốn người ta yêu mình mới gọi là kẻ bám đuôi đấy.”

“Cô nói gì? Nói lại tôi nghe xem nào.”

“Loại người như anh mang cái suy nghĩ ích kỷ không nghĩ đến cảm xúc của chị ấy mà cũng dám nói là yêu sao?”

“...”

“Anh có hạ thấp tôi xuống thì bản thân anh cũng chẳng hơn gì ai, một thằng đàn ông lại đi soi mói quá khứ của phụ nữ chỉ có thể là rác rưởi.”

“Chắc là gan cô to lắm nhỉ? Dám xúc phạm cả tôi.”

“Sao tôi phải sợ người người như anh? Biết người ta không thích mình còn đi ràng buộc người ta bằng cái hôn ước ngu ngốc đó, tình yêu của anh đúng là rẻ mạt.”

Chưa có ai dám nói mấy lời thế này với Oh Sehun chỉ đơn giản vì anh ta là cậu ấm của Oh Gia một trong những gia đình quyền lực ở thành phố này, Jennie động vào anh ta chẳng khác gì chọc phải bầy kiến lửa họ Oh nhưng bây giờ nàng chẳng phải sợ gì vì người bảo vệ nàng Chaeyoung người mà ai cũng cảm thấy e sợ khi đối mặt.

“Mời anh về cho tôi không muốn người yêu tôi phải nổi giận vì chút chuyện nhỏ này.”

“Em nói đây chỉ là chuyện nhỏ sao? Sao em lại bên vực loại người như cô ta? Một con hát thấp kém đang lớn tiếng với anh mà em lại xem như không biết gì sao?”

“Anh là ai mà tôi phải xem là chuyện lớn? Dĩ nhiên là tôi sẽ theo ý người yêu tôi chứ không phải anh.”

“Cô ta làm gì mà có thể biến em trở thành thế này?”

“Em ấy lo cho cảm xúc của tôi, luôn ủng hộ tôi yêu tôi không phải vì tiền bạc và không ràng buộc tôi giống như những gì anh đã làm.”

Chaeyoung dứt lời liền quay lưng đi vào trong không chút lưu tình cô đã quá chán ghét cái gương mặt của Oh Sehun, đã thẳng tay cắt đứt mối quan hệ nhưng anh ta vẫn tìm lý do mà bám theo. Jennie nhìn sắc mặt cô không được tốt mà cũng buồn theo, Chaeyoung nhìn nàng như vậy lại không nỡ mà trở lại vui vẻ như trước.

“Chị sẽ đi nấu mì cho em ngay.”

Đợi cô đem hai tô mì ra Jennie cũng đưa thông tin quán trên điện thoại cho Chaeyoung xem, cô vừa nhìn hình chụp của quán đã đồng ý ngay Jennie cũng khá bất ngờ cứ nghĩ sẽ phải dùng đủ thể loại nhõng nhẽo mà thuyết phục.

“Không phải em nói là muốn làm idol sao? Chị có thể chu cấp cho em vào một công ty để thực tập sao lại muốn làm mấy việc này?”

“Em nghĩ là mình cũng không phải gọi là quá tài năng vã lại quá khứ của em cũng không được sạch sẽ nên em nghĩ nên từ bỏ.”

“Chuyện gì cũng có cách giải quyết mà.”

“Em thấy cứ như hiện tại vẫn tốt ít ra em vẫn có thể hát cho chị nghe.”

Nhìn nàng lạc quan như vậy Chaeyoung lại càng xót xa hơn, cô đúng là không thể tẩy trắng hết quá khứ đen tối đó của Jennie được. Ở môi trường như quán bar nàng cũng đã chịu nhiều thiệt thòi cô không muốn người khác lại đào bới lại những chuyện đó mà làm nàng tổn thương.

“Vậy chị là fan số một của em.”

“Cảm giác cứ như được làm idol thật vậy.”

“Sau này mỗi ngày đều phải hát cho chị nghe.”

“Em sợ chị sẽ chán.”

“Chị yêu tất cả của em làm sao có thể chán được.”

Jennie khẽ cười hai má nàng cao lên làm Chaeyoung chỉ muốn véo một cái, sau khi ăn xong cô cũng đến công ty nàng lại phải ở nhà một mình, Jennie cũng tranh thủ vào phòng ngủ lại cho đủ giấc mà nàng đáng ra phải được ngủ nướng.

Ở quán bar BP Lisa ngồi trên giường đấm đấm phía sau lưng vì bị nhức mỏi, Jisoo cũng vừa tắm xong liền đi ra đấm bóp cho Lisa, nhìn trên tấm lưng trần chi chít những vết cắn yêu to nhỏ chị khẽ cười, Lisa cũng hiểu được chị đang nghĩ gì mà trở nên nhăn nhó.

“Nếu có người thấy em sẽ cho chị biết tay.”

“Em đừng khó tính vậy chứ.”

“Chị nên nhớ để ý thân phận của chị một chút, Kim Tổng con gái rượu của gia đình tài phiệt bên Anh mà lại hẹn hò với madam tiếp rượu, tin này mà truyền ra ngoài chắc em sẽ nổi tiếng luôn đấy.”

“Lili à chị yêu em không màn đến thân phận nên em có thể vì chị mà đừng suy nghĩ nhiều nữa được không?”

“Chẳng phải chị nói sẽ cho em thời gian suy nghĩ sao?”

“Nhưng...”

“Em vẫn chưa thể hoàn toàn chấp nhận mối quan hệ này.”

Mọi lo lắng khó chịu đều được Jisoo thể hiện trên gương mặt, nếu Lisa cứ để ý đến thân phận chị thà không mang họ Kim để không phải giữ khoảng cách thế này.

“Nếu chị trở thành một đứa nghèo hèn em sẽ không yêu chị nữa sao?”

“Nó không giống nhau.”

“Em chỉ luôn để ý xem người khác nghĩ gì về em vậy em đã bao giờ muốn biết chị đang nghĩ gì không?”

“Chị đừng vô lý nữa.”

“Giá như chị không phải mang họ Kim thì em sẽ được thoải mái hơn, chị xin lỗi là chị đã tạo gánh nặng cho em.”

Jisoo vừa rời khỏi phòng Lisa cũng rơi vào trầm tư, làm sao để chị có thể hiểu Lisa chỉ đang bảo vệ chị? Nếu để người ngoài biết đến gia đình chị sẽ nghĩ gì? Trong đầu Lisa là một mớ hỗn tạp không thể dứt ra được, Lisa muốn yêu chị nhưng thân phận không cho phép Lisa đi quá giới hạn với Jisoo.

“Giá như em là một người có công việc đường hoàng hơn em đã mạnh dạng nói yêu chị.”

Lisa vừa nói vừa rơi nước mắt mọi uất ức không thể nói ra vì sợ sẽ làm tổn thương Jisoo, Lisa yêu chị và cần chị hơn ai hết nhưng không thể mặc kệ mọi thứ mà yêu nhau được. Jisoo là người có tương lai sáng lạng đáng lẽ không nên đến những nơi như quán bar ở phố đen thế này, đối với Lisa việc để Jisoo gặp và yêu Lisa là một sai lầm rất lớn.

......................………................................

Jisoo dạo bước trên đường cảm xúc của chị rất phức tạp chị không thể hiểu được Lisa, là do chị không cho Lisa cảm giác an toàn hay thật Lisa vốn không quan tâm đến việc xác định mối quan hệ? Jisoo muốn hiểu được người mình yêu nhưng càng muốn hiểu chị lại càng không thể hiểu, rất đau lòng khi Lisa cứ mãi không chịu mở lòng nhưng chị có thể làm gì để Lisa có thể yên tâm chứ?

Bị chặn lại bởi một người đàn ông nhưng Jisoo cũng không bất ngờ mấy, chị lên xe để người đó đưa đến nơi chị cần đến, dừng trước cánh cổng khá cũ kỹ Jisoo bước xuống xe với ánh mắt sắc lạnh đi vào trong. Nơi này là biệt thự của Kim Gia đã bỏ trống năm năm qua, nội thất bên trong vẫn như cũ không một chút thay đổi chỉ là hơi cũ hơn so với trước đây, một người đàn ông tóc đã dần chuyển bạc đeo một cặp kính đang nhìn Jisoo với ánh mắt rất nghiêm khắc.

“Tao bảo mày sang đây để giải quyết người đã gϊếŧ em gái mày, tại sao đến giờ vẫn chưa giải quyết xong?”

“Con tạm thời chưa thể động thủ.”

“Mày và mẹ mày đúng là vô dụng như nhau, tao cho mày thời gian một tháng nếu mày làm không xong tao sẽ sang bằng cái quán bar của con bạn gái bệnh hoạn đó của mày.”

“Phiền cha đừng động vào em ấy.”

“Nếu mày chịu nghe lời một chút tao sẽ không làm khó con nhỏ đó, còn nếu mày cứ kéo dài thời gian tao không chắc sẽ làm gì đâu.”

Jisoo nắm chặt tay hình nắm đấm đây là chuyện chị luôn sợ hãi, chị hiện tại chỉ muốn cùng Lisa từ bỏ tất cả mà trốn khỏi nơi này, luôn cứng rắn khi ra ngoài Jisoo mà mọi người nhìn thấy chỉ là một lớp mặt nạ không ai biết bên trong chị là một người yếu đuối thế nào. Áp lực gia đình làm chị luôn cảm thấy nghẹt thở chị lại chỉ cảm thấy dễ chịu khi ở cạnh Lisa, tính mạng của người mình yêu nằm trong tay mình là cảm giác thế nào? Jisoo thực sự không biết phải giải quyết mọi chuyện thế nào mới đúng.

Vào một căn phòng quen thuộc cảm giác nặng nề càng đè nặng trên vai Jisoo hơn, chị ngồi co người trên giường ánh mắt vô cảm nhìn vào khoảng không. Không khí xung như trở thành một loại khí khác làm chị có cảm giác không thể thở được, cảm giác này Jisoo đã phải chịu đựng từ khi còn nhỏ chỉ vì thân phận của mẹ là gái bán hoa mà bị cha ruột khinh thường không một lần để chị vào mắt.

“Giá như chị không mang trong người dòng máu của gia đình này lúc đó chị có thể yêu em mà không màng danh phận.”

Jisoo cúi đầu chị không thể nhịn được mà bật khóc mọi uất ức đè nén trong lòng cũng chỉ có thể giải toả với khoảng không, chị nhớ Lisa chị muốn được ôm Lisa chị cần Lisa ngay lúc này nhưng chị lại không thể yếu đuối, không thể khóc cũng không thể giải bày ra được. Bên Lisa chị có thể thoải mái thế nào thì khi quay về đây lại phải đối diện với cái áp lực vô hình đó, trên thế giới này có gì là hoàn hảo? Người thiếu thốn tình cảm gia đình khao khát có tình yêu, người cho cô ấy được tình yêu lại bị ràng buộc bởi rào cản gia đình.