Thì Ra Ông “Thẳng” Như Này

Chương 42: Phiên ngoại 1: Xin anh đi rồi anh dừng

Hôm có kết quả thi đại học, hai người họ đang ở trong phòng của Hạ Hà.

Hạ Hà nắm tay Đoàn Tinh Ngôn, tha thiết nói, “Cưng yêu ơi anh hồi hộp quá, anh không làm được.”

“Đừng sợ,” Đoàn Tinh Ngôn nói, “Nếu không đỗ thì… mở sạp bán bánh trứng ở cổng trường em cũng được.”

Mặt Hạ Hà kiểu ‘không dám tin vào tai mình’, “Em nói gì thế? Anh đang lo cho em mà.”

Đoàn Tinh Ngôn: “…”

Hạ Hà: “Không phải anh nghi ngờ năng lực của em, mà hôm đi thi em bị ốm còn gì. Lỡ ảnh hưởng đến tâm trạng làm bài thi thì sao?”

Đoàn Tinh Ngôn: “Em mà không đỗ, anh còn cần em nữa không?”

Hạ Hà ôm người thương vào lòng, “Em nói ngớ ngẩn gì đó, kể cả em có đi lái máy xúc ở công trường, anh cũng vẫn yêu em.”

Đoàn Tinh Ngôn: Diễn chúa.

“Đến đi!” Hạ Hà nói, “Tra điểm em trước hay của anh?”

Đoàn Tinh Ngôn: “Anh đi.”

Số điểm hiện lên màn hình, cả hai nhìn nhau bật cười. Hạ Hà quả thực không khoác lác, thừa điểm sàn của khoa văn hóa nghệ thuật những 100 điểm.

Nhập mã dự thi của Đoàn Tinh Ngôn vào trang tra cứu, trang load xong, Hạ Hà hít sâu một hơi.

“Bé yêu ơi, em ăn gì mà lớn thế?!”

Đoàn Tinh Ngôn – thủ khoa kỳ thi tuyển sinh đại học của thành phố C.

Lúc Đoàn Tinh Ngôn đang đứng trả lời phỏng vấn trong sân trường, Hạ Hà đã giả bộ làm người qua đường và lượn qua lượn lại đúng 8 lần.

Wechat của Hạ Hà có bài đăng mới ——

【Tôi – người đàn ông của Thủ khoa đại học phía sau】

Mẹ Hạ:【Đừng có dát vàng lên mặt. Nếu không phải tại con, khéo Ngôn Ngôn còn được hẳn thủ khoa tỉnh chứ nói chi thủ khoa thành phố】

Hứa Đa:【Đừng có dát vàng lên mặt】

Trịnh Dục:【Đừng có dát vàng lên mặt】

Lý Hiểu Phong:【Đừng có dát vàng lên mặt】

Chu Lam Lam:【Há há há há há há há há há há há】

Hạ Hà:【Hứ mấy người đây là gato anh mầy, tị nạnh anh mầy có học sinh xức sắc dạy kèm 1:1】

Nhập học ngày đầu tiên, Hạ Hà đưa Đoàn Tinh Ngôn đến ký túc đại học.

Đoàn Tinh Ngôn giới thiệu Hạ Hà với các bạn cùng phòng, “Đây là anh tớ.”

Thực ra cậu không muốn cho Hạ Hà đến, song lại bất lực với màn ăn vạ của Hạ Hà. Trước khi đi cậu cũng đã dặn dò Hạ Hà xong xuôi, cậu không muốn vừa mới nhập học đã come out luôn đâu.

Hạ Hà đồng ý, nhưng trong lòng thì ấm ức tủi thân.

Nhìn thấy anh trai của Đoàn Tinh Ngôn trèo lên trèo xuống giúp cậu ta lấy cồn lau giường, lau bàn lau ghế, đến cả dây điện cũng méo tha, cuối cùng còn ngồi xổm xuống buộc dây giày cho Đoàn Tinh Ngôn, ba ông bạn cùng phòng kiểu: …

Tại sao bọn tui lại không có anh trai xịn sò như thế chớ?

Nhân lúc Đoàn Tinh Ngôn sang phòng bên tìm lớp trưởng để nộp hồ sơ, Hạ Hà nhanh tay add wechat của ba ông bạn cùng phòng.

Đoàn Tinh Ngôn sinh muộn nhất trong phòng, nên được gọi là bé út.

Anh Ba hỏi Đoàn Tinh Ngôn, “Anh ruột ông hở? Chăm sóc ông tốt ghê nơi.”

Đoàn Tinh Ngôn lúng túng nói dối, “Không, anh họ.”

Anh Ba: “Chẳng trách trông hai ông chẳng có nét giống nhau. Đều đẹp trai ghê, nhưng mà không cùng kiểu.”

Đoàn Tinh Ngôn: “Ờ.”

Anh Ba: “Anh họ ông lạnh lùng ra phết, nhắn wechat cũng không thèm trả lời.”

Chuông cảnh báo trong lòng Đoàn Tinh Ngôn reo inh ỏi, song ngoài mặt vẫn cực độ bình tĩnh, “Ông add wechat anh ấy?”

Anh Ba: “Ừa ý, ngay hôm nhập học ấy, lúc ông ra ngoài, ảnh đã add cả ba bọn tôi luôn, nhờ bọn tôi chăm sóc ông, với cả dặn bọn tôi không được kể với ông. Anh họ ông quan tâm ông ghê ha.”

“Ờ, cũng được.” Đoàn Tinh Ngôn nghĩ, để xem lát nữa Hạ Hà tính cãi thế nào.

Anh Ba nói, “Anh họ ông… thích kiểu gì thế?”

Đoàn Tinh Ngôn:?

Tuy cậu đã không còn thẳng, song lại khác xa với những gay khác, không nhạy cảm với đồng loại. Bấy giờ cậu mới nhận ra anh ba này hình như có ý với Hạ Hà thì phải.

“Tôi không biết.”

Anh ấy thích tôi. Đoàn Tinh Ngôn nói thầm.

——

Đoàn Tinh Ngôn ở trong ký túc xá vừa đọc sách vừa chat wechat với Hạ Hà.

Trong lúc đó cậu có đi vệ sinh một lần, quay lại thì thấy Hạ Hà đang gọi video cho mình.

Đoàn Tinh Ngôn: “Sao thế?”

Hạ Hà: “Bé yêu làm gì đó? Sao lại không rep anh?”

Đoàn Tinh Ngôn: “Em đi vệ sinh.”

Hạ Hà “hứ” tiếng, “Đi tè cũng không báo anh một tiếng, anh còn tưởng wechat bị sập chứ, đang tính gỡ đi tải lại.”

Đoàn Tinh Ngôn: “… Đừng làm rộn.”

Hạ Hà: “To hay nhỏ? Hình dáng màu sắc thằng cu em có bình thường không?”

Đoàn Tinh Ngôn: “…”

Nói chuyện video được một lúc, Hạ Hà bỗng bảo, “Bé cưng đợi anh xíu anh đi tè phát. Thấy anh cẩn thận không, đi tè cũng phải báo cáo với em trước đó.”

Cửa phòng bật mở, anh Ba đi vào.

Đoàn Tinh Ngôn lập tức cúp máy, “Không nói với anh nữa, bạn cùng phòng em về rồi.”

Hạ Hà:【Sao bạn cùng phòng về lại không nói chuyện với anh nữa?】

Đoàn Tinh Ngôn:【Sẽ làm phiền người khác】

Hạ Hà:【Ỏ】

Hạ Hà:【Tui nào dám cãi lại.jpg】

Một lát sau, Đoàn Tinh Ngôn phát hiện anh Ba cứ nhìn mình bằng ánh mắt muốn nói lại thôi.

“Sao vậy?”

“Cái anh lần trước á, không phải anh họ ông đúng không?”

“… Sao lại hỏi thế?”

Anh Ba đưa cậu xem vòng bạn bè wechat.

Hạ Hà đăng ảnh.

Một dáng hình cao gầy được chụp từ phía sau.

Trông rất quen, Đoàn Tinh Ngôn nhận ra ngay người đó chính là mình.

Caption là: Của tôi.

“Gato với ông thiệt đó.” Anh Ba chua xót nói.

Anh ba rất chi là hận đời, cớ vì sao top xịn sò ngon cơm lại đều đã có chủ rồi vậy chớ.

Anh Cả và anh Hai đang ở bên ngoài, không hẹn mà cùng chụp màn hình gửi cho Đoàn Tinh Ngôn, kèm theo một hàng dấu chấm than.

… Cuối cùng vẫn cứ là come out.

Đoàn Tinh Ngôn chuyển tiếp ảnh chụp màn hình, hỏi Hạ Hà, “Này là sao?”

“Cái này… đây là…” Hạ Hà ấp úng như gà mắc tóc, hết đường chối cãi.

“Sao lại chặn em?”

Hạ Hà cúi đầu, “Sợ em thấy sẽ giận anh.”

“Biết em sẽ giận mà vẫn còn đăng?”

Hạ Hà: “Tại người ta sợ mấy thằng đó sẽ tơ tưởng em chứ bộ, nên mới làm thế để chúng nó dẹp ngay cái ý tưởng này đi.”

Đoàn Tinh Ngôn gắng dằn không cho khóe môi nhếch lên. “Thấy mình trẻ con không?”

Hạ Hà: “Trẻ con, nhưng yêu em.”

——-

Đoàn Tinh Ngôn phát hiện ra dạo gần đây Hạ Hà rất ít liên lạc với cậu.

Gửi tin wechat cũng mãi không trả lời.

Cậu hỏi Hạ Hà độ này đang bận gì, Hạ Hà qua quýt bảo đang bận ôn tập.

Còn chưa đến cuối kỳ, ôn với chả tập cái gì.

Đoàn Tinh Ngôn muốn tra hỏi Hạ Hà, song lại không mở miệng được, đành phải im lặng nín nhịn.

Buổi trưa cuối tuần, Hạ Hà đưa cậu đi ăn một bữa rất sang chảnh.

Hạ Hà bảo, “Đợi lát nữa anh có chuyện muốn nói với em.”

Nói gì?

Đoàn Tinh Ngôn không khỏi suy nghĩ lung tung.

Có phải… chán rồi nên muốn chia tay?

Thái độ của Hạ Hà rất khác thường, nói cũng ít hơn hẳn mọi khi, như thể đang có tâm sự nặng nề.

Trái tim Đoàn Tinh Ngôn dần nguội lạnh.

Một hồi thấp thỏm ăn xong, Đoàn Tinh Ngôn hỏi, “Muốn nói gì với em?”

Hạ Hà nắm lấy tay cậu, “Đưa em đến một nơi.”

Hai người đi thẳng đến khu chung cư ngay gần trường, Hạ Hà cẩn thận hỏi, “Bé cưng của anh ơi, lát nữa xin đừng giận anh nhé?”

Đoàn Tinh Ngôn như rơi vào sương mù, “Ừm, rốt cuộc có chuyện gì?”

Mãi cho đến khi Hạ Hà dẫn cậu bước vào căn hộ một phòng ngủ, cậu mới nhận ra Hạ Hà đang làm gì.

Đoàn Tinh Ngôn nhìn Hạ Hà, “Đây là?”

Hạ Hà: “Sống cùng anh nhé?”

Đoàn Tinh Ngôn chưa trả lời, chỉ hỏi lại hắn, “Chỗ này thuê đâu có rẻ, anh lấy tiền đâu ra?”

Hạ Hà: “Ờ thì đi đệm nhạc với cả chụp choẹt vớ vẩn thôi, dễ lắm.”

Đoàn Tinh Ngôn nghĩ bụng, chả trách gần đây tên này bận rộn thế, ra là bận kiếm tiền.

“Em đừng trách anh làm xong rồi mới nói,” Hạ Hà bảo, “Anh không muốn em ở ký túc đâu. Cứ nghĩ đến em đang ở cùng phòng với ba thằng đực rựa là anh lại như thiêu như đốt, suýt thì tẩu hỏa nhập ma.”

Đoàn Tinh Ngôn duỗi hai tay ôm chầm lấy hắn, vuốt ve gáy Hạ Hà, “Được.”

Hạ Hà phấn khích bế cậu lên xoay một vòng… kế đó thuận thế bế cậu lên giường.

Đệm và ga giường đã được hắn thay mới từ trước.

Đoàn Tinh Ngôn: “Làm cái trò gì đó?”

Hạ Hà ghé vào tai cậu phả hơi, “Làm em.”

“Anh sắp tẩu hỏa nhập ma rồi đây này, phải luyện Ngọc Nữ Tâm Kinh với em mới hóa giải được.”

Ban ngày ban mặt… Đoàn Tinh Ngôn thở dài, “Kéo rèm vào đã.”

Hạ Hà ngoan như cún chạy đi kéo rèm cửa sổ, sau đấy… không biết lôi từ đâu ra cái cà vạt rồi trói hai tay Đoàn Tinh Ngôn lại, ép lên cao.

Đoàn Tinh Ngôn: “… Cởi ra.”

Hạ Hà: “Không đấy.”

Hắn muốn làm như này lâu lắm rồi.

“Anh…” Đoàn Tinh Ngôn cạn lời thật sự, “Đừng ép em phải mắng anh.”

Hạ Hà: “Em mắng đi, càng mắng anh càng hưng phấn.”

Đoàn Tinh Ngôn: “Biếи ŧɦái.”

……

“Anh ra đi… em mệt lắm rồi…”

“Nhưng anh chưa mệt,” Hạ Hà nói, “Cục cưng cầu xin anh đi, xin anh đi rồi anh dừng.”

Đoàn Tinh Ngôn: Mẹ, bị chó ** rồi.

Lại còn là một con chó đần nữa chứ.