Chương 42: Phũ phàng
Một hồi bình tĩnh lại, tôi thấy mình cần có hành động gì đó. Dù sao, có lẽ Trọng Thủy đã thấy chuyện giữa tôi và Cao Lỗ rồi… Cao Lỗ cũng đã thể hiện quyết tâm không để tôi phải gả cho Trọng Thủy rồi…Tôi đang phân vân thì đã thấy trên môi Trọng Thủy khẽ nở một nụ cười đẹp đẽ băng giá, âm điệu như bình thản trêu đùa:
- Công chúa của ta, không phải cũng không còn sớm nữa ư, tại sao nàng chưa về phòng nghỉ ngơi vậy? Ngày mai sẽ rất bận rộn…
Lời nói của anh ta đã chính thức phá tan không khí yên lặng dò xét đối phương giữa anh ta và Cao Lỗ. Lúc này Cao Lỗ cũng điềm nhiên tự tin và đáp lại:
- Thế tử xem ra rất quan tâm đến cô gái phiền phức này… vừa rồi chắc người cũng đã thấy và hiểu rồi phải không, vậy ta không cần nhắc lại nữa chứ? – Cao Lỗ quay sang nhìn tôi một cái, rồi chủ động đưa ra phía trước mặt Trọng Thủy đôi bàn tay còn đang nắm chặt lấy nhau – Cô gái này là người của ta, không thể làm vợ ngươi được!
Hắn nói câu đó làm tôi bất ngờ xen lẫn ngượng ngùng, biểu cảm thoáng bối rối của tôi đủ để lọt vào mắt Trọng Thủy. Đôi mắt ấy lại sẫm màu âm u…
- Quyết định đi… – Cao Lỗ lên tiếng nhắc nhở tôi, đồng thời ánh mắt nhìn tôi trân trân tràn đầy cảm xúc, phần nhiều là hi vọng – Ngươi thử nói xem, có muốn đi cùng ta?
Đi cùng hắn…
Bỏ lại chuyện hôn sự này…
Tại sao tôi lại định dấn thân vào hôn sự này? Chẳng phải lúc đầu tôi đã nghĩ rằng hắn muốn dồn tôi vào đường cùng nên muốn thách thức hắn và số phận hay sao? Bây giờ, đã hiểu được cõi lòng hắn, dù còn đôi chút hoang mang nhưng lòng tôi vẫn biết rằng… tôi đang hi vọng… tôi muốn tin hắn!
Ngay lúc này, tôi biết trái tim tôi đang hướng về phía hắn!
Còn việc hôn sự và Trọng Thủy thì sao?
Anh ta… tôi còn không biết rõ con người này thâm sâu đến đâu, tôi cũng không có cảm giác muốn ở bên anh ta.
Cao Lỗ đã nói sẽ bảo vệ tôi và đất nước này… Tôi muốn tin hắn!
Có lẽ phải dứt khoát, đúng vậy, người kia đã không còn phải là Tiểu Thần Long mà tôi từng ngưỡng mộ, từng trân trọng. Thân phận thật của anh ta là Trọng Thủy, kẻ địch trong lịch sử của nước Âu Lạc.
Cho dù làm bạn cũng không thể, tôi cần phải tỉnh táo.
Tôi gỡ tay mình khỏi tay Cao Lỗ, bước lên trước mặt Trọng Thủy, bình tĩnh, rõ ràng, kiên quyết mà nói:
- Tôi sẽ không lấy anh! Tôi không thích anh!
Lời nói dứt khoát, cũng rất thẳng thắn này không ngờ đã khiến gương mặt Trọng Thủy một phen biến sắc. Có vẻ như dù anh ta đã lường trước nhưng vẫn không giữ nổi bình thản trước gáo nước lạnh này. Chẳng nhẽ bản thân anh ta thực sự đã quá hi vọng?.
Trong đôi mắt sâu hút, mỗi giây lại như chuyển biến qua một màn tăm tối, tưởng chừng bên trong đó có hàng trăm tầng địa ngục bi kịch nối tiếp nhau. Ngay lúc đó, đôi mắt ấy ngập tràn một vẻ bi thương.
Câu nói của tôi có ảnh hưởng mạnh mẽ như vậy sao? Tôi đã nghĩ rằng tốt hơn hết là nên thẳng thừng nói rõ ý, cũng không cần lịch sự từ chối, tính cách của tôi vốn ưa thích sự bộc trực, kiểu ẩn ý sâu xa như anh ta tôi vốn đã không thích. Chuyện tình cảm, trước giờ tôi nghĩ rằng càng cần phải dứt khoát, như vậy trong lòng mới thanh thản.
Anh ta nhìn tôi. Khoảnh khắc đó, tôi không biết chính xác có phải là mình đã nhìn thấy ảo giác … tại sao lúc đó, trông anh ta như đang yếu đuối. Rất, rất yếu đuối, anh ta còn giống như một ảo ảnh cô quạnh đến thê lương.
Tôi không phải là muốn động lòng, nhưng quả thật trong khoảnh khắc đó, không thể không bị tác động, dù là chút ít…
Đột nhiên thấy anh ta đưa cánh tay ra trước mặt tôi, lòng bàn tay mở ra như để đón đợi. Đôi môi anh ta khẽ nói, âm điệu ngập tràn nhiều thứ cảm xúc:
- Ta… – Những lời nói của anh ta đầy khó hiểu – Chỉ còn cố níu giữ được một chút… vực sâu hay địa ngục, đã gần như rơi xuống rồi… nàng, hãy nắm tay níu lấy ta đi…
- Tôi không hiểu anh nói gì… – Chỉ một chút lúng túng, tôi lại hạ quyết tâm, mặc dù tôi cảm thấy có điều gì đó bất ổn - Trọng Thủy, dù là lý do nào, chính trị hay tình cảm, tôi cũng không thể lấy anh!
- Vì kẻ kia sao? – Anh ta hướng đôi mắt về phía Cao Lỗ.
- Tôi… – Tôi cũng theo phản xạ nhìn hắn, quả thật có niềm xao xuyến khiến tôi không thể che giấu, tôi nói với âm điệu ẩn chứa sự bối rối – Dù sao thì… tôi… không thể lấy anh, lý do đó… cũng có những lý do khác…
Có lẽ con gái thường là như vậy, khi đã thích ai, trong mắt chỉ có người đó…
- Cho ta thêm một lý do… – Anh ta như khẩn cầu.
Một lý do nữa ư? Từ chối anh ta, là bởi vì… bản thân anh ta đã là Trọng Thủy, nhân vật trước giờ tôi đã có định kiến, đến khi tận mắt thấy sự thâm thúy khó lường, đáng dè chừng của con người này…
Anh ta không phải là loại người tôi nên tin tưởng, có phải như vậy không?
- Vì anh là Trọng Thủy, thế tử của Nam Việt, tôi vốn đã không thể tin được anh, thêm vào đó… bản thân con người anh đã khiến tôi không thể tin tưởng… cho nên…
- Cho nên… Nàng không thể thích ta?
- Và không thể lấy anh! – Tôi mạnh dạn đưa ra kết luận.
Anh ta thu lại bàn tay, im lặng. Cái im lặng này càng ngột ngạt, càng đáng sợ, càng gây áp lực đến bội phần.
Trong đôi mắt giờ hoàn toàn là địa ngục, dường như có những ngọn lửa đen tàn khốc đang bùng cháy… Mỗi lúc sau gương mặt anh ta lại thêm phần lạnh lẽo, tưởng chừng nếu có một địa ngục thật, sau khi những đốm lửa u linh đã tàn, mọi thứ sẽ dần trở về với cái lạnh buốt cùng cực…
…
…
Bỗng nhiên anh ta phá lên cười, cười rất lớn, thậm chí khiến người khác thấy ghê rợn. Anh ta đưa tay vuốt gọn tóc, gương mặt lại khoác lên cái vẻ phong lưu, ánh mắt chuyển biến thật khó đoán, âm điệu cười cợt mà đánh giá:
- Minh Hà, ngươi là người phụ nữ tàn nhẫn nhất mà ta từng gặp, hờ hững, phũ phàng đến tàn nhẫn!
Thái độ thay đổi của anh ta đủ khiến tôi kinh hoàng trong giây lát, lại phải tự trấn an bản thân.
Dù sao cũng không thể quay lại nữa rồi, đã kiên quyết, cần phải kiên quyết đến cùng thôi. Sau khi suy nghĩ một chút, tôi bèn đáp lại:
- Tôi không nghĩ là mình đã làm điều gì tàn nhẫn với anh, nếu như anh nghĩ tôi đã đắc tội với anh, hay so sánh tôi với những người phụ nữ trước của anh, tôi nghĩ rằng tôi không giống họ – Tôi điềm tĩnh mà nói – Tôi không phản bội anh, cũng chưa từng lợi dụng anh, tôi đã nói rõ ràng với anh từ trước rồi, tôi không thích anh, cũng không hi vọng vào cuộc hôn nhân chính trị này, kể cả khi tình thế bắt buộc, như vậy tôi chưa từng lừa dối anh phải không? Chính vì không muốn là kẻ lừa dối anh, tôi đã nói rất thẳng thắn, chẳng nhẽ nói thật, nói thẳng lại là nhẫn tâm hơn việc lừa dối anh?
Một chút ngỡ ngàng thoáng qua, gương mặt anh ta lạnh lẽo trở lại. Trước khi xoay người bỏ đi, anh ta còn buông một lời bình thản nhưng lại đầy hàm ý đe dọa lẫn oán hận:
- Sau này ngươi không có tư cách oán để trách ta !