Hắn ta phì cười, Phùng lại nói tiếp
-“Lần cuối, đưa đoạn phim ra đi, tôi cũng thật sự muốn xem.”
Hắn đứa tay vào túi quần, lấy ra một cái USB ném về phía Phùng.
-“Mang theo luôn sao?” – Phùng vừa xem cái USB vừa hỏi
-“Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất ”
Phùng gật đầu sao đó lại nói.
-“Nếu anh giao ra ngay từ đầu, cảnh sát đã đỡ phải mất ngủ nhiều ngày”
-“Chơi đùa với mấy người cũng là phần thú vị của vụ lần này, với lại tôi định giữ làm kỉ niệm”
-“Thật ra trả được thù, anh có hạnh phúc không ?”
Nghe câu ấy, sự bình thản của hắn cũng đột ngột biến mất, thay vào đó là đôi mắt vô hồn cùng nụ cười khổ trên môi. Hắn chậm rãi lắc đầu.
-“Những điều liên quan đến sinh mạng con người, thứ để lại chỉ là một lỗ hổng càng ngày càng sâu“
Phùng đưa tay vỗ vai hắn.
-“Mọi người cũng đã nghe và sẽ hiểu cho anh. Nhưng nỗi khổ thì ai cũng có, không phải riêng mình anh, những người ở quán rượu của anh không phải là những kẻ đang day dẳng sống cho qua ngày đấy sao. Họ tìm đến quán để xoa dịu hồn mình. Đừng ích kỉ tổn hại một sinh mạng vô tội nào khác vì bản thân mình nữa. Năm tháng rất nhanh, hãy sống nữa đời bình lặng còn lại như anh nói.”
Phùng cười nhạt, rồi cũng lẳng lặng rời khỏi. Để lại hắn, ngồi một mình với những ngổn ngang, cảm xúc vô nghĩa, cào xé trong lòng. Nhìn lại thì vật vã đến đâu, con người vẫn phải chỉ là hạt cát giữa đời. Vẫn nhỏ bé, vẫn lạc lỏng khốn cùng. Một sinh mạng vô tội vì hắn mà chết, cứ nghĩ là để chữa lành cho chính mình, nhưng còn lại là nỗi ám ảnh, hối tiếc, tội lỗi, xấu hổ, yếu đuối khắc khoải mãi trong lòng.
Phùng đi sang phòng bên kia, anh ta đi đến kéo tay An.
-“Còn một chân tướng nữa cần được làm sáng tỏ. Đi thôi.”
Quốc nhìn theo hai người họ, anh thoáng có suy nghĩ trong lòng. Trước giờ An không quan tâm chuyện tình cảm nam nữ, đối đồng nghiệp nam khác vẫn giữ thái độ rõ ràng. Riêng đối với Quốc thì cô có chút lấy lòng, nhưng anh biết đó là vì cô muốn tiếp tục được tham gia công việc điều tra nên mới ngoan ngoãn như thế. Còn đối với tên Phùng này, từ lúc Phùng xuất hiện cứ đeo bám An day dẳng, nếu bình thường cô sẽ dùng đủ loại cách để cắt bỏ cái đuôi đeo bám, còn đằng này cô lại để cho Phùng đeo bám. Và đâu đó giữa họ, Quốc nhận thấy có một sự ăn ý kì lạ trong từng công việc.
Quốc nhìn đồng hồ, vụ án này cũng sắp đến lúc kết án rồi, anh đi về phòng mình hoàn thành phần giấy tờ còn lại, đồng thời cũng điều tra chi tiết về người tên Phan Kiến Phùng.
Phùng và An đã đến phòng thẩm vấn giam mẹ Nhiên. Bà ta vẫn sẽ còn bị thẩm vấn dài dài để hoàn thành giấy tờ vụ án. Bà ta đang úp mặt xuống bàn, nghe thấy có người đến thì nhanh chóng ngồi thẳng dậy. Gương mặt tiều tụy hơn lần đầu An gặp bà ta, đôi mắt xưng húp. Phùng nhìn bà ta rồi vào thẳng vấn đề.
-“ Mỗi khi nhìn bà, tôi lại thấy số bà đúng nhọ. Bà cứ cho rằng dựa theo camera quốc lộ và cái cần câu thì tên Nhã xem như bị tóm gọn, bởi vì cảnh sát chỉ tin vào chứng cứ. Không ngờ bà lại bị hắn lắp camera, dù hắn có bị bắt vẫn có thể giao ra bà. Nhưng lại càng không ngờ bà quá tự tin, để lộ hình ảnh ở nơi neo thuyền. Bà đúng là xem thường chúng tôi quá rồi.”
Bà ta yên lặng, chỉ nhếch môi cười nhẹ.
Phùng đẩy cốc trà về phía bà ta - “Thật ra tôi muốn hỏi bà một chuyện. Chồng bà không phải tự nhiên mà chết đúng không ?”
Bà ta nhìn Phùng, hình ảnh của mười mấy năm trước đột ngột ùa về trong đầu bà. Khuôn mặt trở nên đờ đẫn.
-“Ở sau tấm ảnh trên bàn thờ của chồng bà có đặt một cây kim châm cứu” – Phùng nhướng mày nhìn bà ta
Bà ta giật mình, An cũng bất ngờ, không ngăn được bản thân đưa mắt nhìn Phùng. Đáp lại An là ánh mắt mang nét cười tự tin của Phùng.
Bà ta nhìn chàng trai trước mắt, giọng nói trở run rẩy
-“ Thì đã sao, nó không có ý nghĩa gì cả “
-“Đó là hung khí bà dùng để gϊếŧ chết chồng bà, ngụy tạo thành cái chết do tắc nghẽn mạch máu. Trên cây kim có dấu vân tay của bà, cũng có máu của chồng bà.” – Phùng im lặng vài giây, lại tiếp tục lên tiếng – “ Còn không, bà giải thích tại sao lại đặt cây kim ở đó đi, giải thích hợp lý, xem như bà không liên quan đến cái chết của chồng bà. Cho bà ba giây suy nghĩ.”
-“Một”
-“Hai”
-“Ba”
Đó là trò tâm lý ép người đáng sợ, trong tâm thế hoảng loạn như thế, ai có thể nghĩ ra được một lý do hoàn hảo không sơ hở. Mà thật ra khi ấy tâm trí cũng chẳng đủ thời gian mà suy nghĩ, sự sợ hãi, bắn loạn. Cộng thêm việc bà ta không hề được nghỉ nghơi, bị giam rồi hỏi cung , rồi dằn vặt, tức giận. Căn bản đầu óc bà ta đã kiệt sức, Phùng chỉ chờ cơ hội để lấn thành đoạt đất mà thôi. Bà ta lúc này chỉ có thể chọn cách tốt nhất là im lặng.
-“Vậy để tôi nói thay bà. Lần đầu tiên gϊếŧ người chắc chắn rất sợ hãi. Vứt đi tang vật thì lo mà giữ lại thì sợ. Bên cạnh đó, dù người bị gϊếŧ có là kẻ bản thân căm phẫn thì trong lòng vẫn mang một nỗi day dứt, sợ hãi sâu sắc. Vậy thì để ở sau di ảnh của người đã khuất là tốt nhất, rất an toàn. Vì người sống luôn mang một sự tôn trọng đặt biệt với người đã khuất nên sẽ chẳng ai động đến di ảnh của chồng bà. Hơn nữa, nó sẽ giống như một dấu ấn kỉ niệm về lần gây án, nó khiến bà thấy thõa mãn như là đạt được thành tựu mỗi khi nhìn thấy tấm di ảnh. Và nó thể hiện một chút hối lỗi của bà dành cho chồng bà. Có phải không ?”
Bà ta bắt đầu sợ hãi người trước mặt. Những cảm xúc đó nó sống trong bà ta suốt thời gian qua, nhưng bà ta chưa bao giờ miêu tả nó. Cho đến hôm nay, con người này, anh ta khiến bà biết rõ sự tồn tại của những cảm xúc đó. Bà ta lẳng lặng gật đầu.
Sau vài giây yên lặng, Phùng lại lên tiếng .
-“Bà biết về việc Nhã đã sử dụng ám thị tâm lý để bà gϊếŧ chết Nhiên đúng không ?”
Bà đưa đôi mắt đờ đẳng nhìn Phùng, miệng văng ra câu chửi rủa.
-“Thằng khốn đó, nó là thằng khốn không đáng được sống ở ngoài kia “
-“Tôi nhắc đến chuyện đó, bởi vì tôi không thích bà. Tôi muốn cho bà thêm chút dằn vặt nữa. Tôi nói cho bà nghe, nếu như con người bà không có du͙© vọиɠ, không có sự xấu xa, thì chắc chắn Nhã đã không thể cũng không muốn hại bà. Bà thành như ngày hôm nay, bà trách ai chứ.”
Bà ta lập tức nức nở lên tiếng.
-“Là do số phận, đẩy tôi vào tay tên đàn ông đó. Rồi sau đó đẩy tôi vào tình yêu với Nhã. “
Phùng chậm rãi lắc đầu.
-“Trước mọi sự việc bà đều có sự lựa chọn. Cuộc đời con người”- Phùng xòe bàn tay về phía bà ta – “ Là nằm ở đây“ – Phùng nắm chặt bàn tay lại. Nói rồi, anh đứng dậy lẳng lặng bỏ ra ngoài.
An đi bên cạnh anh ta, nét mặt anh ta vẫn bình thản như không, nhưng khoảnh khắc nói về cuộc đời con người, có lẽ anh ta cũng đang nhắc nhở chính mình chứ không riêng gì bà ta.
-“Cuộc đời con người thật sự nằm trong lòng bàn tay sao ?” – An chậm rãi hỏi Phùng
-“ Xét trên tâm linh nhân quả hay khoa học, cuộc đời một con người đều do chính bản thể đó mà ra.”
-“Còn chuyện cái kim thì sao? Cảnh sát hình như chưa từng kiểm tra bàn thờ của chồng bà ta .”
-“Là tôi suy đoán thôi”
-“Như thế là mớm cung. Nếu lộ ra ngoài, thì có khi tòa sẽ không tin những chứng cứ bên cảnh sát cũng cấp.”
-“Nhưng ít ra chúng ta đã lôi được tội phạm ra ánh sáng. Chính nghĩa đôi lúc không nên quá tiệt đối. Tội phạm ở trong tối, pháp luật ở ngoài sáng, chính nghĩa quá sẽ không thể đối phó được với bóng tối. Nhưng pháp luật vẫn nên giữa trọn vẹn bản chất chính nghĩa, còn mấy chuyện lách luật hãy để mấy kẻ như tôi gánh vác.”
-“Đó là lý do anh nói anh không thuộc cùng một loại với cảnh sát ? Anh định làm anh hung ẩn danh à ?”
-“Không hẳn, chỉ là cái xấu thì nên bị trừng phạt. Đợi cảnh sát tìm ra chứng cứ, sau đó chúng ta thay đổi trình thời gian trong giấy tờ thì ổn cả thôi.”
-“À, lúc nãy nét mặt bà ta hoảng sợ cực độ, bà ta cũng khai hết tất cả, anh đã nói đúng hết kể cả cảm xúc của bà ta. Bằng cách nào vậy ?”
-“Đặt bản thân mình vào vì trí của người đó”
Đôi mắt An hiện lên nét lấp lánh hào hứng
-“Hay thật đó”
-“Không hay cái gì hết.”
-“Vì sao ?”
-“Khi em nhìn vào bóng tối, bóng tối cũng đang nhìn vào em.”