Tầng trên rất trống trải, không có vách ngăn phòng, chỉ đơn giản là một khoảng không gian vậy thôi. Có cửa sổ sát đất được che bằng tấm rèm rất dày màu be. Còn có bàn làm việc, bộ xô pha, kệ sách cao bằng người trưởng thành, tủ lạnh mini, thùng rác, mấy hộp cơm rỗng in nhãn hiệu của một quán gần đó và một giường đơn.
Chủ quán dường như đã đoán được có người đến, nên đã ngồi sẵn ở bộ xô pha nhìn về phía cầu thang. Chủ quán là một người đàn ông tầm ba mươi lăm. Da trắng, mắt sâu, môi mỏng tinh tế. Anh ta trông rất đẹp trai và lịch lãm dù chỉ trong áo sơ mi và quần âu đơn giản . Thấy họ thì anh ta gật đầu chào, rồi chỉ tay về phía ghế đối diện mình.
Họ đi đến, ngồi đối diện anh ta, sau đó đưa thẻ cảnh sát về phía anh ta.
-"Chúng tôi là cảnh sát, mong anh hợp tác điều tra"
Anh ta mỉm cười, miệng nhẹ nhàng lên tiếng - " Tôi rất sẵn lòng" - Tay thì rót hai tách trà cho Phùng và An.
Phùng để cho An lấy lời khai, còn bản thân thì ở cạnh bên quan sát anh ta và xung quanh. Sau khi lấy xong các thông tin cơ bản như họ tên, tuổi tác,... An bắt đầu vào vấn đề chính.
-"Chắc anh cũng biết về vụ án đêm qua? "
-"Tôi biết"
-"Anh và Nhiên có quan hệ như thế nào? "
Anh ta yên lặng suy nghĩ, sao đó tỏ ra khó xử
-"Con bé đó mấy năm nay thường xuyên bám theo tôi đòi làm bạn gái của tôi"
-"Anh cảm nhận sao về việc đó?"
-"Ban đầu, tôi thấy rất phiền phức, nhưng tôi nghĩ con bé sẽ nhanh chán thôi, nên tôi cứ mặc kệ, dần tôi cũng thấy quen với việc bị đeo bám"
-“Tôi nhận được thông tin gần đây anh trở nên mất kiên nhẫn, có lần còn quát thẳng mặt Nhiên ?”
-“Quả thật, tôi có quát nó. Bởi gần đây, thu nhập của quán không tốt lắm, tôi lại phải lo tiền học phí cho thằng em. Đau đầu muốn chết đi được mà con bé đó lại lãi nhãi bên cạnh mãi. Tôi không chịu đựng nổi.”
-“Loại người anh ghét nhất là loại thế nào?”
-“Ăn chơi, đua đòi, không biết phấn đấu.” - Anh ta trả lời ngay lập tức.
-"Anh cảm nhận thế nào về Nhiên? "
-"Con bé đó rất xinh đẹp. Dù ăn chơi liêu lỏng nhưng thật ra lại rất đáng thương và trong sáng. Như thể nó đang muốn tìm quên đi một cái gì đó nên mới làm bản thân thành như thế"
-"Đêm thứ hai trong khoảng mười hai giờ đến sáng anh ở đâu, với những ai? "
-"Cũng như mọi ngày, tôi xuống quán lúc mười một giờ, sau đó đến mười hai giờ thì lái xe về nhà riêng nghỉ ngơi"
-"Nghĩa là từ không giờ đến sáng không có ai ở cạnh anh? "
-"Đúng"
-"Xin cung cấp ít thông tin về nhà riêng của anh"
-"Một biệt thự ở khu ngoại ô phía tây thành phố"
Phùng cuối cùng cũng lên tiếng
-"Mỗi ngày đều lái về nhà à?"
-"Đúng"
-"Nhà anh đến đây phải mất tầm một tiếng đi xe, thế thì cực thật ?"
-"Tôi thích không khí ở đó"
-"Anh thích bài Lost Star?"
-"Đúng."
-"Vì giai điệu hay vì lời bài hát? "
-"Cả hai"
-"Cảm ơn anh đã hợp tác" - Phùng cười với anh ta rồi đứng lên bỏ đi trước.
An nhìn theo Phùng, rồi cũng nhanh chóng chào tạm biệt chủ quán rồi đi theo. Ra đến xe, cô mới lên tiếng hỏi anh ta:
-"Anh thu thập được thứ quan trọng rồi à"
-"Hắn ta bảo mỗi ngày đều về nhà, nhưng ở đó y như một cuộc sống thu nhỏ, có giường, có tủ lạnh, cạnh thùng rác còn đặt ba hộp cơm rỗng. Chẳng phải là phần tối qua, sáng nay và tối nay sao. Lời khai của hắn rất khúc chiết chặt chẽ, đôi mắt hắn cũng bình tĩnh tự tin, chắc chắn có chuẩn bị từ trước. Trên kệ sách của hắn sách trinh thám và tâm lý học cũng chiếm một phần ba. Điều đó cho thấy hắn có tinh thần phản trinh sát rất cao. Nhưng thứ quan trọng nhất là chứng cứ ngoại phạm hắn lại không có. Nhưng muốn nguỵ tạo đâu phải khó, nếu hắn bảo hắn ở lại cả đêm chẳng phải tốt hơn sao, quán đó cũng hoạt động cả đêm, vừa hay sẽ có chứng cứ ngoại phạm. Khi em hỏi đến loại người anh ta ghét nhất, anh ta trả lời ngay không cần suy nghĩ, chứng tỏ nó đã trở thành tiêu chuẩn trong lòng anh ta. Nhưng khai như thế sẽ lại càng khiến chúng ta chĩa mũi về anh ta, nhưng anh ta không đắng đo,không ngụy trang. Em thấy có lạ không?"
-“ Tên quán thật sự là dựa trên bài hát mà anh nói. Hắn cũng bảo hắn thích cả lời lẫn giai điệu của bài hát đó, cho thấy hắn hiểu rõ ý nghĩa và cũng thấm nhuần nó vào cuộc sống thực tế. Hắn thật sự là người sống rất nội tâm.”
Yên lặng một lát, Phùng lại nói tiếp
-"Đêm qua hắn chắc chắn có đi ra ngoài, và bị nhìn thấy vì vậy hắn biết không thể giấu được. Nên việc đi ra ngoài rồi về nhà trong đêm qua là thật. Có lẽ mỗi tuần hắn sẽ về nhà vào ngày cuối tuần là thứ bảy và chủ nhật. Tình cờ đêm xảy ra án mạng là thứ hai, một ngày bình thường trong tuần. Nhưng vô tình lại trở thành hắn về nhà ba ngày liên tiếp, rất thuận lợi cho việc bắt giữ, ngắm nghía nạn nhân và rồi gây án, nên hắn đã nói dối mỗi ngày đều về nhà."
-"Ừm"- An gật đầu, suy nghĩ một hồi mới có thể lựa đúng từ ngữ để diễn đạt - "Cứ như hắn muốn chúng ta nghi ngờ hắn nhưng lại ám chỉ rằng không phải là hắn"
-"Chính xác là hắn vừa tiết lộ nhưng vừa giấu giếm. Hắn đang muốn đùa với chúng ta đây mà."