Tuyệt Đối Thuần Phục

Chương 12: Đừng đánh em! (H)

"Em cầu xin anh đừng đánh em, ô đừng đánh em a! Đừng đánh em! "

Cô không ngừng lắc đầu cầu xin tha thứ, cảm xúc sợ hãi là từ đáy lòng tản ra, trong mắt đối với hắn sợ hãi so với bất cứ lúc nào đều kịch liệt hơn.

Tay nắm chặt thắt lưng dừng lại, tay kia còn bóp cổ cô, khí lực dần dần gia tăng.

Sắc mặt thống khổ hít thở không thông của nàng đặc biệt tuyệt vọng, không hề có bất kỳ lực phản kháng nào, giống như một con kiến yếu ớt, có thể bị hắn bóp chết bất cứ lúc nào.

Thẩm Từ căng thẳng môi, lúc cầm thắt lưng loáng thoáng run rẩy.

Hắn ném thắt lưng xuống, quỳ trên giường ức hϊếp mà lên, xé váy của cô, kéo qυầи ɭóŧ xuống, động tác bạo lực người dưới thân cũng chỉ có thể ngoan ngoãn thừa nhận.

Thi Tri Ôn không ra kêu cứu, tất cả lời nói đều bị nỗi sợ hãi chặn trở lại trong cổ họng, trơ mắt nhìn hắn cởi sạch cô ra không một thứ gì sót lại, lại kéo quần mình xuống, phóng thích ra du͙© vọиɠ còn chưa cứng rắn, đang nóng lòng muốn dạy dỗ cô.

Cô sợ nhất chính là thắt lưng và làʍ t̠ìиɦ, rưng rưng lắc đầu muốn cầu xin hắn dừng tay.

"Em đau... em đau, em đau. "

Liều mạng nói cảm giác của mình, bảo hắn không cần ép buộc cô nữa, hắn lại không nghe, lay động thanh thịt dần dần cứng rắn, chống hai cánh môi âm của cô muốn cắm vào bên trong.

Lại là tiểu huyệt khô khốc, làm cho người ta chết lặng, Thẩm Từ nghiến răng mở miệng.

Hắn cố gắng nghĩ tới cái gì đó, xoay người mở tủ đầu giường ra, tìm được chai dầu bôi trơn chưa dùng.

Vặn ra, toàn bộ bôi vào hai chỗ giao hợp, dùng chất lỏng ẩm ướt bóng loáng lay động nhục bổng, côn ŧᏂịŧ gân xanh tráng kiện trên sáng bóng, lần này không hề trở ngại đâm vào tiểu huyệt của cô, chưa bao giờ thuận lợi cùng sảng khoái như vậy. "

Côn ŧᏂịŧ khổng lồ thuận lợi tiến vào, hoàn toàn không có thời gian thích ứng, trong bụng trong nháy mắt trướng lên, cô cơ hồ không thở nổi.

"A..."

Cô đẩy l*иg ngực hắn, khóc lóc lắc đầu, "Đừng nhúc nhích, thật trướng, thật trướng. "

Người đàn ông tức giận xông lên đầu, dùng sức đẩy vào trong, "Bất động làm sao có thể cho em biết tôi yêu em có tư vị gì, em cứ như vậy không ngại có phải hay không? Nữ nhân khác tùy tiện dựa vào tôi cũng không sao cả đúng không! "

"Không... Không, em đau, chậm lại, chậm lại. "

"Em hết lần này tới lần khác chính là không nghe, làm sao chậm lại như thế nào, thoáng cái cắm vào tử ©υиɠ của cô, cắm vào trong tử ©υиɠ, mỗi một sâu, mỗi một lần đều đâm vào trong cùng, nhìn biểu tình thống khổ lại khó chịu của cô dưới thân, đó không phải là tâm tình của hắn sao, vì sao một chút ngay cả biểu hiện ghen tuông cũng không có!

Nghĩ đến đây, hắn liền bật cười.

Nói đúng, từ khi kết hôn tới nay, hắn chưa từng thấy cô có yêu cầu hà khắc gì với hắn, không thể nghi ngờ chính là đừng đánh cô, đừng thao cô, hôm nay hắn muốn gϊếŧ chết cô!

Côn ŧᏂịŧ tráng kiện cắm vào, cơ hồ ngay cả thịt mềm bên trong cũng lật ra, huyệt non bôi trơn mười phần khiến hắn yêu thích không buông tay.

Hai túi trứng nặng nề tùy ý vỗ lên trên, ba ba rắc rót vào lỗ tai, bên trong huyệt non là từng đợt từng đợt cắn chặt, tiểu huyệt ấm dần dần bắt đầu chảy ra chất lỏng.

Cô liên tục kêu thét chói tai, nắm chặt ga giường dưới thân, cắn răng cảm nhận được từng đợt đâm vào, bất quá hơn mười cái liền cao trào, hung hăng cuộn chặt ngón chân mình.

"A em có cảm thấy khó chịu không? Hả? Nhìn xem em đều bị tôi làm thành cái dạng gì, dâʍ ŧᏂủy̠ lưu cũng sắp đầy một giường, không có tôi em có thể có thời điểm thoải mái như vậy sao? "

Hắn hướng vào trong, Thi Tri Ôn vội vàng há to miệng hô hấp, nước mắt bị bức ra, "Chậm một chút, chậm một chút a. "

Cầm lấy ngực không ngừng lay động của cô, bàn tay to bọc lấy khối thịt mềm mại, ngón tay thon dài nắm lấy núʍ ѵú phấn nộn của cô kɧıêυ ҡɧí©ɧ, cô khó chịu nắm lấy tay hắn muốn tránh thoát.

Thẩm Từ cúi đầu, khẽ cắn núʍ ѵú, đặt hai chân cô lên thắt lưng mình, quỳ trên giường vẫn không ngừng rút ra, núʍ ѵú càng ngày càng cứng.

Hắn gia tăng khí lực cắm xuống, toàn thân tê dại bắt đầu run lên, qυყ đầυ thô to hướng dưới thân cô mạnh mẽ cắm vào, lại một lần nữa thét chói tai đạt tới cao trào.

"A... em không muốn nó, em không muốn nó! "

Trên gương mặt hồng triều phủ đầy tìиɧ ɖu͙© cao trào, toàn thân mềm nhũn giãy dụa bất động, thân thể không còn khí lực, đầṳ ѵú truyền đến đau đớn càng ngày càng tàn nhẫn, hắn tựa hồ là muốn cắn bỏ núʍ ѵú của cô.

Thi Tri Ôn dốc hết toàn lực đẩy cái đầu trước ngực ra, "Ô buông tha cho em a, em không cần! Anh buông tha cho em, đau quá, đừng cắn em đau quá. "

Thẩm Từ ngẩng đầu lên cười trào phúng, côn ŧᏂịŧ mang theo dâʍ ŧᏂủy̠ rơi đầy ga giường, hắn lại cắm vào trong thịt mềm, "Em không phải thích như vậy sao? Dâʍ ŧᏂủy̠ dưới thân là của ai nói cho tôi biết, đều là làm sao có? Không phải là em đang nằm dưới tôi cực kì sảng khoái sao? "

"Ô em thật mệt mỏi, em không cần, anh buông tha cho em."

"Nghĩ cũng đừng nghĩ! "

Hắn nghiến răng, cuộn tròn một chân cô lại, xoay eo cô, lật mạnh một cái, côn ŧᏂịŧ còn chôn thật sâu ở bên trong, thịt mềm cơ hồ là xoay tròn một vòng, gắt gao cắn anhhắn không nhả ra, côn ŧᏂịŧ cơ hồ sắp bị kẹp đứt!

Du͙© vọиɠ làm hai mắt hắn đỏ lên, ôm eo cô, bảo cô quỳ xuống cắm mạnh vào trong.

"Thao chết em! "

"A!"

Cúi đầu nhìn hình dạng bụng mình phồng lên, giật qua lại, chân mềm gần như muốn ngã xuống, cô thật sự sắp chết, từng đợt từng đợt cao trào, đem lý trí của cô hoàn toàn tiêu trừ.

"Không, không cần! "

Thi Tri Ôn khóc liều mạng bò về phía trước, vừa đau vừa khó chịu, không biết lấy đâu ra khí lực, thế nhưng tránh thoát hắn, thoát ly côn ŧᏂịŧ dưới thân, quỳ xuống giường đứng lên liền muốn chạy ra ngoài.

"Mẹ kiếp, em dám chạy?"

Tiếng giận dữ từ phía sau cô truyền đến, cô biết sắp xong, toàn bộ thân thể bị hắn kìm lại, mạnh mẽ ném lên giường.

Mặc dù giường mềm mại hơn nữa, cũng làm cho đầu cô đập mạnh.

Hắn quá tức giận, thậm chí nhấc chân muốn đạp lên người cô, hung hăng nhịn xuống, nắm chặt nắm đấm dùng sức đánh lên bên giường.

"Rầm" một tiếng, cả giường theo đó chấn động lên, gỗ bên giường thậm chí nứt thành hai nửa, xương cốt rõ ràng trên mu bàn tay dập một mảnh xanh hồng.

Thi Tri Ôn sợ hãi cuộn mình cùng một chỗ, ôm đầu cầu xin tha thứ, "Đừng đánh em, ô ô đừng đánh em..."

Thẩm Từ nổi giận kéo cánh tay cô ở giữa giường, "Hôm nay đừng mong tôi buông tha cho em! ”