Thì Ra Ông “Thẳng” Như Này

Chương 8: Tớ sợ nó quấy rối cậu

Hạ Hà tự nhiên như ruồi khoác vai tôi, tôi liếc hắn một cách khó hiểu.

Kỷ Minh Trạch nhìn chòng chọc tôi, “Đoàn Tinh Ngôn cậu được lắm, nhanh như thế đã tìm được bạn mới rồi.”

Cậu ta còn nhấn mạnh chữ “bạn” nữa chứ.

Tôi còn chưa nghĩ ra nên nói gì, Hạ Hà bên cạnh đã lên tiếng.

“Tao là bạn cùng phòng của cậu ấy, sao?” Giọng điệu Hạ Hà rất bất thiện, “Ngôn kết bạn với ai liên quan đến mày à?”

Đầu tôi đầy dấu chấm hỏi, hắn đang thêm mớ hỗn độn gì vậy?

Nhác thấy vẻ mặt của Ký Minh Trạch, tôi thầm thấy không ổn. Cậu ta đang bừng bừng lửa giận, như kiểu không khống chế cảm xúc của mình được nữa. Tình cảnh thật khiến người ta đau đầu.

Bữa này sao mà ăn được nữa đây.

Tôi nói, “Kỷ Minh Trạch, thật ra tôi không còn chuyện gì để nói đâu, cậu về đi.”

Kỷ Minh Trạch hoàn toàn không có ý định rời đi, cậu ta nhìn chằm chặp tôi, “Tớ biết cậu giống tớ mà Ngôn, cậu đang cùng nó…”

Tôi biết cậu ta lại đang nghi ngờ tôi là gay, vậy nên tôi trực tiếp ngắt lời, “Tôi không phải. Cậu ấy là bạn tôi.”

“Thế sao cậu lại cho nó khoác vai? Trước kia cậu đâu có cho người khác làm thế.”

Tôi sốc, mắt cậu ta để làm cảnh hả? Không thấy tôi đang cậy tay Hạ Hà ra à? Nhưng hắn khỏe quá làm tôi chưa cậy ra được mà thôi.

Đệch mợ, chẳng lẽ cậu ta nghĩ tôi như này là đã nghiện còn ngại?

Kỷ Minh Trạch đỏ quạch mắt, trừng trừng ra lệnh Hạ Hà, “Bỏ cái tay thối của mày ra.”

Hạ Hà nói, “Sao tao phải nghe mày.”

Kỷ Minh Trạch điên tiết xông tới túm cổ áo Hạ Hà.

Sau đó bọn họ lao vào đấm nhau.

Hai người làm cái trò gì thế, dừng lại ngay, song không một tên nào nghe tôi.

Chuyện này khiến tôi rất khó có thể chấp nhận được. Tôi không thể ngờ trong cuộc đời này lại có hai người đàn ông lao vào choảng nhau vì tôi.

Tôi không biết mình nên cảm thấy vinh hạnh hay bất hạnh nữa.

Sở trường của Hạ Hà là đánh đấm, Kỷ Minh Trạch thì là dân bơi lội, cao to tráng kiện như kia mà cũng gần như hoàn toàn bị Hạ Hà áp chế. Trông tư thế tung chân vung tay của Hạ Hà thì có vẻ là đã được đào tạo chuyên nghiệp.

May là lúc trước tôi không đánh nhau với hắn, chứ không chắc chắn sẽ sml.

Đám học sinh trong trường nhanh chóng ngửi được mùi ngon chạy đến, quây thành vòng tròn hả hê hóng chuyện, và không một ai tiến lên can ngăn cả.

Tôi đành phải hy sinh cái thân muỗi của mình lao vào tách hai con trâu bò này ra. Không biết thằng nào đấm vào eo tôi, đau vãi lờ.

Tôi điên tiết, “Kỷ Minh Trạch cậu bị điên à, cút ngay, sau này đừng đến tìm tôi nữa.”

Sau một hồi quần nhau, Kỷ Minh Trạch đã bớt kích động hơn rồi, cậu ta vội nói, “Ngôn à tớ xin lỗi. Vừa rồi tớ có hơi xúc động.”

Tôi vẫn điên tiết, “Cậu về đi, tôi không muốn thấy cậu nữa.”

Chú bảo vệ lững thững bước đến, cất cao giọng hỏi, “Đứa nào đánh nhau ngoài cổng trường đấy?”

Hạ Hà che khóe miệng, nói, “Chú nghe nhầm rồi, nào có ai đánh nhau đâu chú, bọn cháu trêu nhau thôi.”

Tôi mặc kệ hai người họ, quay lưng bước thẳng vào trường.

Hạ Hà nhặt cặp sách lên chạy theo tôi.

Tôi về thẳng ký túc, Hạ Hà theo tôi vào.

Tôi hỏi hắn, “Sao cậu lại đánh cậu ta?”

Hạ Hà lấy làm đương nhiên, đáp, “Nó đánh tớ trước mà, tớ nhịn được chắc?”

Tôi thế mà thấy hắn nói có lý mới hay.

Nhưng tôi vẫn rất khó chịu, “Tôi đang nói chuyện với bạn, cậu đến gây rối làm gì?”

“Cậu cho rằng tớ gây rối?” Hắn còn làm ra vẻ oan ức, “Tớ sợ nó bắt nạt cậu, cậu lại không đánh lại nó.”

“Cậu ta sẽ không đánh tôi.” Chỉ sẽ nói mấy câu làm tôi xấu hổ thôi.

“Ừ không đánh cậu.” Hạ Hà lẩm bẩm, “Tớ sợ nó quấy rối cậu.”

???

“Cậu bảo gì cơ?”

Hạ Hà nói, “Nó là bạn trai cũ của cậu còn gì, sao lại đến quấy rầy cậu nữa.”

Bạn trai cũ???

Tôi im lặng.

Không ngờ hắn lại hiểu lầm tôi ghê gớm như thế.

Hạ Hà lại tặng thêm câu nữa, “Nhưng cậu yên tâm, tớ sẽ không nói cho ai biết đâu.”

Tôi: “Đ*t mẹ ai bảo với cậu cậu ta là bạn trai tôi?”

Hạ Hà khó tin nhìn tôi, “Ôi Ngôn, tớ tưởng cậu không biết chửi tục chứ.”

Tôi:…

Tôi không hay văng tục, thường chỉ văng trong lòng thôi, này là bị hắn làm cho tức quá nên mới lỡ thốt ra khỏi miệng.

Với cả, đây là trọng điểm à?

Trọng điểm không phải là chuyện bạn trai cũ à?

“Cậu ta không phải bạn trai cũ của tôi.” Tôi nghiến răng nghiến lợi nói, “Tôi cũng không thích con trai.”

Hạ Hà ngớ cả ra, “… cậu không phải ư?”

Tôi im lặng, không muốn nhắc lại lần nữa, tôi quá mệt mỏi rồi.

Tôi lấy tăm bông và thuốc nước, đi qua xử lý cái khóe miệng rách của Hạ Hà.

“Shsss, nhẹ nhẹ xíu.” Hạ Hà hít hà cầu xin.

“Sao cậu lại nghĩ như thế?” Tự bổ não quá rồi đấy, hay thằng chả xem trộm lịch sử chat wechat của tôi?

Hạ Hà nói nhỏ, “Cậu không phải thật hả?”

Sao tôi cảm thấy hắn có hơi thất vọng nhỉ.

Chẳng lẽ có bạn cùng phòng là trai thẳng nên hắn không cảm thấy mới mẻ hứng thú?

Hạ Hà kể là đã từng gặp tôi trước đây.

———-

Kỷ Minh Trạch là bạn cấp ba của tôi ở thành phố C. Ban đầu tôi không biết cậu ta là gay. Sau này khi biết được, tôi cũng không có thành kiến với cậu ta vì cậu ta khác biệt, thế nhưng cậu ta lại cứ khăng khăng nói tôi cũng giống cậu ta.

Cậu ta cứ nói suông như thế khiến tôi không phục.

Cậu ta bảo tôi không thích con gái, con gái tán tôi đều bị tôi từ chối hết.

Không thích con gái có nghĩa là tôi thích con trai? Tôi tự thích mình thôi không được chắc?

Tôi cũng đến chịu với mạch não của cậu ta. Cậu ta và Hạ Hà giống nhau, đều thuộc về kiểu người không có logic.

Nghỉ đông, Kỷ Minh Trạch hẹn tôi đi xem phim.

Lúc đầu bảo xem “Deadpool 2”, nhưng đến rạp rồi cậu ta mới bảo là hết vé, đành phải xem “Nụ hôn đầu”.

Lúc ấy tôi không muốn xem, nhưng cũng không muốn làm cậu ta mất vui, vì lúc đó tôi chưa biết cậu ta là gay, càng không biết Kỷ Minh Trạch có ý đó với tôi.

Xem được nửa chừng thì tôi ngủ mất, thật sự là tôi không có hứng thú với thể loại phim tình cảm sướt mướt này.

Đương lúc mơ mơ màng màng, tôi cảm giác được có ai đó nắm tay mình.

Tôi thảng thốt giật mình tỉnh dậy, phát hiện mình đang tựa đầu vào vai Kỷ Minh Trạch, còn bàn tay thì bị cậu ta nắm lấy.

Tôi rút phắt tay về, hỏi cậu ta, “Cậu làm gì đấy?”

Kỷ Minh Trạch nói thích tôi.

Có không ít con gái nói điều này với tôi, nhưng con trai thì thú thực là lần đầu tiên tôi gặp phải.

Bấy giờ tôi cũng bối rối.

Đến lúc hoàn hồn thì tôi lập tức đứng bật dậy ra khỏi rạp chiếu phim, Kỷ Minh Trạch đuổi theo tôi.

“Tớ đến nhà họ hàng ở thành phố C và đi xem phim với em họ, ngồi ngay hàng ghế phía sau cậu.” Hạ Hà hiện vẻ mặt phức tạp, “Sau đó tớ đi vệ sinh, nhìn thấy thằng đó ôm cậu.”

Tôi bảo với Kỷ Minh Trạch mình là trai thẳng, nhưng Kỷ Minh Trạch không tin, tự nhiên kích động ôm chầm lấy tôi.

Tôi: “… Cậu không thấy ngay sau đó tôi tát cậu ta một cái à?”

Hạ Hà: “Có thấy, nhưng tớ tưởng hai người là đang cãi nhau.”

Tôi: “…”

Thế mà lại thành hợp lý.

Thảo nào tay Hạ Hà này lúc còn chưa biết tên tôi đã luôn nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu và không cho tôi chạm vào mình.

“Cậu nghĩ tôi là gay nên kỳ thị tôi?”

Hạ Hà chối bay chối biến, “Không phải thế.”

Ông mày lại tin quá cơ.

Tôi bị tổn thương rồi đây này, nếu tôi thật sự cong thì đau khổ biết bao.

Tất nhiên tôi nói là nếu, bởi vì tôi rất thẳng, nên tôi không thể nào hiểu được cái cảm giác đó.

Hạ Hà chó thật đấy.

Tôi bỗng nhớ đến một chuyện, “Thế nên cái status cậu đăng hôm nọ là để cho mình tôi xem?”

Bày đặt thêm bạn, xong rồi đăng status nhấn mạnh mình là trai thẳng, và chắc chắn cũng đã chặn những người khác và chỉ để mình tôi xem.

Không ngờ hắn cũng có lúc thông minh đột xuất như thế.

Hạ Hà trợn to hai mắt, “Cậu xem trộm di động của tớ?”

Cái trình như kia đoán phát ra ngay, cần gì phải xem trộm di động.

Hạ Hà nói, “Tớ sợ cậu không biết nên nghĩ cần phải nói rõ.”

Tôi nhìn hắn bằng con mắt khinh bỉ.

Không nói rõ, sợ tôi thích hắn?

Nghĩ cứ như miễn là cong thì sẽ thích mình không bằng, mới học cấp ba thôi mà đã tự tin cỡ đấy, tương lai của tổ quốc có hy vọng rồi.

Hạ Hà nói, “Ngày đầu tiên cậu đến, tại sao lại nhìn chằm chằm tớ lúc hơn 4 giờ sáng?”

Tôi: “…”

Thế nên hắn tưởng là tôi thèm muốn cơ thể của hắn?

Má cái tên đáng khinh này, đã giả vờ ngủ rồi lại còn cố ý trở mình.

Hạ Hà nhìn tôi với ánh mắt như thiêu như đốt, chờ đợi một lời giải thích từ tôi.

“Tôi nghe nói trên người cậu có hình xăm.”

Hạ Hà im lặng một lúc lâu mới nói: “Cậu muốn xem không?”

Tôi: “Không.”

Làm gì có.

Toàn thân hắn từ trên xuống dưới, có chỗ nào tôi chưa nhìn qua à?

À, hình như có mông là chưa.

———-

Tác giả có lời:

Hạ Hà: Ngôn muốn nhìn, nhất định phải có cho ẻm nhìn.