Chương 58: Màn kịch
Hai bên giao tranh căng thẳng, đám người đi cùng Cao Lỗ chỉ vỏn vẹn bảy – tám người nhưng đám gia nhân trong biệt viện này của Trọng Thủy kéo tới đã lên đến hàng chục người.Trong lúc tôi còn hết sức hoang mang, Cao Lỗ đột nhiên túm lấy tôi lôi đến phía trước mặt Trọng Thủy và công chúa, lưỡi kiếm sắc bén kề ngay tại cổ, chỉ cần cử động một chút cũng sẽ rách da thịt.
Tôi nhìn hắn chòng chọc vô tội, nhưng ánh mắt đó không còn một chút lưu tình…
Cao Lỗ bóp chặt vai tôi đến mức đau đớn, hắn nhìn Trọng Thủy, nghiến răng lớn tiếng nói:
- Thả công chúa ra, nếu không người đàn bà này sẽ không toàn mạng!
Cao Lỗ, hắn đang hiểu lầm gì vậy. Tôi cố gắng phát ra âm thanh nhưng không thể. Tại sao hắn uy hϊếp tính mạng tôi để đổi lấy công chúa?
Công chúa ngơ ngác nhìn đôi bên, nhận ra Cao Lỗ, nàng hốt hoảng can ngăn:
- Cao Lỗ, chàng làm gì vậy? Hãy ngừng giao tranh đi… Hiểu lầm, là hiểu lầm. Để ta giải thích, là chàng ấy đã cứu giúp ta…
Trọng Thủy nhân lúc đó một bộ dạng thản nhiên, có phần nhã nhặn mà nói:
- Ồ, Cao Lỗ tướng quân của Âu Lạc? – Quay sang công chúa – Hình như người bên nàng đã cho rằng ta bắt cóc nàng, vì vậy ta mới nhắc nhở nàng trở về sớm…
Trọng Thủy ra vẻ khuyên đám gia nhân đông người kia ngừng giao tranh, chỉ lui lại, dàn một hàng theo thế phòng thủ trước mặt anh ta và công chúa.
- Đừng xảo biện! – Cao Lỗ tức giận nói – Công chúa, nàng không thể mù quáng tin người đàn ông này, hắn ta đang lợi dụng nàng, mưu đồ với nước ta, hừ, ngay cả người đàn bà gián điệp này của hắn cũng đầy thủ đoạn!
Nói rồi hắn đẩy ngã tôi xuống đất, đầu gối vì ma sát với mặt đất mà bị tổn thương, nhất thời tôi không đứng lên được, nằm bẹp dưới đất. Kiếm của Cao Lỗ từ trên cao lại hướng đến cổ tôi. Trước mắt hoàn cảnh bất ngờ mà không hề kiểm soát, không đoán nổi, cũng không thể nói lên một tiếng nào, tôi oan ức rơm rớm nước mắt…
Tôi ngước mắt lên phía trước chứng kiến được cảnh Trọng Thủy vẫn đang bao bọc công chúa trong lòng, gương mặt tuyệt mĩ thanh tú mà giả dối. Dường như tôi đã hiểu ra cái gì đó…
Trọng Thủy liếc mắt qua tôi, hờ hững như không mấy quen biết. Thậm chí anh ta còn tỏ ra ngạc nhiên mà nói rằng:
- Ồ, đây chẳng phải là công chúa giả mà Âu Lạc đem ra thế thân sao? Ta nhớ là hôn sự này đã không còn giá trị, ta và nàng ta nào có can hệ gì? Ta trước đây còn cho rằng Âu Lạc đã đem một người đàn bà được huấn luyện giả làm công chúa bên cạnh ta, vì hòa khí hai bên, ta không muốn nhắc lại nữa…
- Không phải đâu thế tử! – Công chúa ôn nhu trong tay hắn giải thích – Tất cả là lỗi của thϊếp, là thϊếp vội nghe tin đồn nên mới để nàng ấy thế thân, phụ vương của thϊếp và Âu Lạc nhất định không làm hại chàng, ảnh hưởng đến hòa bình hai nước…
- Ta hiểu nàng mà – Trọng Thủy trong mắt đầy dịu dàng – Đó không phải do nàng, nữ nhân đương nhiên muốn gả vào chỗ tốt…
Trước màn chàng chàng thϊếp thϊếp của hai người kia, Cao Lỗ càng không muốn chờ, hắn túm áo tôi lôi ngược lại, mạnh bạo tiếp tục uy hϊếp
- Ồ như vậy thế tử hoàn toàn không quan tâm đến sinh mạng người đàn bà mình vừa ôm ấp này? Vì đạt mục đích, kể cả nữ nhân của mình cũng hi sinh?
Hắn vì gia tăng tính chất uy hϊếp mà đưa lưỡi kiếm gần hơn, còn khiến cổ tôi trầy xước, một tia máu nhỏ rớt xuống. Không quá đau nhưng lại khiến cõi lòng tôi buốt nhói, Cao Lỗ làm sao có thể đối xử với tôi như thế?
Mặc cho tôi hai mắt lưng tròng nhìn hắn, gương mặt hắn vẫn lạnh giá, hướng ánh mắt về phía Trọng Thủy thách thức.
- Tướng quân hình như hiểu lầm hay hồ đồ rồi! Trời sinh bản tính ta phong lưu nhưng khi gặp được hồng nhan tri kỉ sẽ biết trân trọng, sẽ không quan hệ bừa bãi với người khác . – Trọng Thủy vẫn tỏ ra chính nhân quân tử, hào nhoáng mà giải thích, trong lúc đó, bàn tay anh ta khẽ đan vào những ngón tay của công chúa, gương mặt nàng khẽ ửng hồng.
Dời ánh mắt sang công chúa nhìn âu yếm rồi lại nhìn về phía tôi và Cao Lỗ, anh ta thở dài:
- Tướng quân không cần lấy tính mạng người vô tội ra uy hϊếp ta, bản thân ta không giam giữ công chúa, còn muốn từ biệt, đưa nàng về nước. – Lại nhìn nàng, có phần vạn bất đắc dĩ, đầy lưu luyến nói – Xin lỗi nàng, để quý quốc không hiểu lầm, ta đành từ biệt tại đây, Trọng Thủy đời này kiếp này sẽ không quên nàng…
Công chúa nhìn qua lại hai bên, ban đầu là không hiểu gì, sau vì trong mắt nàng lúc đó chỉ có Trọng Thủy, nàng lập tức kết luận đó là một chuyện hiểu lầm do Cao Lỗ gây ra.
- Cao Lỗ, xin chàng trở về trước, thϊếp nhất định sẽ trở về với phụ vương… Chỉ là… chỉ là, thϊếp tình nguyện cầu thân, không cần thế thân gì cả…
Nếu không phải tôi nhìn nhầm, Trọng Thủy đáy mắt ánh lên một tia nhìn vô cùng ngoan độc và đắc ý. Anh ta cố tình nhìn về phía Cao Lỗ, khoảnh khắc thấp thoáng mỉm cười thách thức, giống như vô cùng cao hứng. Liên tưởng tối hôm đó khi tôi từ hôn, anh ta đã bỏ đi với một câu nói thách thức…Thì ra anh ta chưa bao giờ có ý định bỏ qua…
Công chúa trong lòng hắn, vì quá yêu thích mà quên đi chính bản thân mình là ai, cũng không còn mấy e ngại giữ ý, giống như một người con gái khao khát được yêu và muốn giành lấy tình yêu của mình.
- Trọng Thủy, xin lỗi chàng vì ban đầu đã dùng người thế thân, thϊếp biết với chàng đó là một sự xúc phạm… Nhưng, chúng ta làm lại được không, thϊếp tình nguyện gả cho chàng, trừ phi chàng cự tuyệt thϊếp, không thích thϊếp…
- Ta nào có thể không thích nàng? – Trọng Thủy trên mặt tỏ ra vui mừng ấm áp, đầy ắp chân tình nói – Vậy sau này ta sẽ lại đến cầu hôn…
Không!
Như vậy, sớm muộn sẽ lại tái diễn bi kịch…
Tôi như muốn hét lên, thậm chí thoát khỏi sự khống chế của Cao Lỗ mà đến phía trước kia làm rõ trắng đen, chỉ tiếc khi tôi muốn giãy dụa, hắn lại càng lầm tưởng, càng nhìn tôi chán ghét.
- Tiện nhân! Đúng là trời sinh một cặp nham hiểm vô liêm sỉ! – Sau cùng uy hϊếp tôi không có giá trị, hắn ném tôi trở lại mặt đất như cũ.
Cao Lỗ một mực kiên quyết, giống như hôm nay không đem được công chúa về thì hắn sẽ sống chết với Trọng Thủy, trong mắt hắn lúc này không quan tâm đến tôi, nếu có chỉ là chán ghét, căm hận mà thôi…
Oan nghiệt hơn, không chỉ không nói được, mắt tôi bắt đầu mờ đi, cảm thấy choáng váng…
- Công chúa, bằng mọi giá hôm nay ta phải đưa nàng về. Còn nữa, ta nhất định không để nàng mù quáng lấy tên thế tử đó!
Công chúa ánh mắt đầy khó xử, không muốn rời khỏi vòng tay Trọng Thủy, nàng lắc lắc đầu. Nhưng quả thật Trọng Thủy giảo hoạt hơn người, anh ta nhanh chóng biến đổi tình thế, đánh vào điểm yếu của người khác.
- Ta nghe đồn tướng quân Cao Lỗ nhiều năm ái mộ Công chúa, e rằng với ta đã sinh ra hiểu lầm lại càng nhiều thêm hiềm khích, sợ rằng không thể tác hợp cho chúng ta. Nhưng tướng quân hiểu cho… – Trọng Thủy ôm chặt hơn công chúa vào lòng, đem khuôn mặt nàng bao bọc trong l*иg ngực, nhấn mạnh âm điệu cuối câu – Ta sẽ không thể nhường nàng, không thể buông nàng ra. Nếu ngươi muốn tranh đấu, ta đành phải ứng đối vậy…
Trong giây lát, đôi mắt thâm thúy của Trọng Thủy khẽ lướt qua thân ảnh tàn tạ của tôi nằm dưới đất, không hiểu là ý gì…
Sự giả tạo của anh ta lại càng khiến công chúa cảm động, phen này nàng sẽ không nghe theo Cao Lỗ mà về nước.
Cao Lỗ không hề xoay chuyển được tình thế, bởi Trọng Thủy quá nham hiểm, quá vô liêm sỉ… Giá như tôi có thể nói được… Mà nếu tôi nói được, với một Trọng Thủy giỏi sắp xếp như vậy, liệu tôi có ứng phó nổi?
Mắt tôi bi thương tìm kiếm Cao Lỗ, hắn không còn nhìn đến tôi, lạnh lùng ám hiệu cho đám người đi cùng. Trọng Thủy cũng phản ứng nhanh lẹ, một câu “Không tiễn!” hướng về phía Cao Lỗ.
Nói rồi anh ta hướng công chúa, nói rằng có thứ gì đó muốn cho nàng xem, ôm eo nàng rời đi trước, đám gia nhân vẫn làm một hàng rào bảo vệ đề phòng.
Cao Lỗ siết chặt nắm tay, không hiểu sau này hắn sẽ ứng phó thế nào. Có lẽ đề phòng Trọng Thủy đưa công chúa đi, mặt sau lại trở mặt tập kết thuộc hạ đánh úp mình, Cao Lỗ vội vàng dẫn người của mình rời khỏi địa bàn của Trọng Thủy.
Lúc bóng hắn nhanh lẹ vọt đi, tôi cố đứng dậy muốn đuổi theo, bất chấp đầu gối tê rát và thân thể tê dại dần đi một cách khó hiểu. Nhưng vừa đứng dậy, cả người lại bổ nhào ngã xuống.
Trước mắt tôi chỉ còn nước mắt nhạt nhòa, đau xót. Hình bóng hắn đã biến mất, tưởng như tôi trong phút chốc ngắn ngủi đã vụt mất hắn mãi mãi, trong khi bản thân còn không ngờ tới…
Cao Lỗ, làm ơn hãy quay lại, làm ơn hãy tin em…
Không được, nhất định tôi phải giải thích cho hắn, không được…
Cũng không được, nếu hắn không nhanh chóng rời đi mà trở về nước, Trọng Thủy nhất định sẽ phái sát thủ… Hắn không được chết, không được chết…
Tôi cứ nằm dưới đất, đau khổ bất lực, ấm ức mà khóc. Còn có hối hận, oán hận…
…
Cho đến một lúc lâu sau, Trọng Thủy bất ngờ xuất hiện trước mặt tôi, đưa ra trước mắt tôi một viên thuốc mà nói:
- Uống cái này đi! – anh ta cúi sát xuống, thản nhiên mà cười đẹp đẽ – Uống xong sẽ nói được, chạy được… sau đó chạy theo hắn đi…
Tôi giương mắt to nhìn anh ta. Thật nham hiểm, thật kinh tởm…
Và cũng thật nực cười cho tôi…
Anh ta không bị ánh mắt cay nghiệt của tôi làm cho nao núng, cầm lấy một lọn tóc của tôi lên nghịch, vô cùng mãn nguyện nói:
- Yên tâm đi, mật thám của ta cho biết hắn chưa thể rời khỏi trấn ngay, bởi ta vừa cho lệnh giới nghiêm mà… Ta có nên bủa vây, giăng thiên la địa võng một lượt giải quyết danh tướng của Âu Lạc không? Chỉ cần ta muốn, kể cả một đứa trẻ thoạt nhìn vô tội trong thành cũng có thể là sát thủ…
Vai tôi run lên, nửa sợ hãi, nửa kinh tởm…
- Hay là… ta cứ cho ngươi gặp hắn đã, được giải thích theo đúng ý nguyện của ngươi. Hắn tin hay không tin đều như vậy thôi… Nhưng ta dám chắc chín mười phần, hắn sẽ không còn tin ngươi nổi… Tại sao ư, ngươi cứ gặp hắn mà hỏi sẽ rõ, còn rất nhiều kịch hay…
Không đợi tôi phản ứng, anh ta nhét viên thuốc vào miệng tôi, ép tôi nuốt xuống.
Uống xong thuốc, tôi lại nôn ra tất cả thức ăn vừa ăn vừa nãy, thì ra đây chính là lý do. Tôi nhìn anh ta như nhìn thấy ác quỷ hiện hình, hoảng loạn lùi xa. Anh ta cứ tiến thêm một bước, đột nhiên túm lấy tôi kéo lại, khóe môi giương lên cười
- Yên tâm đi… – anh ta chạm vào mặt tôi, bị sự chống cự của tôi, anh ta không còn ngần ngại túm lấy cánh tay còn lại của tôi – Nếu hắn chết lúc này trên đất Nam Việt, có thể sinh ra biến cố, có thể Âu Lạc và công chúa sẽ nghi ngờ. Ta muốn từng nước cờ phải hoàn mỹ nhất, không thể sơ sót… Ta hứa, hắn sẽ chết, nhưng là ở trên chiến trường…
Môi anh ta miết qua trán tôi, một cảm giác sởn gai ốc trào dâng. Đáy mắt anh ta tàn khốc hơn cả địa ngục, nhìn tôi với ánh mắt thù hận trở lại, muốn nhấn chìm tôi…
Tôi đã sợ hãi đến tê liệt, con người này vốn tôi không thể đấu lại… Đυ.ng phải anh ta, thực sự là mồ chôn bản thân mình…
Dọa cho tôi khϊếp đảm xong, anh ta lại dịu dàng cười trở lại, còn tỏ ra an ủi mà nói rằng
- Minh Hà… Những lời ta hứa trước mặt nàng, dù nhìn đi nhìn lại vẫn là ta không thất hứa bao giờ. Cho dù là đêm hôm nàng từ hôn ta để lại một lời đe dọa, hay hôm nay thỏa hiệp cho nàng gặp công chúa… Thế nên, nàng đừng lo, ta sẽ không để nàng ủy khuất. Nàng muốn thử giải thích với hắn thì cứ thử đi, ta hứa sẽ không gϊếŧ hắn bây giờ… Hãy gặp nhau một lần cuối cùng đi…
- Rốt cuộc… ngươi đã làm những việc gì…? – Tôi run rẩy nói – Ngươi đã sắp đặt tất cả? Ngươi lại sắp làm gì nữa… Ngươi rốt cuộc muốn gì?
- Muốn gì ư? – Trọng Thủy bật cười lớn, tay siết lấy cằm tôi, giọng điệu không ngừng kết án – Ngươi còn hỏi ta muốn gì ư? Ngươi thử nghĩ xem ta đã có cái gì? Bây giờ, bất cứ cái gì ta cũng sẽ không buông tha, thiên hạ, nữ nhân, tất cả!