Vào chủ nhật, Thẩm Từ phải đến công ty, Thi Tri Ôn nắm lấy cơ hội chạy tới thư phòng lấy điện thoại di động, thấy được tin nhắn Lục Ni Quốc gửi hôm qua.
【Tài liệu kiện tụng sẽ đến vào thứ ba, ngày mốt tôi sẽ đi đón cô ra】 Ngày mốt... đó là ngày mai!
Cô khẩn trương cắn móng tay, sau khi trả lời tin nhắn, nội tâm tràn đầy thấp thỏm bất an.
Làm sao để anh đưa cô ra khỏi đây? Sẽ không trực tiếp quang minh chính đại đến đây chứ? Làm sao có thể, nếu bị phát hiện như vậy sẽ xong đời.
Thật muốn hỏi anh, nhưng lại cảm thấy không tốt lắm, dù sao cũng là cô tình nguyện nhờ anh, không thể phiền toái đến anh nữa.
Rối rắm một lát, trên điện thoại lại truyền đến tin nhắn của anh, chỉ có một câu đơn giản.
【 Tin tôi đi 】 Bà Lâm ở bên ngoài thư phòng nghe động tĩnh bên trong, không có âm thanh, càng không biết người bên trong đang làm cái gì.
Bà có chút sốt ruột, muốn nhắc nhở cô đừng làm những chuyện khiến tiên sinh mất hứng, càng đau lòng khi cô bị đánh, nhưng nghẹn tới nghẹn lui, chính là nói không nên lời.
Thi Tri Ôn từ trong thư phòng đi ra, lại bị bà làm hoảng sợ, "Lâm Tẩu, chị đứng ở chỗ này làm gì? "
Sắc mặt bà rối rắm rồi do dự thật lâu.
"Phu nhân a... ngài, đừng nghĩ đến chuyện ly hôn nữa, tiên sinh hẳn xuống tay không nhẹ, bị tiên sinh phát hiện thì làm sao bây giờ. "
Thi Tri Ôn thần sắc trở nên có chút nghiêm túc.
"Lâm Tẩu, em sẽ có biện pháp của em, chuyện này chị không cần nói với hắn, ai cũng đừng nói."
Biểu hiện lo lắng và sợ hãi của cô đã phản bội chính bản thân cô.
Dần dần cô đã không tin người trước mặt mình nữa, cô phải nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Buổi tối hắn trở về, lại mang cho cô một nắm hoa hồng, vẫn là hoa hồng đỏ rực giống nhau, hoa hồng lúc trước cắm vào bình hoa đã khô héo, giống như lại lo lắng cô nhàm chán mà tìm cho cô một việc gì đó để làm.
Không hiểu sao lại cảm thấy chột dạ, nhìn thấy đôi mắt tràn ngập tình yêu kia, ngày mai nói không chừng cô có thể chạy trốn thành công.
"Bảo bối, chúng ta cùng nhau cắm hoa."
Cô được ôm ngồi trên đùi hắn, cầm kéo, cắt bỏ những chiếc lá dư thừa, những bông hồng đỏ tươi bốc lửa, những bông hoa rực rỡ, vô cùng xinh đẹp.
Thẩm Từ nghiêng đầu nhìn gương mặt dịu dàng của cô, vuốt ve mu bàn tay cô, thân mật hôn lên má cô.
Cô kìm lòng không được rụt cổ lại, lo lắng hắn tức giận, quay đầu ủy khuất nói, "Ngứa ngáy lắm. "
Người đàn ông ôm eo cô càng ngày càng giam cầm, gần như từ kẽ răng phun ra, "Em mới làm cho trái tim tôi ngứa ngáy bảo bối à! "
Côn ŧᏂịŧ hiên ngang dưới thân hắn đang chậm rãi tỉnh lại, nhưng cô thế nhưng khó có thể tránh né được.
"Muốn tôi thao em sao?"
Đại khái là áy náy mà trong lòng khẩn trương, cô nhất thời không mở miệng, trong mắt hắn đại biểu cho sự chấp nhận, quả thực so với việc làm cho cô chủ động còn cao hứng hơn.
"Lão bà, thật muốn để cho tôi thao?"
Thi Tri Ôn cắn môi dưới, "Anh... nếu anh muốn. "
"Tại sao tôi không muốn ah! Quá vui ấy chứ, em phải mang thai con của tôi, bảo bối, tôi yêu em rất nhiều. "
Hắn vừa nói, vừa vội vàng cởi thắt lưng của mình, ôm chặt tấm eo gầy gò của cô.
Ở chung quanh âʍ ѵậŧ cọ xát một hồi lâu hắn mới cắm vào, nước không nhiều lắm, vẫn là không tránh khỏi đau đớn, cô chống bàn, bị hắn ôm mông, bụng hơi phồng lên, từng chút từng chút cắm vào trong.
"A lão bà, thật thoải mái, tao huyệt của em thật thoải mái a, hôm nay sao lại chủ động để cho tôi thao như vậy? Trước kia cũng chưa từng để tôi thao như vậy, hôm nay làm sao vậy? Hả? "
"Ô... Chạm vào rồi. " Cô cố sức dùng cánh tay chống lên mặt bàn, nước mắt bị bức ra, phối hợp với tiếng rêи ɾỉ của hắn cũng rất đặc biệt.
"Lão bà, lão bà, ừm thật là căng thẳng a."
Tay hắn cách quần áo nắm chặt ngực của cô, khí lực rất lớn cơ hồ muốn bóp nát, Thi Tri Ôn kêu lên bắt lấy bàn tay to của hắn.
"Chậm một chút, chậm một chút, làm ơn, chậm lại, uh. "
Thẩm Từ túm lấy một cánh tay của cô, nâng một chân của cô lên, chỉ có thể dùng một chân đứng thẳng, thân thể bị hắn thao nghiêng, Thi Tri Ôn khóc lóc nắm lấy mặt bàn.
"Quá sâu, quá sâu! Chồng nhẹ chút, không thể chịu đựng được ah! "
"Hí, thật muốn cho em nhìn một chút, nhìn xem huyệt của em cắn tôi như thế nào, hút côn ŧᏂịŧ tôi đến chết cũng không chịu buông ra, thịt bên trong cũng sắp bị tôi thao ra ngoài! "
"Móng tay của cô xẹt qua mặt bàn sắc bén, tạo ra một âm thanh chói tai.
"Không, quá sâu. ô..."
Tiếng khóc nức nở đứt quãng, cô không có hành động phản kháng, làm cho việc làʍ t̠ìиɦ này càng kéo dài, từ buổi tối kéo dài đến rạng sáng, trong phòng ngủ thủy chung tràn ngập mùi hương của tìиɧ ɖu͙©, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong tử ©υиɠ cũng được đem ra. Thể lực của cô thật rất sự kém, làm được nửa đường liền ngất đi, cũng chỉ có thể mặc hắn tùy ý.
Sau khi bắn xong, dưới thắt lưng bị lót đệm gối đầu, Thẩm Từ chậm chạp không rút ra, cúi đầu liều mạng hôn cô, hút đầu lưỡi của cô ra, nước miếng hai người hỗn hợp một thể, cuồng vọng đẩy cho cô nước bọt của mình, ngược lại cô bị sặc.
Thẩm Từ vỗ vỗ lưng cô, thân mật cọ cọ lên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cô.
"Bảo bối, lão bà, anh yêu em rất nhiều, yêu em rất nhiều."