Lúc chụp ảnh tập thể, Hạ Hà hẵng còn mặt dày mà khoác vai tôi, bị tôi hất phăng không thương tiếc.
Chụp ảnh xong, tôi lập tức đi thay quần áo.
Hạ Hà nói, “Cậu sao thế? Sao lại không vui rồi?”
Tự mình làm gì còn không biết? Dám ép tôi làm ra chuyện ngu ngốc như thế. Chúng ta kết thúc rồi bạn.
Hạ Hà nói, “Lỗi tại tớ, hay là Ngôn đánh tớ cho bớt giận đi, tớ thề không đánh lại.”
Tôi kệ xác hắn, đánh hắn chỉ tổ đau tay.
“Tớ biết Ngôn không nỡ đánh tớ mà,” Hạ Hà lì lợm dính vào người tôi, “Người ta phải đi nhảy cao rùi, mau tới cổ vũ cho người ta nha.”
Đùa, 100 cái thớt gộp lại cũng không dày nổi bằng cái mặt của hắn.
Tôi thực sự không muốn đi xem hắn thi đấu, nhưng một bạn nữ trong lớp lại nhờ tôi bê nước đến nơi tổ chức nhảy cao.
Hạ Hà đang khởi động. Hắn mặc áo thun đen cùng quần đùi thể thao, vai rộng chân dài, sống lưng thẳng tắp. Tư thế vượt xà ngang cũng… đẹp cực kỳ.
Hắn nhảy một mạch đến vòng cuối.
Tôi nghe các cô gái xung quanh gào thét “Aaaaaaaaaaaa đẹp trai quá anh ơi”.
Hạ Hà đẹp trai, đánh đấm giỏi, hát hay, nghe đâu còn biết cả chơi piano, ngoài điểm kém ra thì đúng là có đầy đủ tố chất để hút gái.
Nhưng chắc chắn một điều là, các cô sẽ không biết hắn ngáo keo chó cỡ nào đâu.
Hạ Hà đứng lên bục quán quân. Hứa Đa giơ máy ảnh nhảy nhót quanh hắn, “tách tách tách” chụp liên hồi.
Hạ Hà thản nhiên cười nói, “Thường thôi, thường thôi.”
… Hội chứng ATSM tuổi sửu nhi của thằng ranh này lại bắt đầu tái phát.
Hắn ngó quanh quất bốn phía, thấy tôi bèn nhoẻn cười rồi sải bước đi tới.
Tôi vẫn chưa quên rằng mình hẵng còn đang giận hắn, song không biết tại sao chân tôi lại như bị đóng đinh xuống đất, không tài nào nhấc lên nổi.
Bỗng từ đâu xuất hiện một cậu học sinh cầm chai nước ngăn Hạ Hà lại.
Là Đổng Nhất Thần, cậu ta là tình nguyện viên, ban nãy tôi không để ý.
“Không cần, tao có rồi.” Hạ Hà không nhận, không ngừng bước đi thẳng đến chỗ tôi, sau đó rất tự nhiên cầm lấy chai nước trong tay tôi rồi ngửa đầu uống cạn.
Tôi nghe thấy các cô nàng bên cạnh hét chói tai.
Hét như thế không mệt hả…
Tôi cực kỳ mất tự nhiên, “Chai đó tôi uống dở.”
Hạ Hà nhoẻn cười, “Thì sao, tớ đâu có chê cậu. Ghét người ta hở? Cậu ghét bỏ người ta có phải không?”
Ghét chết đi được.
Hắn phiền kinh khủng khϊếp.
Nụ cười của hắn chói mù mắt tôi.
Chạy tiếp sức 400m, Hạ Hà chạy thứ ba, tôi là người chạy cuối.
Trước khi bắt đầu chạy, Hạ Hà lại chỗ tôi bảo, “Làm tí sôcôla nâng cao sức lực nào.”
Hắn đứng quá gần, tôi chau mày, “Không ăn.”
Hạ Hà bỗng choàng tay ôm lấy tôi, “Đừng cáu đừng cáu mà, đừng để ảnh hưởng đến cảm xúc thi đấu.”
Tôi hoảng hốt đẩy mạnh hắn ra, “Cậu làm gì đó, tránh xa tôi ra.”
Tôi vội vã liếc xung quanh, thấy di động được giơ lên chụp lia lịa, còn đứng ngay sau tôi và Hạ Hà là hai cô gái tình nguyện viên đang nắm chặt tay nhau, như thể sắp ngất đến nơi.
Tôi có dự cảm tên của mình sẽ nổi lềnh phềnh trên diễn đàn trường.
Chạy 400 mét lần này chẳng có gì bất ngờ, Trịnh Dục đã cho các đội khác hít khói ở ngay vòng đầu tiên, khiến tôi chẳng có áp lực gì ở lượt cuối.
Hạ Hà chạy lên từ phía sau và đυ.ng vào vai tôi, “Ngôn giỏi quá đi mất.”
Bao giờ hắn mới hết mắc ói như này đây.
Trước khi chạy 1500 mét bắt đầu, Hạ Hà đã biến mất.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, may mà hắn không có ở đây.
Song sự thật chứng minh, tôi đã vui mừng quá sớm.
Hạ Hà tuy đến muộn nhưng nào có đi một mình, mà dẫn theo cả đội cổ vũ nữ của lớp tôi, đứng thành hàng bên ngoài đường đua.
Hắn cầm hai quả cầu ni-lông hồng đào, chỉ huy đội cổ động nhảy nhót rồi cổ vũ tôi rất nhịp nhàng.
“Ngôn ơi! Cố lên! Ngôn ơi! Cố lên!…”
Sao mà tiếng súng bắt đầu còn chưa vang vậy? Tôi mệt mỏi quá.
Chu Lam Lam: “Đây là lời nhắn nhủ đến từ bạn Hứa Đa của lớp 11.10. Gửi tới toàn thể các vận động viên chạy cự ly 1.500 mét, chỉ cần chạy không chết thì phải liều chết mà chạy! Cố lên nào bạn tôi ơi!”
Tiếng súng vang lên.
Tôi co cẳng chạy như điên.
Hạ Hà cầm hai quả cầu ni-lông hồng đào của hắn mà chạy theo tôi dọc theo đường đua bên ngoài.
Đối thủ của tôi chỉ có một, đó chính là Hạ Hà.
Chỉ cần tôi chạy đủ nhanh, tên ngáo keo chó siêu siêu bự này sẽ không thể đuổi kịp tôi.
“Ngôn ơi nghỉ xíu đi, cậu đã chạy đến vòng thứ hai rồi đó.”
Tôi ngạc nhiên ngoảnh sang, Hạ Hà vẫn đang nhàn nhã chạy theo tôi.
Một thoáng thất thần, tôi bỗng trượt chân và ngã rầm xuống đất.
Tôi giẫm phải thứ gì đó.
Là đạn đậu mà xạ thủ diệt zombie Đậu Hà Lan để quên không lấy về.
“Ngôn ơi!” Hạ Hà ném đôi bông cổ vũ hồng đào, lao về phía tôi, “Có đứng dậy được không?”
Tôi gắng đứng lên nhưng hơi lảo đảo, cổ chân đau dữ dội. Hẳn là trẹo rồi.
“Tôi đứng được…”
Còn chưa dứt câu, trước mắt tôi đã hoa lên, Hạ Hà luồn tay dưới đầu gối tôi rồi bế bổng tôi lên.
Lòng bàn tay của hắn rất nóng, tôi xấu hổ gắng sức vùng vẫy.
Hạ Hà siết chặt bàn tay ôm eo và đùi tôi, “Đừng quậy.”
Rốt cuộc ai mới là người quậy hả? Một thằng con trai như tôi mà lại bị bế công chúa kiểu này, thử hỏi còn sống nổi nữa không?
“Ngoan nào, tớ không biết có nghiêm trọng không nên không thể cho cậu đứng được.”
Hạ Hà cúi đầu nhìn tôi, tự nhiên tôi như mất đi khả năng nói, im lặng bị hắn bế vào phòng y tế.
Trái tim tôi điên cuồng đập loạn.
Chắc chắn là do ban nãy chạy nhanh quá.
Hạ Hà nhìn đăm đăm vào mắt cá chân tôi, “Cô ơi sao sưng to thế ạ?”
Cô bác sĩ: “Bong gân, chắc chắn phải sưng to rồi. Về chườm đá là được.”
Hạ Hà hỏi tôi, “Đau không Ngôn?”
Tôi ngoảnh mặt đi chỗ khác, “Không đau.”
“Ôi idol anh không sao chứ? Sao lại ngã thế này?”
Trịnh Dục cùng Hứa Đa đi tới.
Hạ Hà nói, “Tất cả là tại đám ranh con lớp bốn không dọn sạch đạn đậu.”
Trịnh Dục: “Sao mày mang cả đội cổ vũ đi thế hả Hà? Bọn lớp 1 hò hét ầm ĩ, còn lớp mình thì im như thóc, không có một ai cổ vũ hết.”
Hạ Hà, “Mày đánh bóng rổ cần cổ động viên, chẳng lẽ Ngôn chạy không cần cổ vũ chắc?”
Tôi không cần thật.
“Chậc chậc, idol cũng đếu chịu nổi mày,” Hứa Đa nói, “Sao mà mày cứ dính lấy idol tao thế, có thấy mày dính tao thế đâu?”
Hạ Hà: “Tao thích thế đấy. Ngôn thơm, còn mày thối thấy bà.”
Tôi: “…”
“Ê thằng lìn xàm ngôn nha mạy, hôm nào bố cũng tắm Lux hương phong lan quyến rũ đó,” Hứa Đa dí người lại gần tôi, “Idol ngửi em phát nè, thơm vãi luôn.”
Hạ Hà chặn ngay Hứa Đa lại, “Biến ngay cho ông.”
Đại hội thể thao đã gần kết thúc, phía sau cũng không còn hạng mục nào của tôi, mà dù có thì tôi cũng không tham gia được. Hạ Hà đỡ tôi về ký túc.
Hắn gọi Hứa Đa, “Lát nữa qua căn tin mua tao 2 suất cơm nhớ.”
Hứa Đa: “Okay bạn, Ngôn idol muốn ăn gì?”
Tôi đáp, “Gì cũng được, tùy cậu. Cảm ơn.”
Hạ Hà: “Đừng mua đồ quá cay, nhớ lấy bí đỏ chiên trứng muối, Ngôn thích ăn cái đó, với cả cải thảo cả chả cá nữa.”
“Yo bạn hiền, mình chơi với nhau lâu vầy rồi, liệu bạn có còn nhớ tôi thích ăn gì không?”
Hạ Hà cười nhăn nhở, “Nhớ chứ, mày thích ăn cứt chứ ăn gì. Lượn nhanh cho bố mày nhờ.”
Hứa Đa giơ ngón giữa với hắn, “Bố mày sẽ mua cho Ngôn idol, còn mày thì có cái nịt, cho mày đói rục xương nha con.”
Buổi tối tôi ngồi vẽ, còn Hạ Hà thì không biết xem gì mà cứ thi thoảng lại cười khúc khích.
Tôi đứng dậy đi vệ sinh, Hạ Hà cũng lập tức đứng lên, “Sao không gọi tớ, tớ đỡ cậu đi.”
Hắn đặt di động trên bàn, tôi liếc thấy giao diện màu xanh lá cây đậm, là diễn đàn của trường bọn tôi.
Hình như tôi nhìn thấy… hình của tôi?
Tôi không nén nổi tò mò, sau khi về giường thì bèn lên mở diễn đàn.
【 Nhào dzô cả nhà iu của kem! Biệt đội thu thập hint Tinh Hà của đại hội thể thao tập hợp!】
Không ngoài dự đoán, quả nhiên tôi đã nổi lềnh phềnh.
Chủ thớt:【Quá nhiều đường cho một cuộc tình, vậy nên lập cái post để tập hợp cất giữ nha. Với cả chị em nào có ảnh thì nhớ post cả lên đấy nhá】
Lầu 2:【Mị đến rồi đây mị đến rồi đây 】
Lầu 3:【Chủ thớt ăn gì khôn thế, trắng tay】
Chủ thớt:【Đù thím số 3 nói chuyện chán thế nhở, iem show trước nhé, cho các chị biết thế nào là lễ hội 】
Là ảnh chụp Hạ Hà bước đến chỗ tôi sau khi nhảy cao xong.
Tôi có thể khẳng định ảnh trên màn hình của Hạ Hà ban nãy chính là hình này.
Hắn toàn xem ba cái tào lao gì không biết.
Lầu 5:【Hạ Đổng cũng có ảnh】
(Tinh Hà là tên cp Hạ Hà x Tinh Ngôn, còn Hạ Đổng là tên cp Hạ Hà x Đổng Nhất Thần nhé các ông, nhắc cho ông nèo khum nhớ)
Chủ thớt:【Có biết đọc tiêu đề không chị gái? Ship cặp khác phắn lẹ nhé】
Lầu 7:【Đừng vậy mà, dù gì cũng đã từng thích Hạ Đổng】
Lầu 8:【Mị thấy Hạ Đổng như kiểu yêu đơn phương ý, gu của mị chính là bé thụ đáng thương kiểu vầy】
Chủ thớt:【Đéo có hint gì thì CP cái mẹ gì hả các chị? Nói đâu xa ngay đại hội hôm nay thôi, khác nhau một trời một vực thế còn gì. Chị em đừng có ship sai thuyền đấy nhé】
Lầu 10:【Cãi nhau làm méo gì mấy má, dzô xem bế công chúa nè. Hình ảnh.jpg】
Lầu 11:【Ôi vãi lìn sao mặt Ngôn thần lại đỏ bừng thế kia】
Lầu 12:【Úi mhu mhu Ngôn thần quá nà mềm quá nà dễ thẹn thùng ú ú】
… Các cô chưa từng nghĩ tới, đỏ mặt là do chạy 1500m hả?
Chủ thớt:【Màn bế công chúa lần này đã có thể nói rõ hết thảy. Iem tuyên bố kết quả của trận chiến CP chính thức lần này đã được xác định, Hạ Đổng: BE.】
Lầu 14:【Lái la lái la. Cái ôm tình yêu trước khi chạy 400m tiếp sức.jpg】
Lầu 15:【Ui em nhìn thấy em nhìn thấy này! Lúc ý em đứng ngay sau họ, tình hình lúc đó nó là dư lày…
XH: Bé yêu của anh ưi ăn miếng sôcôla để bổ sung năng lượng nè
Ngôn thần: Người ta ứ mún ăn
XH: Ừ ừ ừ không ăn không ăn, ông xã ôm em cái thương thương nà
Ngôn thần: Làm gì đó, người ta nhìn thấy hết kia kìa】
Tôi: ….
Trời ơi cái quần què gì đây…
Lầu 16:【Vãi chưởng hahahahahahh chị 15 làm em cười xỉu up xỉu down】
Lầu 17:【Các chị biết không, lúc đấu bóng rổ đội cổ vũ của lớp 10 bị kéo đi bằng sạch để cổ vũ cho Ngôn thần. Cả lũ con trai lớp 10 ngẫn ra rồi chửi XH là ngu đéo chịu được hahahahahaha】
Lầu 18:【Sóng vai chiến đấu cuộc so tài 1500m.jpg】
Một bức ảnh với độ nét siêu phàm.
Là ảnh tôi nhận gậy tiếp sức từ tay Hạ Hà.
Lầu 19:【Áuuuuuuuuuuuu cây gậy mà Ngôn thần nắm…】
Tôi quăng di động xuống giường, tuyệt vọng che lại đôi mắt.