Sáng sớm hôm sau, An và Phùng đã ngay ngắn ngồi ở phòng họp nhỏ chỉ có hai người xem thông tin về tên chủ quán vừa được gửi đến từ bộ phận thông tin.
‘Họ và tên: Trương Thanh Nhã
Ngày/tháng/năm sinh: */*/1987
Từng là sinh viên của Đại học y đa khoa thành phố K, thuộc khoa ngoại.
Sau khi ra trường thì làm việc cho Bệnh viện ở Thành Phố, sau đó xảy ra mâu thuẫn với Giám đốc bệnh viện rồi nộp đơn từ chức.
Hiện tại sở hữu một quán pub được đăng ký kinh doanh từ năm năm trước, một biệt thự ở khu ngoại ô thành phố và một chiếc Huyndai biển số 6*1*3
Gia đình bố mẹ là người lao động bình thường, bố là thợ hàn gió đá, mẹ bán tạp hóa.
Có một em trai đang học chuyên ngành kiến trúc. ‘
Phùng xem thoáng qua rồi nhìn An đầy mong đợi, An đọc xong dòng cuối thì ngay lập tức lên tiếng.
-"Hắn ta khớp hoàn toàn với chân dung anh miêu tả"
Phùng gối tay ra sau gáy, cười lười nhác
-" Thuận lợi quá lại thấy không đúng. Y như là ai đó đang vẽ đường cho hươu chạy.”. Nói rồi Phùng lại xem lại từ đầu phần tài liệu về Thanh Nhã.
Mấy ngày nay, bên tổ hình sự không mấy thuận lợi. Điều tra các quán bar Nhiên thường đến, họ đều bảo mấy ngày liền trước khi chết đều không gặp Nhiên. Trích xuất camera ở các cổng quán bar đó và ở những con đường xung quanh, cũng không thấy kẻ tình nghi hay điều gì bất thường, kể cả ở xung quanh quán Lost Star. Rà soát các phương tiện giao thông cũng không có thông tin giá trị. Nên trước mắt gần như không manh mối, Quốc tập trung xem các đoạn phim từ camera ven đường. Xem một lúc, Quốc đã phát hiện trên con đường dọc theo con sông phát hiện ra nạn nhân xuất hiện chiếc Huyndai biển số 6*1*3 lúc một giờ. Đường đêm vắng không phương tiện, nên chiếc xe ấy thu hút sự chú ý của Quốc ngay. Quốc đã xem thông tin về Nhã, người mà bạn trai Nhiên nhắc đến, nên Quốc ngay lập tức nhớ ra đó là xe của anh ta. Quốc xem đi xem lại các đoạn phim từ camera trên quốc lộ cho đến giờ cơm trưa . Giờ đây, Quốc mới phát hiện, chiếc xe đó xuất hiện vào hai thời điểm, thời điểm thứ nhất lúc không giờ bốn mươi mấy phút, xe chạy khá chậm, lại có thêm các xe khác nên Quốc đã không phát hiện ra ngay từ đầu. Lần hai là lúc một giờ, chạy theo hướng ngược lại. Nạn nhân tử vong vào tầm một giờ đến hai giờ , tử vong lúc bị thả dưới nước. Thời điểm chiếc xe xuất hiện trên đường rồi quay về vẫn sớm hơn một tiếng so với thời gian tử vong, nên hắn vẫn có thể gây án. Chiếc xe đi đâu một tiếng rồi quay lại ? Hướng quay lại của xe là đi về phía ngoại ô khu nhà hắn, camera ở vùng ngoại ô rất thưa thớt nên hoàn toàn mất dấu hắn. Quốc xem đoạn phim theo thứ tự từ lúc chiếc xe xuất hiện cho đến mất dấu, anh chửi thầm trong lòng. Cái quái quỷ gì không biết, như thể hắn bắt đầu đi từ nơi không có camera giám sát, đến nơi có camera giám sát, rồi đi đến nơi không có camera giám sát, xong quay về. Chung quy hắn không muốn cảnh sát biết điểm bắt đầu và kết thúc của hắn.
Quốc xem vài lần nữa đoạn camera từ lúc không giờ đến một giờ, dường như có cái gì đó đã rất gần chân tướng rồi.
Trong phòng họp nhỏ, Phùng đã đọc xong một lần nữa phần thông tin vừa rồi. Anh ta ngẩng đầu hỏi An.
-“Bệnh viện Thành Phố là bệnh viện em đang làm ?”
-“Ừm”
-“Giám đốc bệnh viện đương nhiệm là ba em ?”
-“Cựu Giám đốc, cũng là ba của Nhiên vì sao mà chết em có biết không ?”
-“Khi đó em có nghe ba bảo là ông ta đột ngột đau tim chết.”
-“ Nhã và ông ta xảy ra mâu thuẫn. Sau đó anh ta từ chức. Ông ta đột ngột chết. Em tra thử các mốc thời gian năm đó giúp tôi.”
An lập tức mở laptop, vào kho thông tin của bệnh viện. Năm ba cô nhận chức trùng khớp với năm trong từ tờ đơn từ chức của Nhã, chỉ xê dịch vài tháng. Nghĩa là sau khi xảy ra mâu thuẫn với Nhã vài tháng sau thì Giám đốc đột ngột qua đời. Hai người họ bắt đầu thấy có điểm trùng hợp kì lạ.
An nhìn Phùng, đôi mắt có phần hứng khởi. Ngay sau đó cô lại tìm được cả kết quả khám nghiệm tử thi về cái chết của cựu Giám đốc.
Năm đó bệnh viện nhận được điện thoại gọi xe cấp cứu từ mẹ Nhiên. Khi họ đến nhà thì đã thấy Giám đốc nằm úp mặt trên bàn làm việc, người phụ nữ cạnh bên mặt đầy nước mắt. Bà ta bảo khi ấy đang cùng chồng trò chuyện, đột nhiên ông ta nhắc đến vài chuyện không vui ở bệnh viện, rồi đau tim sau đó ngã vật ra bàn. Trước đây Giám đốc không có bệnh liên quan đến tim, chỉ thi thoảng bị cao huyết áp. Mọi người đều nghi ngờ trước cái chết của ông ấy. Nhưng kết quả khám nghiệm tử thi nhiều lần vẫn là chết vì tắt mạch máu.
-“Kết quả khám nghiệm tử thi ?” – Phùng nhìn An đầy mong đợi.
-“Anh chưa nghe rõ à, thế thì tôi đọc lại. Tập trung vào. “
-“Không phải không nghe rõ, mà là có-cả-khám-nghiệm-tử-thi cơ đấy. Thông thường chết đột ngột thì cơ quan điều tra sẽ yêu cầu khám nghiệm tử thi, nhưng người nhà nạn nhân có quyền từ chối. Nếu bà ta ở ngay cạnh ông ta lúc chết, biết rõ đầu đuôi, thế mà còn đồng ý khám nghiệm làm gì. Theo lẽ thông thường, người ta sẽ từ chối để cho người đã khuất ra đi thanh thản.”
-“Ý của anh ?” – An muốn nghe Phùng xác nhận suy nghĩ trong đầu cô lúc này.
-“Không loại trừ một vài khả năng ngẫu nhiên nào đó, ví như bà ta muốn biết rõ nguyên nhân vì đâu chồng bà ta đau tim hoặc bà ta quá đa nghi, nhưng quả thật không hợp với tâm lý thông thường. Khả năng lớn nhất, bà ta muốn cho mọi người thấy sự trong sạch vì sợ bị nghi ngờ, nhưng trong lúc người thân xảy ra chuyện, một người phụ nữ vẫn đủ lý trí để suy tính nhiều vậy sao? Thế nên việc chứng minh bản thân có khi là được chuẩn bị từ trước, vì sao em cũng hiểu ?”
An gật đầu đồng ý. Dù biết chỉ là suy đoán của Phùng, nhưng khả năng bà ta xác hại giám đốc bằng một cách nào đó mà pháp y không tìm được cũng có thể tồn tại. Sau đó, cứ để họ kiểm tra, dù nghi hoặc nhưng sự thật rõ ràng thì không ai có thể cáo buộc được bà ta.
An và Phùng tiếp tục tìm thông tin về mẹ Nhiên. Bà ta cũng xuất thân từ sinh viên thuộc ngành y, chuyên ngành ngoại khoa, nhưng học được ba năm đại học thì bà ta không tiếp tục nữa, mà kết hôn với thầy hướng dẫn của mình là chồng bà ta. Sau đó vài năm bà ta đi học chuyên ngành về thẩm mỹ rồi mở một thẩm mỹ viện như bây giờ.
An nhìn Phùng chậm rãi lên tiếng.
-“Trong quyển 1Q84 của Haruki Murakami có một vụ gϊếŧ người dùng kim châm cứu, châm vào một nguyện đạo ở phần sau gáy của nạn nhân, nạn nhân lập tức tắt thở, sau đó kết quả giám định chỉ đưa ra là tắt nghẽn mạch máu mà chết.”
Phùng nhìn qua phần tài liệu về người phụ nữ ấy.
-“Bà ta cũng là một người khớp với chân dung mà tôi phát họa. Nhà ở nông thôn, sau đó lên thành phố học ngành y, thành tích luôn trong top mười. Nhưng đến năm ba thì nghĩ học, kết hôn với thầy hướng dẫn. Năm đó Giám đốc ít nhất cũng hơn bà ta mười tuổi. Em đoán xem khả năng mọi chuyện là gì?”
-“Bà ta bị cưỡng bức ?” – An ngay lập tức tiếp lời, đôi mắt không giấu được nét hào hứng.
Phùng gật đầu. Giọng nói trầm đặc lên tiếng.
-“Em có thể tìm hiểu xem năm đó, rốt cục mâu thuẫn đã xảy ra giữa Giám đốc và tên Nhã là gì không ?”
An suy nghĩ, sau đó gọi đến cho ba cô. Có lẽ năm xưa ba cô sẽ biết rõ nội bộ trong chuyện này. Vừa nối máy, An đã vào thẳng vấn đề.
-“Ba à, ba còn nhớ Trương Thanh Nhã không?”
-“Ai chứ?”
-“Cái người năm đó xảy ra mâu thuẫn với cựu Giám đốc rồi nộp đơn từ chức.”
-“À, ba nhớ rồi, nhưng mà có chuyện gì ?”
-“Quốc đang điều tra một vụ liên quan đến anh ta, nên muốn con hỏi ba, năm đó đã xảy ra mâu thuẫn gì ?”
Ông định sẽ trả lời qua loa không rõ, nhưng vì liên quan đến Quốc, trong lòng ông lại không muốn giấu giếm.
-“Năm đó, nghe những người thân cận nói, anh ta và vợ Giám đốc có gian tình, bị bắt tận giường. Thời gian sau, còn có người nhìn thấy cậu ta được bà ta bao nuôi. Có phải mấy cảnh sát nghi ngờ vụ năm đó không ?“
-“À, cũng đại khái là vậy. Cảm ơn ba, con tắt máy đây.”
Vì mở loa ngoài nên cô biết Phùng cũng đã nghe tất cả sự việc. An nhìn anh ta đầy mong đợi. Họ cuối cùng cũng cách sự thật rất gần rồi. Phùng cũng không giấu được nụ cười nơi khóe môi.
-“Dây mơ rễ má. Cuối cùng tôi cũng biết ai vẽ đường cho hươu chạy rồi.”