Hồ Sơ Kỹ Thuật Hình Sự

Chương 25

Sau khi thu thập chứng cứ từ hiện trường, Tề Thăng đưa đội mình về phân cục khu phía Đông, trước khi đi còn trao đổi mấy câu với Tiết Bồng, Mạnh Nghiêu Viễn, phương hướng điều tra tiếp theo sẽ đợi kết quả báo cáo của kiểm nghiệm dấu vết và y pháp độc chất.

Nói cách khác thì nếu xét nghiệm ra được chất độc trong máu của Lý Lan Tú thì vụ án này tuyệt đối không phải chết tự nhiên.

Nhóm của Tiết Bồng cũng nhanh chóng lên xe về Cục thành phố, trên đường về, Trình Phỉ và Mạnh Nghiêu Viễn vẫn còn đang bàn về vụ án.

Thật ra trông vụ án có vẻ không phức tạp, nhìn vào hiện trường vụ án là thấy rõ, trong nhà không có dấu vết xâm nhập, khi còn sống, Lý Lan Tú cũng không phải chịu bất cứ tấn công bạo lực nào.

Hơn nữa theo quan sát cách bày trí và vật dụng cá nhân trong nhà thì Lý Lan Tú đã ở một mình được một thời gian, hiện tượng tử vong của bà ngoài việc tự giãy giụa cũng không có xảy ra dấu vết chống cự, va chạm xô đẩy nào khác.

Cũng có nghĩa là chỉ nhìn hiện trường vụ án thì có thể loại bỏ trường hợp bị gϊếŧ.

Nhưng lại trùng hợp là chồng của Lý Lan Tú là Cao Thế Dương lại phát bệnh ngã ra đất trước sự chứng kiến của rất nhiều người vào trưa nay, triệu chứng khi phát bệnh tương tự với Lý Lan Tú.

Hai người phát bệnh cách nhau hai ngày nhưng đến hôm nay mới phát hiện ra thi thể của Lý Lan Tú, cũng vì sự “trùng hợp” về thời gian này mới khiến các chuyên viên điều tra nãy sinh nghi ngờ.

Trình Phỉ nói với Mạnh Nghiêu Viễn về câu chuyện thời còn học đại học: “Ông nội em mất rồi, bà nội luôn ở một mình. Trước kia bà cứ nói tim mình không khoẻ, không thở nổi, thế nhưng mỗi lần đi bệnh viện kiểm tra đều ra kết quả là không có vấn đề gì. Rốt cuộc sau đó, tự dưng bà em lại mất trong lúc đang xem ti vi. Đến lúc nhà em phát hiện ra thì đã là sau đó mấy tiếng, nhân viên cứu thương kiểm tra sơ ở hiện trường, bảo là bệnh tim tái phát, sau đó khiêng di thể của bà em lên xe cấp cứu, đưa đến thẳng nhà xác bệnh viện.

Nói đến đây, Trình Phỉ thở dài: “Hôm nay em nhìn thấy Lý Lan Tú, trong lòng thấy khó chịu lắm. Anh nghĩ xem, nếu mà không nhờ hàng xóm báo cảnh sát, nếu cảnh sát khu vực tới hiện trường không phát giác ra mà thông báo với đội hình sự khu phía Đông, nếu đội hình sự không nhờ chúng ta đến chi viện để bảo đảm, nếu chồng bà ấy cũng không xuất hiện triệu chứng tương tự trong hôm nay, trùng hợp khiến chúng ta hoài nghi… trong số những chi tiết trên nếu có một sự việc bị phớt lờ, cho là người già ở nhà một mình đột tử chết rồi cứ gọi xe cấp cứu đưa đi, ai mà mà ngờ được đến chuyện chất độc chứ?”

Có trường hợp có thể xác định được loại chất độc thông qua khám nghiệm tử thi nhưng có khi kết quả cũng chưa chắc chắn được một trăm phần trăm, trong trường hợp đó, nguyên nhân tử vong sẽ được xác định là ngưng tim.

Hơn nữa biểu hiện sau khi trúng độc của mỗi loại độc cũng đều khác nhau, mãn tính hay cấp tính cũng khác nhau, Lý Lan Tú không có triệu chứng điển hình, hơn nữa thi thể đã được để hai ngày, không ai có thể dùng mắt thường nhận biết được bà ấy có trúng độc hay không.

Tất nhiên là theo lý thuyết thì đều sẽ xét nghiệm ra được chất độc nhưng đó cũng là việc sau khi khám nghiệm tử thi.

Lúc này, Trương Xuân Dương đang lái xe mới nói: “Chứ không thì người ta đâu có nói là lưới trời l*иg lộng? Nếu thật sự như cậu nói, nhiều cái “nếu” như thế kết hợp lại với nhau, vậy thì có khi chuyện này cũng bị cho qua luôn rồi. Nhưng mà bây giờ xem ra chuyện này cũng khá là khó khăn, đội phó Lục chắc chắn là sẽ khó xử lý…”

Trình Phỉ hỏi: “Sao lại thế?”

Trương Xuân Dương nói: Nghe nói mấy năm trước đã từng xảy ra chuyện tương tự ở phân cục bên dưới. Có một vụ án cực kỳ quái lại, hiện trường thì nhìn cỡ nào cũng không giống như là chết tự nhiên, người nhà lại không đưa ra được lý do chính đáng để từ chối khám nghiệm tử thi, đội trưởng phân cục đó chắc chắn là phải khám nghiệm thôi. Bác sĩ pháp y lúc đó là pháp y Quý, mọi người đoán xem kết quả thế nào…”

Trình Phỉ ngẫm nghĩ: “Ấy, không lẽ lại thật sự là chết tự nhiên…”

Lúc này xe đi qua một ngã rẽ, Trương Xuân Dương tập trung lái không nói chuyện được.

Mạnh Nghiêu Viễn bèn nói tiếp: “Đúng rồi, kết quả báo cáo là nguyên nhân cái chết không đáng nghi, chỉ là mọi sự trùng hợp ở hiện trường kết hợp lại với nhau khiến đại đội phân cục nghi ngờ. Đến khi có được kết quả khám nghiệm tử thi, người nhà của người chết nổi điên ngay tại chỗ, tóm lấy pháp y Quý và cảnh sát hình sự lúc đó tại hiện trường miết không buông, cứ nằng nặc đòi giải quyết công bằng… nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, chuyện này mà đổi lại là ai khác cũng sẽ khó chấp nhận được.”

Trình Phỉ: “Cũng đúng, nếu em là người nhà, chắc chắn em cũng không chịu nổi. Người phương Đông mình vẫn chú trọng việc giữ cho thi thể nguyên vẹn.”

Mạnh Nghiêu Viễn: “Tất nhiên là cũng có trường hợp trái ngược hoàn toàn. Người nhà nạn nhân cảm thấy cái chết nhất định không bình thường, nằng nặc yêu cầu khám nghiệm tử thi, đòi tìm ra “hung thủ”, kết cuộc khám nghiệm tử thi lại ra là chết tự nhiên nhưng người nhà cứ không tin, còn đòi khám nghiệm lại lần hai thậm chí là nhiều lần nữa.”

Trong lúc ba người trên xe đang huyên thuyên không ngừng thì Tiết Bồng ngồi ở ghế sau vẫn cứ nhìn ra đường từ nãy tới giờ, suy nghĩ đến thất thần.

Thật ra chỉ nhìn tình hình hiện tại thì không thể hoàn toàn chắc chắn được hai vợ chồng Lý Lan Tú và Cao Thế Dương đều trúng độc, ít nhất nếu chỉ nhìn triệu chứng thì có hơi độc đoán, nếu không liên kết hai sự việc xảy ra lần lượt lại với nhau thì e là sẽ không nghĩ theo hướng này ngay lập tức.

Rõ ràng là hai vợ chồng không ở cùng nhau nhưng lại đều có vấn đề về đường hô hấp, triệu chứng lúc phát bệnh cũng rất giống nhau, hơn nữa hai sự việc xảy ra chỉ trong vòng ba ngày, sự trùng hợp này thật sự quá hiếm thấy.

Tiết Bồng nhanh chóng sắp xếp lại trong đầu về các loại độc có thể dẫn đến trường hợp này, lúc này lại nghe thấy Trình Phỉ nói nhỏ: “Nếu thật sự liên quan tới chất độc vậy thì chắc chắn là người nhà làm rồi, người ngoài làm gì có cơ hội này, còn phải tiếp cận động thời hai ông bà bác, vả lại cũng không có động cơ nữa… nhưng mà nếu thật sự là người nhà thì mất nhân tính quá.”

Mạnh Nghiêu Viễn nói: “Mỗi năm đều xảy ra vụ án người nhà bỏ độc, nhưng mà đa phần đều không nắm được liều lượng, không có kiến thức hóa học và y học, rất dễ bị phát hiện. Số ít thì biết chơi hiểm, làm loãng rồi mới bỏ vào, dẫn đến trúng độc mãn tính, loại người này mới là xấu xa thật sự.”

Trình Phỉ: “Em không hiểu luôn ấy, họ muốn cái gì vậy?”

Trương Xuân Dương cười phụt: “Còn cái gì nữa, thứ người táng tận lương tâm như vậy chỉ có là nhắm vào tiền bạc hay là nhà cửa gì đó. Nếu hai vợ chồng thật sự trúng độc thì con trai họ là người bị tình nghi lớn nhất, cậu xem, liên lạc mãi có được đâu.”

Trình Phỉ thở dài: “Người ta còn nói là nuôi con để già được nhờ cơ…”

Mạnh Nghiêu Viễn không đáp, quay đầu nhìn Tiết Bồng: “Nói nghe nè đồng chí Tiết Bồng, bà tham gia bàn bạc chung cái đi, đừng có tàng hình nữa được không?”

“Bàn về đối tượng tình nghi với động cơ lúc này hơi sớm rồi thì phải?” Tiết Bồng quay sang nói: “Nhưng mà có thể chắc chắn được một điều là con trai của hai ông bà bác không phải là con ruột.”

Mạnh Nghiêu Viễn khựng lại, Trình Phỉ ngồi ở ghế phụ quay đầu nhìn xuống, đến cả Trương Xuân Dương cũng liếc nhìn Tiết Bồng qua kính chiếu hậu.

Tiết Bồng nói: “Tôi thấy trong ảnh gia đình thì Cao Thế Dương có cằm chẻ nhưng con trai bác ấy lại không có. Nếu như là con ruột thì phần trăm cao sẽ di truyền kiểu gen trội này. Cho là anh con trai thuộc số ít còn lại đi nhưng mà cằm của anh ta cũng đâu giống Lý Lan Tú, những nét đặc trưng khác trên khuôn mặt cũng không giống với hai vợ chồng này.”

Cả nhóm bỗng chốc đều im lặng.

Một lúc sau, Trình Phỉ mới xoa xoa cánh tay rắn chắc của mình: “Trời má ơi, em nổi hết da gà da vịt rồi đây này, vậy là con nuôi gϊếŧ người cướp của?”

Tiết Bồng nhàn nhạt nói: “Trước khi có kết quả y pháp độc chất, đừng đưa ra kết luận dễ dàng.”

Trình Phỉ nhún vai: “Vâng.”

Trình Phỉ khá là ngây thơ, chưa trải qua sóng to gió lớn trong xã hội, cũng chưa tiếp xúc nhiều với án mạng, thấy Tiết Bồng ngăn nắp thứ tự như thế thì tất nhiên cũng không biết nên giao tiếp thế nào.

Nhưng Mạnh Nghiêu Viễn thì không giống vậy, y đã quen giỡn hớt với Tiết Bồng, hai người lại còn vào Cục thành phố trong một khoảng thời gian gần nhau, lúc trêu đùa cũng không kiêng kỵ gì: “Phải rồi, chuyện này còn một nghi vấn nữa cực kỳ quan trọng, tôi chắc là mấy người cũng không để ý tới đâu.”

Câu nói này đã thu hút mọi sự chú ý của Trình Phỉ.

Trương Xuân Dương hỏi: “Nghi vấn gì?”

Mạnh Nghiêu Viễn cười, thấy Tiết Bồng cũng nhìn sang mình bèn nhích tới cạnh cô, nháy mắt nói: “Xin hỏi đồng chí Tiết Bồng, sao bà lại trùng hợp thấy được cảnh đội phó Lục đưa ông bác Cao Thế Dương đi bệnh viện được hay vậy?”

“…” Tiết Bồng khựng lại một lát, hoàn toàn không ngờ là Mạnh Nghiêu Viễn lại cua gấp qua chuyện này, bèn nói: “Tôi vô tình thấy được thôi.”

Trương Xuân Dương và Trình Phỉ đều vểnh tai lên nghe, thái độ đều hơi khác lạ.

Mạnh Nghiêu Viễn nói: “Chuyện xảy ra trong quán ăn, bà với đội phó Lục lại đều ở trong quán ăn, bà còn nói là vô tình thấy được, đâu ra mà trùng hợp vậy? Mắc gì đội phó Lục chạy đến quán ngồi ăn một mình, đồ ăn trong nhà ăn Cục thành phố mình không ngon hả? Còn nữa, tôi nhớ là hồi trưa bà nói bà phải đi ăn với mẹ, úi trời, vậy là chỉ có hai trường hợp thôi.”

Tiết Bồng không thèm để ý tới Mạnh Nghiêu Viễn, tiếp tục quay đầu ra ngoài cửa.

Trương Xuân Dương lại nén cười hỏi: “Hai trường hợp sao?”

Mạnh Nghiêu Viễn lại vẫn cứ nói với Tiết Bồng: “Một là bà không có đi ăn với mẹ, mà hai người muốn tránh tai tiếng nên không muốn ăn trong nhà ăn Cục thành phố trước bàn dân thiên hạ, trường hợp thứ hai là bà đi ăn với mẹ nhưng mà có thêm một người nữa đến.”

“…” Tiết Bồng lại quay đầu sang liếc nhìn Mạnh Nghiêu Viễn.

Trong xe hết sức yên lặng, cả ba đều đợi câu trả lời của Tiết Bồng.

Mấy giây sau, Tiết Bồng lại phát ngôn gây sốc: “Ông hôi hám quá, né xa tôi ra.”

Mạnh Nghiêu Viễn lại chửi thề một tiếng: “Làm như bà với Trình Phỉ không bị dính mùi vậy á? Nguyên đám có mình Trương Xuân Dương là chưa vào hiện trường thôi.”

Vừa nghe nhắc tới mùi, Trình Phỉ cũng than thở chung: “Mấy anh mấy chị đừng nói nữa, người em bốc mùi từ đầu tới chân đây này, về nhà thế nào bố mẹ cũng lải nhải, em mà nói với họ là em đi tới hiện trường vụ án là họ lại lo cho mà xem. Với lại cứ thấy như có gì đó trong mũi em ấy, hình như bị bám cái mùi đó luôn rồi, không hết được, giờ sao đây, chừng nào mới hết mùi vậy, mọi người có ai có nước hoa không?”

Mạnh Nghiêu Viễn nói: “Hơ, anh Bồng nhà mình là có kinh nghiệm giải quyết mùi xác chết nhất đấy. Sao hả anh Bồng, chia sẻ cho đàn em ít kinh nghiệm đi?”

Lần này Tiết Bồng không xụ mặt nữa: “Ra khỏi Cục thành phố quẹo trái hai còn đường là có một cái toilet công cộng ấy nhớ không?”

Trình Phỉ nói: “Em có nhớ.”

Tiết Bồng: “Lát nữa đi vào đó ở nửa tiếng một tiếng gì đó là đỡ hơn nhiều đấy.”

Trình Phỉ: “…”

Mạnh Nghiêu Viễn phụt cười ha hả: “Không hiểu chứ gì, cái này là lấy độc trị độc đó. Để anh nói cho nghe, cách tốt nhất để chống lại mùi xác chết là dùng những mùi hôi thối khác làm nó nhạt đi. Ca hôm nay mình gặp là còn đỡ ấy, nếu mà thi thể thối rữa nghiêm trọng thì cái mùi thôi khỏi phải nói, phải tới cái mùi bệ xí chồm hổm mới át nổi!”

Tiết Bồng lại nói: “Nhớ kỹ là đừng bao giờ xịt nước hoa, không chỉ làm ô nhiễm vật chứng mà còn ảnh hưởng đến phán đoán, với lại mùi nước hoa với xác chết mà trộn lẫn thì sẽ bám trong mũi cậu tận mấy ngày đấy, chỉ đổ thêm dầu vào lửa thôi.”

Trình Phỉ: “…”

Ở bên kia, tại bệnh viện trung tâm.

Thật ra lúc đưa ông bác Cao Thế Dương đến bệnh viện là Lục Nghiễm đã để ý thấy có gì sai sai.

Cao Thế Dương phát bệnh rất nhanh, lại còn rất vật vã, Lục Nghiễm ngồi bên cạnh chứng kiến hết tất cả, chỉ là lúc này vẫn còn chưa nghĩ đến những trường hợp khác.

Nhân viên cứu thương cũng đã hỏi Lục Nghiễm trước khi phát bệnh ông bác đã uống thuốc gì, có phải đã dị ứng một loại thuốc về đường hô hấp nào đó không.

Nhưng Lục Nghiễm hoàn toàn không biết gì, thuật lại tổng thể tình hình lúc mình phát hiện Cao Thế Dương phát bệnh, sau đó thì nhìn thấy ảnh mảnh giấy Tiết Bồng gửi tới, cũng chính là mảnh giấy tìm thấy được trên người Cao Thế Dương.

Lục Nghiễm gọi điện tới số đó, nhanh chóng nghe được giọng một người phụ nữa, anh đưa điện thoại cho nhân viên cấp cứu, ngồi bên cạnh nghe họ trao đổi tình hình, biết được đại khái là khoảng thời gian này Cao Thế Dương không hề gặp con dâu nhưng ông ấy quả thật có một số tiền sử bệnh như hội chứng Guillain – Barre.

Nhưng mà Cao Thế Dương đã sớm phát hiện ra bệnh và chữa trị trong nhiều năm, tình trạng vẫn luôn rất ổn định, không biết tại sao năm nay lại tự dưng có dấu hiệu tái phát.

Cô con dâu cũng không biết gần đây Cao Thế Dương đã sử dụng những loại thuốc cảm gì, dạo gần đây toàn là do con trai chăm sóc.

Cúp điện thoại rồi, Lục Nghiễm bèn hỏi nhân viên cấp cứu hội chứng Guillain – Barre là gì.

Nhân viên cấp cứu giải thích đây là một chứng viêm cấp tính, xảy ra bởi chính hệ miễn dịch của người bệnh, đa phần những lúc phát bệnh đều là cấp tính, lúc phát bệnh còn có thể xảy ra suy hô hấp, các bệnh về tim và mạch máu.

Xem ra loại bệnh này có vẻ trùng khớp với những triệu chứng phát bệnh của Cao Thế Dương.

Lục Nghiễm chỉ mới nghe đại khái thì đã tới bệnh viện.

Những chuyện sau đó đều xảy ra rất nhanh.

Con dâu của Cao Thế Dương cũng ở cách bệnh viện không xa mấy, gần như tới ngay sau nhân viên cứu hộ, nhanh chóng ký vào đơn đồng ý cấp cứu.

Cao Thế Dương được đưa đi cấp cứu nhưng tình trạng nguy cấp, cấp cứu thông thường không thể cứu được, cần được đưa đến đơn vị điều trị tích cực nhưng điều này cần chữ ký đồng ý của người nhà, lại còn phải bỏ ra một số tiền lớn.

Có rất nhiều người đã chùn chân ở bước này, ngoài vấn đề tiền bạc ra thì việc này còn có nghĩa là người bệnh còn phải chịu đựng nhiều đau đớn hơn.

Con dâu nhà họ Cao trong phút chốc không biết nên thế nào, ngập ngừng một lúc vẫn không biết chọn sao, bèn hỏi bác sĩ: “Bác sĩ, phiền bác sĩ nói thẳng với tôi, có phải là nếu không đưa vào ICU thì bố chồng tôi sẽ chết không…”

Bác sĩ nhẹ nhàng giải thích mấy câu với con dâu nhà họ Cao, cô ta nghe xong rơi nước mắt ngay tại chỗ nhưng có đau buồn cách mấy cũng phải đưa ra quyết định.

Cao Thế Dương được đưa vào đơn vị điều trị tích cực, con dâu nhà họ Cao bị chặn lại ngoài cửa, cô ta vịn vào tường, đến ngồi xuống cái ghế bên cạnh, trông rất tiều tuỵ.

Lục Nghiễm đứng ở một góc từ nãy đến giờ, cuối cùng cũng bước tới mấy bước.

Con dâu nhà họ Cao để ý thấy có người tới gần bèn gạt nước mắt ngẩng đầu nhìn, ngẩn người vài giây rồi mới nhớ ra Lục Nghiễm là ai.

Ban nãy tình hình quá nguy cấp, con dâu nhà họ Cao cứ loay hoay mãi, vừa phải canh bố chồng, vừa phải đi nộp viện phí, chỉ mới nhìn sơ qua Lục Nghiễm lúc mới vừa bước vào, biết được là anh đã đưa Cao Thế Dương vào bệnh viện, chỉ kịp nói “cảm ơn” một tiếng rồi không có thời gian để ý tới nữa.

Lúc này đã yên tĩnh, con dâu nhà họ Cao mới với tay vịn lấy ghế, định đứng lên cảm ơn lần nữa.

Nhưng Lục Nghiễm đã giơ tay lên trước: “Chị ngồi đi, đừng đứng dậy.”

Lục Nghiễm ngồi xuống cạnh cô ta nói: “Lúc bác phát bệnh, tôi cũng có ở đó, khi nãy tôi cũng đã hiểu sơ tình hình lúc ở trên xe cấp cứu rồi, tôi sẽ nói lại với chị những gì tôi biết, chiều nay tôi còn phải đi làm, lát nữa là phải về rồi.”

Con dâu nhà họ Cao nghe thấy thì gật đầu lia lịa: “Thật cảm ơn cậu quá, cậu nói đi, tôi nghe đây…”

Lục Nghiễm nhanh chóng nói hết chi tiết ngọn nhành với con dâu nhà họ Cao, anh nói năng chậm rãi, không nói thừa chỗ nào, cả quá trình còn chưa được ba phút.

Con dâu nhà họ Cao nắm hết thông tin rồi lại nói cảm ơn thêm vài lần, lúc này Lục Nghiễm mới đứng dậy nói: “Vậy tôi đi trước đây.”

Chỉ là vừa đi được mấy bước, điện thoại Lục Nghiễm lại reng lên.

Người gọi đến là Tề Thăng của đại đội khu phía Đông.

Vừa nhấc máy đã nghe Tề Thăng nói: “Đội phó Lục, có chuyện này tôi muốn xác nhận lại với anh. Nghe nói anh đã đưa một bác tên là Cao Thế Dương đến bệnh viện trung tâm à?”

Lục Nghiễm chững lại rồi nói: “Đúng vậy, vừa đưa vào ICU, người nhà đã đến rồi. Phía bên anh sao rồi?”

Lục Nghiễm: “Nói ra lại trùng hợp, ở đây chúng tôi phát hiện ra thi thể của một người già sống một mình, bà bác tên là Lý Lan Tú, chồng của bà ấy chính là ông Cao Thế Dương mà anh vừa đưa vào bệnh viện ấy.”

Cái gì…

Lục Nghiễm dừng bước, đứng yên tại chỗ vài giây không nhúc nhích, trong đầu nhanh chóng lóe lên một thứ, cũng không rõ là trực giác hay là gì, nó đến quá nhanh, hoàn toàn không nắm bắt được.

Một lúc sau, Lục Nghiễm chầm chậm quay người nhìn về phía cô con dâu nhà họ Cao vẫn đang ngồi trên băng ghế cuối hành lang.

Lúc này, con dâu nhà họ Cao đang cầm khăn giấy lau nước mắt rồi lại lấy trong túi ra một hộp phấn phủ, mở ra rồi dùng chiếc gương trong hộp soi khuôn mặt, vừa soi vừa hít mũi, tiếp đó lại lấy bông phấn cẩn thận dặm lên vùng quanh mắt, dặm xong lại soi gương thêm một lát.

Lục Nghiễm lập tức nheo mắt, quay người, đi trở lại trong yên ắng, cùng lúc đó cũng hỏi Tề Thăng: “Kết quả khám nghiệm bề mặt của thi thể Lý Lan Tú như thế nào?”

Tề Thăng nói: “Vẫn chưa có kết quả, chúng tôi vừa tới chưa được bao lâu, pháp y Trần đang kiểm tra, chắc sắp có rồi.”

Lục Nghiễm lại hỏi: “Tôi nhớ là trước đó các anh có liên lạc với người nhà nạn nhân, người con trai vẫn chưa bắt máy, con dâu đồng ý để các anh cạy cửa vào đúng không?”

Tề Thăng: “Đúng rồi, lúc chúng tôi liên lạc với Chung Ngọc, cô ta đang trên đường đến bệnh viện trung tâm. Sau đó xác nhận được là Lý Lan Tú đã chết, chúng tôi cũng lập tức nói cho Chung Ngọc biết, được cho phép rồi mới đi vào nhà…”

Lục Nghiễm khựng bước, nhíu chặt mày.

Ai cơ? Chung Ngọc?

Lục Nghiễm: “Anh vừa nói là… Chung Ngọc? Đây là tên của con dâu bà bác à?”

Tề Thăng: “Đúng rồi, Chung Ngọc, chung trong “chung biểu” (đồng hồ), ngọc có thêm bộ “kim” bên cạnh, ngọc trong ngọc quý ấy.”

Lục Nghiễm lập tức lặng thinh, con ngươi đen láy nhìn chăm chăm về phía người phụ nữ vừa cất xong hộp phần rồi cũng đang ngoảnh đầu nhìn sang ở cách đó bảy tám bước: Chung Ngọc.

Lục Nghiễm và Chung Ngọc nhìn nhau, Chung Ngọc cũng không rõ Lục Nghiễm đang nhìn gì, vẻ mặt đầy thắc mắc.

Lục Nghiễm nói với Tề Thăng: “Đợi lát nữa tôi lại liên lạc với anh.”

Tiếp đó anh bèn cúp máy, bước về phía Chung Ngọc.Giải thích từ vựng:

Cái tên Diêu Tố Vấn đã được nhắc đến trong truyện có nguồn gốc từ quyển “Tố Vấn” lần đầu tiên tác giả biết đến quyển sách này là vì trong tác phẩm Tuyết Sơn Phi Hồ của Kim Dung có một nhân vật tên là Trình Linh Tố, chữ Linh trong “Hoàng Đế nội kinh – quyển Linh Khu”, chữ Tố lấy trong “Hoàng Đế nội kinh – quyển Tố Vấn”, đây cũng là tên của nhân vật nữ mà tác giả cảm thấy là hay nhất dưới ngòi bút của Kim Dung.