Ghế ngồi chảy đều là máu, trên chiếc váy trắng tinh dính đầy màu đỏ, hắn bối rối ôm cô lên, lại đυ.ng phải chỗ tràn đầy ẩm ướt, giơ tay lên nhìn, lý trí cả người hắn rất nhanh đã hoàn toàn sụp đổ.
"Không... Không, không! "
Cô nằm trong ngực hắn, sắc mặt tái nhợt cười, mặc dù cô không có bất kỳ đau đớn nào, nhưng thân thể cô đã suy yếu đến không còn cách nào cười lớn với hắn.
Nhìn bộ dạng này của hắn, cô thật muốn giễu cợt một phen, thỏa mãn híp mắt, thưởng thức biểu tình của hắn, hắn lảo đảo ôm cô vào phòng cấp cứu, tiếng rống to của nam nhân tràn ngập bên tai, cô mệt mỏi nhắm mắt lại.
"Thật xin lỗi, đứa bé thật sự không giữ lại được, thành tử ©υиɠ của cô ấy quá mỏng, sau này khả năng thụ thai chỉ sợ sẽ rất khó khăn, người nhà nên an ủi bệnh nhân nhiều hơn một chút, còn về chuyện chung phòng, cần phải tiết chế sao cho thích hợp, đối với cô ấy mức độ tổn thương quá lớn."
Bác sĩ nói xong rồi gật đầu với hắn, tiếp tục trở về phòng phẫu thuật, chỉ có hắn sững sờ tại chỗ, không thể tiếp thu được.
Nhìn máu tươi đầy tay mình, hắn biết hóa ra tất cả đều là thật.
Hắn đã tự tay gϊếŧ chết đứa con của mình.
Trong phòng bệnh, Thi Tri Ôn mặt mày tái nhợt đến cực điểm, thân thể suy yếu ngay cả giơ một ngón tay lên cũng phải dùng hết toàn thân khí lực, nhìn bóng dáng hắn hoảng hốt tiến vào, cô gian nan muốn cười.
"Anh có hài lòng không? Tên gϊếŧ người. "
Thẩm Từ đứng trước mặt cô, hốc mắt đỏ như máu.
Cô thật muốn cười to, thật muốn giễu cợt hắn, nhưng cô thế nào cũng không cười được, chỉ có thể ở một bên nhếch khóe miệng, nước mắt roi xuống, cô biết mình đang khóc vì cái gì, đại khái là cô đã mất đi tư cách làm mẹ.
"Thực xin lỗi."
"Anh xin lỗi cái gì, anh trông giống như là một nạn nhân vậy, anh làm cho tôi sảy thai, tôi đương nhiên phải ly hôn với anh."
"Không có khả năng."
Trong giọng nói của hắn rất kiên định, "Có phải em đã sớm bày ra kế hoạch này không? Để cho tôi tự mình gϊếŧ chết đứa con này, tìm mọi cách để lấy nó làm lý do ly hôn, có đúng không! "
Cô hừ lạnh, khóe mắt rơi xuống một giọt nước mắt, "Nếu không thì sao? Anh thực sự nghĩ là tôi sẽ sống với anh cả đời sao? "
Trong phút chốc, hắn hốt hoảng nắm lấy tay cô, "Tôi không cho phép em ly hôn với tôi, em không thể ly hôn với tôi! Tôi sẽ không đồng ý, không có con, hay không thể có con, tôi cũng không cho phép em ly dị với tôi! "
Cô cảm thấy hắn thật buồn cười, lại cảm thấy hắn thật phù phiếm, sao hắn lại cố chấp, cô giãy dụa khỏi tay hắn, "Tôi ở cùng một chỗ với anh, chẳng lẽ muốn tôi lại phải chịu sự đánh đập của anh mỗi ngày sau này sao? Thẩm Từ, anh có nghĩ tới tôi không? Tất cả điều này là do chính tay anh tạo nên! "
"Tôi biết xin lỗi, tôi sẽ không đánh em nữa, phải làm sao em mới không ly hôn với tôi? Vậy em đánh tôi được không? Em muốn đánh tôi thế nào tôi cũng chịu, đừng ly hôn với tôi, coi như tôi cầu xin em. "
Hắn cất một thân cởi thắt lưng ra, đưa tới lòng bàn tay cô để cô nắm chặt, ngồi xổm xuống ngẩng đầu nhìn cô, đặt tay cô lên khuôn mặt mình.
Cái loại biểu tình hoảng hốt luống cuống này, cô là lần đầu tiên gặp sau khi hắn khôi phục trí nhớ.
"Phải làm thế nào em mới không ly hôn với tôi? Tôi đã sớm biết nhưng vẫn giả bộ mất trí nhớ, là vì để em có thể phát tiết với tôi, không ly hôn với tôi, nếu em cảm thấy hết hứng thú, vậy bây giờ tôi có thể để cho em tiếp tục đánh, tôi sẽ không trở tay. "
Cô nhìn hắn, yên lặng rút tay trở về, thắt lưng trong tay cũng ném xuống đất, một tiếng cũng không nói.
"Ôn nhi..."
Ở bệnh viện hai ngày, cô liền được xuất viện, vừa về đến nhà, Tiêu Nghệ đột nhiên gọi điện thoại nói muốn tới thăm cô, bà còn chưa biết chuyện cô sảy thai, chuyện này tuyệt đối không thể để cho bà biết. "
Bà tới, trong tay cầm rất nhiều thứ, Thi Tri Ôn vừa định đón lấy, lại bị Thẩm Từ ngăn lại.
"Để con giúp mẹ, thời kỳ kinh nguyệt của cô ấy vừa qua, thân thể không được khỏe cho lắm."
Trên mặt Tiêu Nghệ mang theo nụ cười mừng rỡ, "Yên tâm, mẹ biết thân thể Tri Ôn, gần đây đến kinh nguyệt con còn đau sao? Lần này mẹ cố ý mang cho con một ít canh bổ sung, ba con cứ nói muốn mẹ mang đến cho con, mẹ sắp bị ba con lải nhải đến điếc rồi.
Cô mỉm cười, "Tại sao ba không đến?"
"Ông ta còn đang bận chuyện ở công trường, thật sự không rảnh, chỉ có mẹ tới, lần này mẹ tới chủ yếu cũng là hỏi con chút chuyện."
"Chuyện gì?"
Tiêu Nghệ nắm lấy cổ tay cô, "Vào bếp trước, mẹ cho con xem đồ mẹ mang theo. "
Thẩm Từ muốn đến phòng bếp thu dọn, lại bị cô ngăn lại, rõ ràng là muốn đuổi hắn đi.
"Thẩm Từ, đem mấy thứ này đến phòng khách đi, đều là trái cây sấy khô mà mẹ mang cho các con."
"Vâng."
Thấy hắn đi ra ngoài, Tiêu Nghệ lập tức kéo cửa phòng bếp lại, đem những thuốc bổ kia đặt lên bàn, mở ra cho cô xem, tất cả đều là bổ sung cơ thể sau khi mang thai, dự cảm không tốt liền ấp.
Tiêu Nghệ lặng lẽ hỏi, "Các con chuẩn bị khi nào mới có con a? Cũng không phải là mẹ quá gấp gáp, chỉ là hai đứa các con kết hôn cũng đã ba năm, còn chưa có con, có phải nên có một đứa hay không? "
Thi Tri Ôn mím môi, muốn mở nụ cười cho qua, nhưng thế nào cũng không cười được.
Thấy cô ấy có gì đó không ổn, Tiêu Nghệ rất buồn bực, "Còn không có ý định muốn sao? Hay con chưa sẵn sàng để làm mẹ? Vậy nếu đây là quyết định hai đứa các con đã cùng nhau thương lượng xong, mẹ cũng sẽ không can thiệp. "
"Không phải."
Thi Tri Ôn nắm lấy tay bà, "Mẹ, con muốn nói với mẹ một chuyện. "
"Con muốn nói gì."
"Con muốn ly hôn."
Tiêu Nghệ chậm rãi mở to hai mắt, bộ mặt khó có thể tin, vội vàng nhìn về phía cửa.
"Không phải... con, sao, có chuyện gì với con vậy? Các con bất hòa ở đâu sao? "
Cô không nói lời nào, khóe miệng cũng chậm rãi san phẳng.
"Tri Ôn, con muốn ly hôn, có thể nói cho mẹ biết vì cái gì không?"
Cô lắc đầu, tay nắm lấy tay bà cũng bắt đầu lơi lỏng, "Con chỉ muốn nói với mẹ một tiếng, mẹ không cần quá ngạc nhiên. "
"Mẹ sao có thể không ngạc nhiên, nhưng mẹ hiểu rõ con, con có ý nghĩ này, khẳng định không có khả năng là tạm thời nảy sinh ý định, nói cho mẹ biết, rốt cuộc là vì cái gì? "
Thấy cô không nói lời nào, bà rốt cuộc bắt đầu sốt ruột, Tiêu Nghệ nắm lấy tay cô, "Mẹ đã nói với con từ lâu, đây là cuộc đời của con, mẹ sẽ không can thiệp, ba con cũng vậy, nếu con đã suy nghĩ kỹ lưỡng quyết định được, vậy mẹ cũng không phản đối, chỉ là mẹ lo lắng con sẽ hối hận. "
Cô lắc đầu, "Không. "
"Vậy mẹ cũng lựa chọn ủng hộ con vô điều kiện, nhưng con có thể nói cho mẹ biết rốt cuộc vì cái gì không? "
Thi Tri Ôn ngẩng đầu lên, "Mẹ, chuyện này tạm thời con không thể nói cho mẹ biết, chờ sau khi con thật sự ly hôn, con sẽ nói với mẹ được không? "
Tâm tình Tiêu Nghệ rơi xuống đáy cốc, chỉ có thể thở dài, "Chỉ mong con thật sự đừng hối hận. "
Ngoài cửa, nam nhân vẫn luôn duy trì động tác chuẩn bị mở cửa, nghe được tiếng nói chuyện bên trong, đôi môi mỏng chậm rãi căng thẳng, giơ tay lên nắm chặt thành nắm đấm, trong tầm mắt lạnh lùng lộ ra một tia âm u. Hắn nghiến răng mở miệng nói muốn nói gì đó.