Sau khi làʍ t̠ìиɦ xong, cả người cô đổ đầy mồ hôi, giống như được vớt từ dưới nước lên.
Thẩm Từ rút côn ŧᏂịŧ ra, đỡ bả vai cô, thanh lý hạ thân cho cô.
Cô dựa vào người hắn, vươn cánh tay mảnh khảnh vờn quanh cổ hắn, thanh âm đặc biệt quyến rũ ở bên tai hắn thì thầm, "Muốn, còn muốn. "
Hạ thân cô cọ về phía hông hắn, Thẩm Từ đẩy mái tóc dinh dính của cô ra, "Hay là ngủ trước đã, được không? "
"Ừm..."
Ánh mắt cô lộ rõ vẻ mệt mỏi, nhưng hết lần này tới lần khác cô không có biện pháp để ngủ được, liền bắt lấy cây côn ŧᏂịŧ còn chưa mềm của hắn lay động, "Làm em, làm em nhanh lên một chút."
Thầm Từ cầm lấy cổ tay cô, "Nếu thao em phía dưới sẽ lại sưng lên, hôm nay là đủ rồi, tôi ôm em đi tắm rửa, trở về sẽ ngủ cùng em. "
Cô mệt mỏi nằm trong ngực hắn, vô lực ngẩng đầu híp mắt.
Việc cô mất ngủ đã kéo dài nửa năm, đại khái là ngày nào đó, cô muốn tìm được việc làm, cực lực muốn thay đổi hiện trạng cuộc sống, lại không thể tìm được sự đột phá, trạng thái lo lắng này liên tục buổi tối nào cũng làm cô suy nghĩ lung tung.
Lăn qua lộn lại cô thật sự không ngủ được, Thẩm Từ sẽ đè cô ra làʍ t̠ìиɦ, lúc mới bắt đầu lại tiếp tục làʍ t̠ìиɦ, hắn rất thô bạo, hắn thậm chí còn làm cho cô choáng váng, nhưng một thời gian dài, phía dưới cô chịu không nổi bắt đầu chảy máu, tử ©υиɠ yếu ớt bị hắn làʍ t̠ìиɦ quá thô lỗ mà gây ra vài vết loét.
Vì hắn vẫn muốn có con, liền bắt đầu tiết chế, không cho phép cô uống thuốc ngủ, tìm mọi biện pháp dỗ cô ngủ.
Cô ngủ quá muộn, thức dậy đã là giữa trưa, thân thể đau nhức nằm sấp bên giường muốn xuống giường, lại lảo đảo quỳ trên mặt đất.
Người đàn ông nghe thấy âm thanh nhanh chóng đi lên lầu và bế cô từ mặt đất lên.
"Đã đến lúc ăn cơm trưa rồi, tôi ôm em xuống lầu."
Thi Tri Ôn nhắm lại ánh mắt đau xót, "Có thể hay không, để Lâm Tẩu cùng quản gia trở về không? "
Thẩm Từ cúi đầu nhìn cô một cái, "Tại sao? "
"Bản thân em ở nhà rất nhàm chán, chỉ có họ là em quen thuộc một chút."
"Lão bà, anh cũng ở nhà ở nhà với em, huống hồ bọn họ rời đi lâu như vậy, đã sớm tìm được công việc khác, không cần lo lắng cho nhàm chán, anh mỗi ngày sẽ ở bên em."
Khóe miệng hắn nhếch lên là một nụ cười không rõ.
Sau khi ăn cơm xong, cô ngồi trên sô pha nhàm chán nhìn tv, bên miệng thỉnh thoảng có trái cây mà hắn đưa tới, cô há mồm ngậm lấy, giống như một người tàn tật không có tay, càng nhìn càng nhàm chán, bỗng nhiên nghe hắn nói.
"Ngày mai dẫn em đi chơi chút, bảo bối em muốn đi đâu?"
Tay cầm điều khiển từ xa của cô dừng lại, chỉ do dự vài giây, cô quyết đoán lắc đầu.
"Em không muốn đi ra ngoài."
Cô đã nửa năm không ra khỏi cửa, thậm chí ngay cả hoa viên cũng không thích đi, hít thở không khí trong lành bên ngoài, đối với cô mà nói đều là sự lo âu.
Thầm Từ ôm cô vào trong ngực, ý cười bị hắn giấu đi, cúi đầu hôn đôi môi đỏ mọng kia, đầu lưỡi mãnh liệt xâm nhập vào, hai đầu lưỡi triền miên quấn quýt cùng một chỗ, mùi cam nhàn nhạt ngọt ngào ở gốc lưỡi dần dần hòa tan ra.
Thi Tri Ôn nâng tay ôm lấy cổ hắn, đem toàn bộ thân thể cô nâng lên, cầm cổ tay hắn, đặt ở trước ngực mình, cô không mặc nội y có thể trực tiếp đυ.ng phải núʍ ѵú đang cứng rắn của cô.
Hắn mở hai tròng mắt sắc bén, giọng điệu âm trầm hấp dẫn hỏi, "Muốn rồi sao? "
Cô lại lắc đầu, tựa đầu vào bả vai rộng lớn của hắn cọ tới cọ lui.
Thẩm Từ ôm cô lên người mình, toàn bộ thân thể nhỏ nhắn quấn lấy trong ngực hắn, hắn ôm lấy eo mềm mại của cô hỏi, "Như vậy thoải mái hơn sao? "
Thân thể ấm áp áp sát vào người hắn, cô hít thở hormone nam tính từ hắn, cọ cọ trên xương quai xanh của hắn.
"Không đủ... Không đủ. "
Tựa như hương vị trước khi làʍ t̠ìиɦ, không biết bắt đầu từ khi nào, cô càng thêm trung thành với loại hương thơm này, ôm chặt lấy hắn.
Hạ thân hắn đang dần cứng lên, Thẩm Từ nhắm mắt nhẫn nại, cái mông của cô cố ý quyến rũ, cọ xát đồ vật giữa hông của hắn.
"Thật sự không muốn?"
"Buổi tối lại làm, hiện tại phía dưới em rất đau, giúp em, giúp em."
Thẩm Từ đỡ lấy mông cô cảnh cáo, "Đau thì đừng có lộn xộn, cọ thêm nữa, tôi liền ấn em ở chỗ này mà thao chết em. "
Cô bỗng nhiên ngẩng đầu, liếʍ một cái lên yết hầu đứng thẳng của hắn, xúc cảm ướŧ áŧ mềm mại làm hắn một bụng liệt hỏa hừng hực.
"Ôn nhi! "
Hắn nghiến răng mở miệng, lại nghe thấy cô cười khẽ vài tiếng, cánh tay co rút càng ngày càng chặt, hận không thể đem cô nuốt vào trong người.
"Em thật sự là một tiểu yêu tinh chuyên đi quyến rũ người khác, muốn tôi cứng rắn cả một ngày sao?"
Cô vẫn là một bộ dạng kɧıêυ ҡɧí©ɧ, không biết sống chết, cầm tay hắn đặt trên cặp ngực mềm mại của mình, đôi mắt quyến rũ nhìn hắn, "Anh không thích sao? Chẳng lẽ anh không thấy mềm mại sao? "
Cô có thể rõ gân xanh trên trán hắn đang nhảy, Thi Tri Ôn nở nụ cười như hoa.
Thẩm Từ không nhịn được nữa, ôm bả vai cô xoay người cô lại, đè cô lên sô pha, nâng mông cô lên ý định muốn vén váy cô lên.
Ai biết lúc này cô lại giãy dụa, "Ô ô, em không cần, không cần! Phía dưới thật sự rất đau. "
Kết quả nhẫn nại nửa ngày, rốt cuộc hắn vẫn lựa chọn thần phục nghe theo, ôm cô lên bất đắc dĩ thở dài.
"Vậy tôi phải làm sao bảo bối? Phía dưới thực sự rất khó chịu, giúp tôi liếʍ một chút. "
"Không cần, em còn muốn ăn trái cây, không bằng anh tự mình làm."
Thẩm Từ mở hai mắt không vui nhìn cô.
Vì thế xoay người ngồi trở lại sô pha, cởi thắt lưng cầm lấy côn ŧᏂịŧ tím tái bắt đầu lay động từ trên xuống dưới.
Nữ nhân ở một bên chống đầu tựa nghiêng vào sofa, cười tủm tỉm nhìn hắn, bàn tay rộng lớn của hắn nắm chặt gân thịt dữ tợn, tốc độ bắt đầu tăng nhanh, tốc độ hắn cơ hồ là rất nhanh.
Ánh mắt của người đàn ông vẫn nhìn chằm chằm cô, cô còn liếʍ liếʍ khóe miệng, để quyến rũ hắn, rồi vươn chân nhỏ bạch ngọc ra, nhẹ nhàng cọ lên qυყ đầυ đỏ tươi mềm mại của hắn.
"Tê..."
Thẩm Từ thoải mái nheo mắt lại, bắt lấy mắt cá chân của cô, tiếp tục cọ xát trên qυყ đầυ, tay kia tốc độ càng ngày càng nhanh.
"Cố lên." Cô giống như đang xem hắn biểu diễn.
Thẩm Từ liếʍ răng hàm, lúc đầu còn làm cô thấy hứng thú. Nhưng tính tự chủ của hắn quá mạnh, dần dần khiến cô có chút mệt mỏi, xoa nắn đôi mắt chua xót rồi chớp chớp vài cái, đột nhiên nghe hắn nói.
"Lại đây."
Thanh âm hắn bị đè nén khàn khàn phá lệ hấp dẫn, mang theo tiếng thở hổn hển, hắn buông chân cô ra, Thi Tri Ôn khó hiểu đem đầu tiến lại gần.
Một giây sau, hắn đột nhiên giữ chặt cổ cô, làm cô cúi đầu, phản ứng theo bản năng khiến cô há to miệng, côn ŧᏂịŧ dữ tợn đâm vào miệng cô, đâm thẳng vào cổ họng, sau khi co giật hai cái, rất nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng phun ra trong miệng cô.
"A..."
"Nuốt xuống!"
Hắn hưng phấn nhấn đầu cô xuống, nuốt nước miếng thôi cũng làm hắn cảm thấy vô cùng kɧoáı ©ảʍ.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy vào trong cổ họng, cô liều mạng nuốt xuống, rốt cục bàn tay đó cũng thoát khỏi đầu cô, ngẩng đầu lên ôm cổ hắn, nhắm ngay môi mỏng của hắn, càn rỡ đem đầu lưỡi điên cuồng quét qua khoang miệng hắn.
Mùi tanh tràn ngập càng ngày càng nhạt, Thẩm Từ ấn đầu cô lại, dùng sức hút đầu lưỡi cô, hận không thể ăn hết cả người cô.
Thi Tri Ôn nằm trên người hắn, dưới thân đè lên côn ŧᏂịŧ còn cứng rắn, rút đầu lưỡi trở về, thở hồng hộc hỏi, "Ngon không? Hương vị của anh. "
Đầu lưỡi của hắn liếʍ liếʍ đôi môi hồng hào của cô, trong mắt si mê đến bệnh hoạn.
"Em ăn ngon hơn, bảo bối."
Hắn cuối cùng cũng đạt được mục đính, hắn chỉ cần một năm, để cho cô không thể rời khỏi mình, cái gì là tình yêu phải tôn trọng lẫn nhau, tất cả đều là cái rắm chó má, muốn giam cầm một người, vô cùng đơn giản.
Hắn luôn là một thợ săn trong cuộc đua trốn thoát này.
Trong du͙© vọиɠ bị châm ngòi, hắn nắm lấy núʍ ѵú của cô kéo kéo.
"Tiểu yêu tinh, buổi tối lại dùng sức thao chết em! "