Thập Niên 70: Dưỡng Phu Ký

Chương 1: Sau khi được cứu

Thời tiết nắng ấp khô ráo sáng sủa, mặt trời chói chang treo trên không trung, bây giờ đang là thời điểm mùa thu hoạch, nếu trời nắng như vậy, là một chuyện đáng giá để cao hứng .

Nhưng tại An gia dường như lại bị đám mây đen bao phủ .

Mẹ An dị thường tức giận mà nhìn xem đám đàn ông trong nhà.

" Không được! Ta không đồng ý! ! "

" An An nhà chúng ta tốt như thế sao có thể gả cho một người có bộ dạng tên du côn như vậy , cuộc sống này làm sao sống nổi đây a...? ! "

"An An đáng thương của chúng ta , sao lại không may như thế a...! ! ! "

Mẹ An ở trong nhà kêu trời trách đất, thỏa thích phát tiết bất mãn của chính mình, anh hai An đứng một bên bất đắc dĩ nói:

" Mẹ, mẹ nhỏ giọng chút, người ta vừa mới đi ra ngoài một chút ,còn chưa đi xa. "

Mẹ An không thèm nhẫn nhịn, hoặc nói là nhịn không được, trực tiếp nắm lỗ tai hắn: " Đều tại con , cái đồ lười này,ta kêu con đi đưa nước, nhưng sao con lại để cho em gái con đi đưa chứ, hiện tại tốt rồi, đem em gái con cũng tặng ra ngoài luôn rồi! ! "

Vẻ mặt anh hai An cũng tràn đầy áy náy.

Hắn chỉ muốn để em gái thay mình đi đưa nước . Không nghĩ tới, vậy mà lại đem em gái mình cũng tặng ra ngoài.

Tâm lý anh hai An cũng không chịu nổi.

Ngọn nguồn việc này, dù sao cũng là bởi vì mình tạo ra.

An Niệm Cửu đứng một bên nhìn nghe, trong mắt hiện lên một tia chột dạ, tiến lên đi an ủi một chút: "Mẹ, điều này cũng không trách được anh hai, là con không cẩn thận......"

Anh trai-----lấy anh làm bia đỡ đạn giúp em, thực xin lỗi.

Anh hai An thấy em gái phải gả cho Dương Dật người suốt ngày chơi bời lêu lổng, hết ăn lại nằm là một tên du côn, trong nội tâm một vạn lần nói không muốn.

Đều tại hắn để cho em gái thế mình đi đưa nước, bằng không thì cũng sẽ không thành ra như vậy.

Không nghĩ tới,em gái không chỉ không trách mình, còn an ủi mình.

Anh hai An nhìn em gái mình bằng ánh mắt cảm động : " Em gái, yên tâm đi, về sau nếu cậu ta dám khi dễ em, anh cam đoan sẽ đem cậu ta đánh cho cha mẹ cậu ta nhận cũng không ra! "

An Niệm Cửu nghe vậy, vội vàng cự tuyệt nói: " Không cần không cần. "

Trong nội tâm cô lại nghĩ thầm, nếu thật đem người đánh cho cha mẹ cũng nhận không ra ,như vậy sao mà được ...?

Đánh người không đánh mặt ...!

Đặc biệt là Dương Dật lớn lên còn đặc biệt soái khí.

Anh hai An không muốn nói nhiều, nhìn em gái đang đứng ở cạnh mình, hắn vỗ l*иg ngực cam đoan nói: " Em gái, em yên tâm, thân thể Dương Dật ốm như vậy, một tay anh cũng có thể đánh cho cậu ta tàn phế. "

An Niệm Cửu xoắn xuýt mà nhìn anh trai mình, muốn cô phải giải thích như thế nào đây ?

Cô căn bản không phải lo lắng cho anh trai mình có được không? , mà là lo lắng cho Dương Dật.

Nghĩ Nghĩ, nếu lúc này mình thay đối cách nói chuyện, đừng nói là anh trai cô mà ngày cả mẹ cũng sẽ nghi ngờ là con gái / em gái mình bị Dương Dật khi dễ.

Chỉ sợ Dương Dật phải chuẩn bị tunh thần nghênh đón anh trai cùng mẹ cô, ba người hỗn loạn mà đánh nhau mất.

An Niệm Cửu ngoan ngoãn uống súp gừng của mình , thuận tiện đem đầu vùi vào cổ giả làm con rùa."

“An An của mẹ mệnh thật khổ a........."Mẹ An nhìn cô, muốn xoay chuyển tình huống lúc này, não hoạt động nghĩ chỗ này một chút , chỗ kia một chút nhưng vẫn không nghĩ được biện pháp gì .

Lúc Niệm Cửu được Dương Dật cứu lên, đương nhiên có mặt rất nhiều người, cô là một cô gái còn chưa lấy chồng , bị người ta ôm ấp giữa thanh thiên bạch nhật như vậy , thanh danh con gái mình cũng không đẹp được như lúc đầu.

Nếu mà con gái bà có thể chờ, chờ đến thời gian hai ba năm sau, mọi người quên chuyện này, lại nói đến việc hôn nhân, nhiều lắm chỉ là chọn một người, người đó cũng sẽ không tốt hoàn hảo.

Nhưng dù là kiếm không được người mà khắp người đều là ưu điểm thì so với người suốt ngày ăn không nằm rồi Dương Dật cũng khá hơn không biết bao nhiêu lần.

Con gái của bà ở trong thôn , nổi danh là chăm chỉ siêng năng. Lớn lên xinh đẹp hào phóng, tính cách cũng là hiền lành.

Chuyện quan trọng nhất là, xuống đất làm việc, còn có thể cầm mười phần công điểm!