Phía Sau Bóng Tối

Chương 2: Mỹ Nhân Ngư(2)

Thành phố về đêm, nhà cửa tối đèn. Chỉ có những quán pub, quán bar là sáng đèn thâu đêm. Phùng thấy An từ từ cho xe chậm lại rồi đỗ xe. Anh cũng cho xe đỗ lại, nhanh chóng đuổi theo An đến chỗ đang đông nghẹt người.

Nhà dân ở đây đều đã tỉnh giấc vì sự ồn ào của xe cảnh sát. Và có lẽ đêm nay lẫn những đêm tiếp theo đều sẽ là đêm khó ngủ của tất cả họ vì việc ngày hôm nay.

An nhanh chóng đi qua vòng dây căng của cảnh sát, cứ nghĩ cắt đuôi được ai đó. Không ngờ anh ta đưa một tấm thẻ gì đó cho cảnh sát, sau đó An thấy vẻ mặt của mấy cảnh sát có chút hứng khởi, có chút ngưỡng mộ dành cho anh ta. Sau đó anh ta nhanh chóng đứng ngay cạnh An.

Cuối cùng họ cũng nhìn thấy nạn nhân. Đó là một cô gái tầm hai mươi, da cô ta đã tái xanh vì ngâm nước quá lâu. An mang găng tay cao su vào nhưng chưa vội đến gần. Vẫn quan sát từ xa, bởi bên cạnh tử thi là một pháp y khác. Anh ta là Định, anh ta vẫn đang chăm chú xem xét tỉ mỉ. Bên cạnh anh ta là Hoài, trợ lý của anh ta, đang chăm chỉ ghi chép những kết quả sơ bộ thu thập được. Họ chính xác là một bộ đôi chăm chỉ. Họ luôn làm việc rất hết mình, mà có lẽ cũng vì yêu nghề mà Định rất ghét một kẻ "ngoại tộc" như cô.

Định liếc An một cái, sau đó đứng dậy, đi về phía cô. Lời đầu tiên giữa họ luôn là kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhau.

-" Bạn gái của đồng chí Quốc, xin lỗi cô vì những chi tiết quan trọng sơ bộ lần này đều bị tôi thu thập hết rồi." - Anh ta nhìn trợ lý của mình ra hiệu bảo đọc kết quả.

Cậu trợ lý rất nghe lời nhanh chóng đọc những ghi chép vừa rồi.

-"Nạn nhân là nữ tầm hai mươi tuổi. Cơ thể không có vết thương nào khác ngoài những vết khâu ở chân. Thời gian tử vong là từ một đến hai giờ trước. Nguyên nhân gây chết, cơ bản có thể là ngạt thở, mất máu hoặc lạnh mà chết. Ngoài ra tạm thời không có thu thập khác. Không xác định được là có bị xâm hại tìиɧ ɖu͙© hay không, vì tạm thời chân nạn nhân vẫn còn bị khâu chặt lại. "

-"Ừm, cảm ơn hai thầy trò cậu"

An gật đầu với Định rồi đi về phía tử thi.

An đưa tay chạm vào những đường chỉ trên chân nạn nhân. Sợi chỉ đường kính tầm một milimet, đó là loại dây dùng để câu cá. Sợi chỉ đâm xuyên qua phần mặt trong đùi nạn nhân, cứ như thế khâu chặt hai chân lại với nhau. Đường khâu rất có trật tự, khâu theo hình chữ X, nhưng thật ra lại không ngay hàng thẳng lối gì cho lắm. Có những chỗ thịt còn bị đứt rất sâu, có thể suy đoán là do khâu khi nạn nhân còn sống, không ngừng kháng cự nên đường chỉ ấy mới cắt đứt thịt mà xút ra. Ở cổ chân, một cây kim loại lớn cắm thẳng vào cổ chân nạn nhân, đuôi kim vẫn còn sợi chỉ lòn qua, cứ như thể muốn đóng hai chân nạn nhân lại với nhau. Ngón tay nạn nhân được sơn móng màu đen, nhưng ngón chân thì có màu xanh ngọc.

An đứng dậy, vẫn không rời mắt khỏi nạn nhân. Bên tai lại nghe tiếng thì thầm. Nhân lúc An không để ý, Phùng đã đứng sát vào An, anh ta thật ra chỉ không muốn người khác nghe thấy những nhận xét quý giá của mình một cách miễn phí. Nhưng người khác lại thấy thành một cảnh tượng ám muội. Nhưng An cũng như anh ta, An không để tâm chuyện nam nữ, An chỉ muốn nghe vài lời từ anh ta.

-"Một tâm hồn nghệ sĩ khốn khổ"

-"Vì sao? ", An nhanh chóng hỏi anh ta.

-"Chỉ là khi nhìn thấy thi thể nạn nhân, tôi lập tức nghĩ đến hình ảnh hung thủ vậy thôi. À, mà em liên tưởng gì khi nhìn thấy nạn nhân ?"

-"Mỹ nhân ngư"

-"Đúng, là mỹ nhân ngư. Thế em có đọc chuyện Nàng tiên cá của Andersen không? "

-"Thì sao? "

-"Trong câu chuyện ấy, cái đuôi chính là trở ngại cho việc đến với tình yêu của Ariel(*). Do đó, việc khâu chân nạn nhân cho thấy hung thủ muốn nhấn mạnh nỗi thống khổ của bản thân với người khác, đồng thời cũng muốn nạn nhân cảm nhận nỗi thống khổ của hắn."

(*) Ariel là tên của nhân vật nàng tiên cá trong truyện The Little Mermaid viết bởi Hans Christian Andersen. Năm 2008 được Disney chuyển thể thành phim hoạt hình với nhan đề The Little Mermaid: Ariel"s beginning.

An thấy thú vị với phân tích của anh ta. Nhưng vẫn giả vờ không để bụng.

-"Đó chỉ là suy đoán của anh thôi. Anh dựa vào một câu chuyện cổ tích để phác họa chân dung hung thủ. Thế có khiên cưỡng không? "

-"Đó là tâm lý học tội phạm. Thật ra cũng có nhiều khả năng về tâm lý của hung thủ, nhưng cái tôi vừa nói là khả năng cao nhất."

Lúc này bên cạnh họ lại có thêm một giọng nói nữa.

-"Em có phát hiện gì không? "

Đó là Quốc, sau khi anh ta thu thập sơ bộ lời khai người dân xung quanh thì nhanh chóng quay lại hiện trường vứt xác. Vô tình lại thấy phải cảnh không hay trước mắt.

Thấy Quốc, Phùng lại thì thầm với An.

-"Đến lúc để em thấy suy luận ban nãy của em thiếu xót"

Sau đó, anh ta tiến đến gần Quốc, lấy ra một tấm thẻ đưa cho Quốc, dỏng dạc giới thiệu.

-"Phan Kiến Phùng, cộng sự tư vấn tâm lý tội phạm, đó là thẻ Bộ Công An cấp cho tôi để tôi có thể tham gia vào các vụ án."

-"Ừm, tôi có nghe nhiều người nhắc về anh"

Quốc đưa lại cho Phùng tấm thẻ, Phùng cho vào túi, rồi lùi lại cạnh An, thì thầm nốt câu cuối với cô.

-"Khả năng thứ tư: tôi cũng giống em"

An liếc mắt nhìn anh ta, rồi nở nụ cười gượng với Quốc. Dù trước giờ cô và Quốc luôn rõ ràng, cô xem Quốc là bạn, cũng có phần lợi dụng quan hệ với anh ta để có thể tham gia vào công tác pháp y trong các vụ án. Nhưng trong lòng cả hai và mọi người xung quanh đều mặc nhận họ là người yêu của nhau. Đột ngột bên cạnh cô xuất hiện một người thế này thì cũng phải đôi phần khó xử.

-"Tạm thời ngoài những phát hiện sơ bộ mà thầy trò Định thu thập thì không có phát hiện nào khác. Nhưng em muốn hỏi ai đã phát hiện ra cái xác này. Khả năng cái xác nổi thật sự rất thấp, đa phần việc chết chìm, hay bị thả trôi đều phải sau vài ngày mới tìm thấy xác. Nhưng theo suy đoán ban đầu nạn nhân chỉ vừa mới tử vong vài giờ trước"

Quốc nhìn Phùng một cái, có phần do dự khi tiết lộ chi tiết vụ án, nhưng rồi vẫn nói.

-"Là một người đi làm ca đêm về ngang qua đã phát hiện. Thật ra có một sợi dây thừng cuột chặt hai cổ chân nạn nhân lại, đầu dây còn lại thì quấn thành nhiều vòng vào một cái phao bơi. Khoảng cách từ chân nạn nhân đến phao chỉ tầm một mét, nhưng độ dài thật của sợi dây thì tầm năm mươi mét. Anh ta thấy cái phao trôi giữa sông sau đó thấy bên dưới có bóng người thì vô cùng hoảng loạn, nhanh chóng báo cảnh sát. Tạm thời cảnh sát đã đưa anh ta về sở rồi."

-"Khâu chân chưa phải là đỉnh điểm, đưa mỹ nhân ngư bơi vài vòng mới thật sự là đỉnh điểm" . Phùng nhìn Quốc, nở một nụ cười đầy hứng khởi.