Lúc tỉnh lại, trời đã tối, dưới thắt lưng cô được đệm gối, sờ đến bụng phồng lên, tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn chưa thoát ra ngoài.
Ngơ ngác nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, hôm nay trời rất tốt, trong đêm tối cũng có thể thấy rõ mặt trăng hoàn chỉnh, phương hướng nó hạ xuống, hẳn là sắp tiếp cận mười hai giờ.
Cơm chiều không ăn, một bụng tϊиɧ ɖϊ©h͙, cô cũng không cảm thấy đói, chỉ là bên cạnh không có người, cảm giác có chút kỳ quái.
Muốn đứng dậy, dẫn tới toàn thân đau nhức, làm cho cô hít một hơi khí lạnh, đau đến không dám động đậy.
Không bao lâu sau, cửa phòng mở ra, cô chưa kịp nhắm mắt lại, Thẩm Từ đã đi tới, hôn lên trán cô.
"Đùi còn đau không?"
Có lẽ là nghe được tiếng ôn nhu hoàn toàn trái ngược với sự bạo ngược của hắn, ánh mắt không nhịn được chua xót, gật gật đầu.
Thẩm Từ đi vào phòng thay đồ, từ bên trong cầm một chiếc áo khoác màu đen rộng rãi nặng nề đi ra, ôm cô vào trong ngực mình, khoác áo khoác lên, bọc kín, liền ôm cô xuống lầu.
"Anh đưa em đi đâu vậy? "Giọng điệu cô bất an nắm chặt quần áo trước ngực hắn, trong bóng tối cô độc được hắn ôm ấm áp, cảm giác an toàn vô cùng dày dặn.
"Đêm nay ánh trăng rất đẹp, dẫn em đi xem một chút."
Tuy rằng đã gần đến cuối mùa hè, nhưng gió đêm cũng không lạnh, ôn nhu khẽ thổi lên gò má nàng.
Cô chưa từng đi ra vào ban đêm, đây là lần đầu tiên, bình thường cũng chỉ có thể quan sát cửa sổ thưởng thức ánh trăng, rốt cục hô hấp đến gió dịu dàng, cùng với ánh mắt chạm tới trăng tròn, hết thảy thần kinh đều trở nên thoải mái.
Trong hoa viên có một xích đu mây vờn quanh, đó là chuẩn bị cho cô, nhưng số lần cô có thể đi ra đều chỉ đếm trên đầu ngón tay, càng không cần đề cập đến xích đu.
Thẩm Từ ôm cô ngồi lên, xích sắt giam cầm, xích đu thành thành thật thật đem hai người thừa nhận, tay hắn sờ lên bụng, "Bụng trướng sao? "
"Trướng..."
Thanh âm khàn khàn lại đặc biệt yếu đuối, hắn cười khẽ, sờ đến nút mềm đỡ ở phía dưới, kéo ra ngoài.
"Rầm" một tiếng, tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra, cô bị dùng tư thế tiểu hài tử xả ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ nồng đậm bên trong, đỏ mặt, nên là buổi tối, nếu là ban ngày, cô nhất định xấu hổ muốn tìm một cái lỗ chui vào.
Từng giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy xuống bãi cỏ bên dưới, cho đến khi không thể chảy ra được nữa, cô nghe thấy tiếng hắn kéo quần xuống.
Trong phút chốc hoảng sợ lại tăng lên, sợ hãi cầm cổ tay hắn lắc đầu.
Lại không chờ nói chuyện, ngón trỏ kia đặt bên môi cô, dưới ánh trăng, đôi mắt ngăm đen của hắn, có vẻ đặc biệt áp lực trầm thấp, giống như một con sói hoang không có tìm thức ăn mà chờ thời cơ hành động, thanh âm trầm thấp rung động.
"Em biết tôi ghét cái miệng này của em nói ra những lời gì, để tránh cho tôi tức giận, bắt đầu từ giờ trở đi, ngậm miệng này lại, ngoại trừ bị tôi thao túng ra, em một chữ cũng không được nói."
Nước mắt trong hốc mắt chồng chất lên, cô gạt đùi ra, ngồi trên người hắn, bàn tay nhỏ bé gầy yếu sờ lấy côn ŧᏂịŧ yếu ớt, bị hắn lay động dẫn dắt từ trên xuống dưới, cảm giác chậm rãi côn ŧᏂịŧ mềm nhũn nằm sấp trong tay cô càng lúc càng lớn, càng ngày càng nóng, trong lòng bàn tay thậm chí còn nhảy lên.
"Thật ngoan."
Thanh âm cưng chiều tràn đầy vui mừng, côn ŧᏂịŧ tìm đúng vị trí, lưu lại tϊиɧ ɖϊ©h͙ ẩm ướt, chậm rãi đâm vào.
"Hí."
Hắn thoải mái kêu lên, nhưng biểu tình thống khổ của cô đều vặn lại với nhau, bị hắn bóp cằm, ngẩng đầu nhìn lên trời, một bên cầm côn ŧᏂịŧ trong tiểu huyệt, vừa nói.
"Nhìn xem ánh trăng xinh đẹp như thế nào, nói không chừng nó cũng đang thưởng thức chúng ta đang làʍ t̠ìиɦ, thật đẹp a, không thích sao?"
"Ah..Thích, thích. "
"Có bao nhiêu thích?
"Ô rất thích, rất thích..."
"Vậy còn tôi thì sao?"
"Thích, cũng thích. "
Bàn tay kia bóp cổ cô, mạnh mẽ hướng vào trong, côn ŧᏂịŧ dữ tợn ma sát tϊиɧ ɖϊ©h͙ buổi trưa bắn vào, cọ xuống, thanh âm bất mãn răn dạy.
"Em nên yêu tôi, thích tôi!" Em phải nhìn tôi còn quan trọng hơn sinh mệnh của em, Ôn nhi, em ở trong lòng tôi có thể so sánh với bất cứ thứ gì, bao gồm cả bản thân tôi, cho nên em cũng phải toàn tâm toàn ý yêu tôi. "
Giọng nói của hắn chậm rãi trở nên nhu hòa, động tác lại mang theo bạo lực, liếʍ cắn lỗ tai cô, "Em biết không? "
"Ô, ô ô biết, biết a."
"A, nhìn xem, lời bị đâm cũng không nói rõ."
"A... À, vào trong... Ôi, vào rồi! "
Cô cắn răng không cho mình nói những lời cầu xin tha thứ kia, trong tiểu huyệt bị khuấy đảo rối tinh rối mù, gió thổi trên người đều đặc biệt mẫn cảm, nguyên nhân hoàn cảnh, cô thoáng tiếp nhận kí©ɧ ŧɧí©ɧ là có thể ướŧ áŧ, ừm ngẩng cổ lên hô hấp run rẩy.
Xích đu bị thao lắc lư, mỗi lần lắc lư một chút, côn ŧᏂịŧ đều đâm sâu hơn, sợ mình ngã xuống, cô nắm chặt cánh tay nam nhân, Thẩm Từ bẻ tiểu huyệt của cô lần lách qua từng chút một.
"Thật thoải mái a, Ôn nhi, lão bà, ừm thoải mái sao? Kẹp tôi thật chặt, trong tiểu huyệt của em đều là nước, thật ấm áp, thật muốn cả đời không tách ra, để cho tôi cắm cả đời, được không? Hả? "
Cô nào có quyền phản bác, liều mạng gật đầu lấy lòng, "Được... Được rồi, nó quá lớn, ah... Nó lớn quá. "
"Lớn là đúng rồi, côn ŧᏂịŧ này chính là được thiết kế riêng cho em, nó mọc ra chính là vì thao em, tiểu huyệt của em sinh ra cũng chỉ là cho tôi thao, a thao chết em, thật thoải mái."
"Ô đến rồi... Sắp tới, em không được ô ô không được! "
Gió nhẹ quét qua lá cây, lại vội vàng đưa mây bay xẹt qua bầu trời, trăng tròn treo cao ở chân trời, ánh trăng tối nay tựa hồ đặc biệt chói mắt, mơ hồ chiếu khắp hoa viên, vì hai người dưới ánh trăng giao hợp tăng thêm cảm xúc triền miên.
Cao trào vẫn tiếp tục, đêm còn rất dài, thủ đoạn tra tấn của hắn càng khiến cho càng dùng sức, hết lần này đến lần khác tϊиɧ ɖϊ©h͙ toàn bộ bắn cho cô, người trong ngực hôn mê vô lực, sói ăn không đủ no vẫn ở trên người con mồi tước đoạt tất cả tinh lực.