“Lát nữa bố còn có việc nên đưa con đến đây được thôi, tự dọn phòng được chứ?”
“Vâng ạ, bố yên tâm.”
Bố tôi gật đầu, xoay người rời đi, chợt ngoái lại dặn dò thêm câu nữa: “Sống hòa thuận với bạn cùng phòng nhé, nên kiên nhẫn nhường nhịn nhau, có chuyện gì gọi cho bố.”
Tôi tạm thời đồng ý với ông.
Sở dĩ bố tôi cố tình dặn thế là vì tôi có tiền án. Hồi cấp hai tôi có vào ký túc ở một thời gian, phòng có bốn người thì được cả ba ông ở cùng đệ đơn với thầy giáo xin đổi phòng, lý do là không xứng ở cùng tôi vì tôi quá cao quý.
Họ đều nói thật đấy chứ, dù sao tôi cũng không nghĩ là họ xỏ lá ba que gì mình. Chính họ ở bẩn, bừa bãi ồn ào lại còn dám chê tôi sạch sẽ yên tĩnh, mạch não diệu kỳ thực sự.
Tôi không vui nên không ở ký túc nữa, bố tôi thường xuyên đi công tác nên thuê một cô giúp việc tới nấu cơm ngày ba bữa cho tôi, các vấn đề sinh hoạt khác tôi dần dà tự giải quyết được, nên bố tôi cũng phần nào yên tâm.
Nhưng lần này tôi chuyển tới trường ở thành phố H, ông lo tôi ở trọ ngoài một mình không ổn, sau khi chọn tái chọn hồi, cuối cùng cũng chốt sổ trường cấp ba này vì có ký túc xá hai người xịn sò nhất. Chắc là ông nghĩ một chọi một có nhiều phần thắng hơn một chọi ba, nếu có chuyện gì thì tôi sẽ không bị tẩy chay tập thể.
Về chuyện có thể sống hòa thuận được với nhau hay không thì tôi không dám đảm bảo với bố tôi, bởi điều này tôi cũng chả quyết được một mình, mà còn phụ thuộc vào anh bạn kia nữa.
Mở cửa phòng 223, ơn giời, may mà bố tôi đã không đưa tôi lên.
Vì bên trong đang có một thằng đang chuổng cời tồng ngồng.
Này hẳn là bạn cùng phòng mới của tôi.
Thằng chả hốt hoảng nhìn tôi, tôi cũng nhìn nó… và chú họa mi đang hót líu lo của nó.
Đúng là mù mắt.
Tháng hai vẫn phải bật máy sưởi, hơi nóng phả vào mặt tôi, đồng thời khí lạnh bên ngoài cũng ập thẳng vào phòng.
“Ắt xì hơi!”
Thằng chả hắt hơi, người rung lên, kéo theo cái chỗ nào đó cũng rung theo.
Buồn cười thật, mà cũng hơi ngượng.
Tôi vội vàng đóng cửa lại, áy náy bảo: “Xin lỗi.”
“Không sao đâu.” Hắn xoa lỗ mũi, xoay lưng lại mặc quần áo.
…
Tôi thu hồi tầm mắt từ người hắn rồi kéo vali vào trong.
Ký túc xá này khá xịn sò, không phải giường tầng, cũng không phải giường chung, mà là hai giường đơn riêng biệt, đỡ phải trèo lên trèo xuống.
Đèn rất sáng và máy sưởi rất ấm. Sao ban ngày ban mặt mà tôi biết là đèn sáng à, vì rèm cửa sổ đã được đóng kín mít rồi, còn máy sưởi, thử hỏi nếu không đủ ấm thì ông bạn cùng phòng kia sẽ thả rông chim được chắc, không chết cóng họa mi mới là lạ.
Chỉ là…
Trên giường và bàn học của tôi đang chất đống nào quần áo, nào giấy, nào vở nào thau đựng nước, đủ các loại ngổn ngang bừa bãi.
Nhớ đến lời dặn của bố trước khi đi, tôi bèn nói với giọng điệu rất lịch sự, “Bạn này, dọn đồ của bạn đi được không?”
Thằng chả cũng khá dễ nói chuyện, bảo ok luôn.
Lúc tay này khoác lên bộ đồ thể thao trông cũng ra hình người đấy, mặt mũi lạnh lùng, có vẻ khó hòa đồng đây.
Thế là tốt nhất, tôi không thích người lắm mồm, giả tạo thảo mai như kiểu quen thân lắm. Nhưng tôi thật sự sai quá sai rồi, này để nói sau nhé.
Thằng chả quơ tay một phát gom đống kia chất thành đống về bàn mình, không đủ chỗ thì ném luôn xuống sàn.
Đối với hành động kiểu này, kỳ thực tôi nhìn không nổi. Nhưng đây là thói quen cá nhân của người khác, tôi cũng không tiện ý kiến ý cò gì. Tôi lôi chai cồn trong túi ra, pha loãng với ít nước rồi bắt đầu lau giường mình.
Bạn cùng phòng đứng sững một bên, khóe mắt tôi liếc thấy hắn đang nhìn tôi bằng vẻ mặt khϊếp sợ và cạn lời.
Chắc hắn cho rằng tôi là kẻ dị hợm, nhưng tôi cũng chẳng quan tâm, hầu như người biết tôi đều nói tôi thế. Nghĩ đến những đồ đạc này đều đã từng bị dùng qua, tôi thật sự muốn khử trùng hết thảy. Không phải bệnh sạch sẽ, mà thích sạch sẽ thôi.
Tôi chuyên chú tổng vệ sinh, nhưng cảm thấy hình như thằng chả vẫn đang chiếu laze vào tôi.
Có cái gì hay mà nhìn?
Hành lang bỗng vọng tới tiếng nói chuyện, kế tiếp có người gõ cửa phòng của chúng tôi.
Bạn cùng phòng đi tới mở cửa, hai cậu trai bước vào, một người đeo kính và trông khá thanh tú. Người còn lại cao thôi rồi, còn nhỉnh hơn cả bạn cùng phòng tôi, suýt thì đυ.ng đầu vào khung cửa, tức phải cỡ hơn 1m90.
Đeo kính nói, “Vãi, sao lại có mùi cồn thế này?”
Mét chín thấy tôi, bèn quay qua hỏi bạn cùng phòng, “Ê Hà, bạn cùng phòng mới à?”
“Ờ, học sinh chuyển trường, tên là Đoàn Tinh Ngôn.”
Sao hắn biết tôi tên là Đoàn Tinh Ngôn? Tôi biểu đạt câu hỏi này bằng ánh mắt, cơ mà thằng chả hiểu sai xừ nó ý, bắt đầu tự giới thiệu mình, “Hạ Hà, hà trong Hà Giang (sông Trường Giang).”
Đeo kính: “Há lô hotboy, mình là Hứa Đa.”
Mét chín nói: “Trịnh Dục.”
Tôi gật đầu, tỏ ý đã biết.
Hứa Đa nhìn thấy chai cồn và rẻ lau trong tay tôi, sốc luôn, “Ối Đoàn Tinh Ngôn, ông có chứng cuồng sạch hả?”
Tôi: “Không.”
Hứa Đa show bộ mặt ‘chắc tui tin’: “Dùng đến cả cồn thế này còn bảo không phải nghiện sạch sẽ.”
Tôi lười giải thích với nó.
Hạ Hà mất kiên nhẫn, nói, “Mày lắm mồm thế, biến biến, lượn lượn.”
Trịnh Dục nhặt quả bóng rổ trên sàn lên, Hứa Đa nhiệt tình rủ rê, “Này Đoàn Tinh Ngôn, bọn tôi đi đánh bóng rổ, ông đi không?”
Tôi bảo không đi được.
Hứa Đa còn muốn nói thêm gì, đã bị Hạ Hà đẩy thẳng ra cửa.
Không còn ai đứng bên giám sát, tôi dọn dẹp thoải mái hơn nhiều, rất nhanh đã sắp xong đồ, còn dọn xong cả WC.
Độ khoảng năm giờ chiều, Chu Lam Lam nhắn weibo bảo tôi đi căn tin ăn tối.
Chu Lam Lam là bạn cùng lớp của tôi từ mẫu giáo đến cấp hai, và là một trong số ít bạn bè của tôi. Hôm nay là chủ nhật, mai mới chính thức vào học, thẻ ăn của tôi chưa được làm xong nên đành phải dùng tạm của cô nàng.
Căn tin ở đây khá khẩm hơn trường trước của tôi, có khá nhiều món để chọn. Tôi mua xong cơm, cùng Chu Lam Lam tìm chỗ ngồi ăn.
Chu Lam Lam nói, “Thấy trường này sao, ok chứ?”
Tôi gật đầu, “Rất ổn.”
“Ông đến cái, ghế nam thần của trường mình cũng sắp phải đổi chủ rồi,” Chu Lam Lam ngó trái phải, “Giờ đang có khá nhiều em ngắm trộm ông đó.”
Tôi bảo, “Ồ.”
Chu Lam Lam nói, “Ê Ngôn, sao ông vẫn cứ lạnh nhạt thế nhở, hồi bé ông có thế đâu. Hồi đấy ông nhí nhảnh cá cảnh dã man, tôi còn thầm thích ông nữa đấy. Chả hiểu sao dậy thì rồi lại trở nên nhạt nhẽo như này.”
Thật may cô nàng không thích tôi, nếu không thì tôi đã mất đi một người bạn rồi.
Hồi mẫu giáo tiểu học tôi thế nào đến bố tôi cũng không nhớ nổi, giờ ít nói, chắc là do hồi nhỏ lắm mồm quá nói luôn cả phần bây giờ.
Chu Lam Lam hỏi, “Ông học lớp mấy?”
Tôi: “Lớp 10.”
Chu Lam Lam hít sâu một hơi, “Lớp 10? Sao ông lại vào lớp đó hả. Lớp đó là cứ điểm tụ tập của tụi “cực phẩm” đấy, là nơi sản sinh ra những đứa ‘nhan sắc gánh còng lưng IQ’ đấy, ông không hợp chỗ đó đâu.”
Lúc làm thủ tục nhập học, hiệu trưởng bảo tôi làm một bài kiểm tra để lấy điểm xếp lớp, nhưng tôi ngại phiền nên không làm, thấy đi lớp nào chả như nhau.
Chu Lam Lam biết tôi và Hạ Hà ở cùng phòng thì lại hít thêm hơi nữa, ghé tai tôi thì thầm, “Hạ Hà là đại ca trường đấy.”
Cô nàng lấy di động, mở một topic cho tôi xem.
Tôi không có hứng thú, nhưng trông mặt Chu Lam Lam lo lắng quá thì thôi cũng liếc qua xem sao. Topic đại khái nói Hạ Hà rất dễ dàng nốc ao hơn chục đứa, còn tham gia bắt nạt học đường, từ hồi học cấp hai đã là giang hồ con lẫy lừng.
Tôi không đánh giá cao độ tin cậy của mấy bài kiểu này, bên trong còn có đứa bảo Hạ Hà xăm “cá chép om dưa”, “rồng bay phượng múa” các kiểu. Hôm nay tôi thấy hắn trần như nhộng, nào có thấy mặt con cá chép con rồng nào đâu.
Non nửa đầu là đầy rẫy những tin đồn pha ke, nửa sau là hình ảnh vớ vẩn, đủ loại ảnh chụp trộm Hạ Hà, có ăn uống có đánh bóng có chơi đàn,… Còn có đứa hỏi WeChat, Weibo, QQ của hắn. Ai không biết còn tưởng sao hot nào đó chứ chẳng.
Tuy Hạ Hà bị miêu tả rất là hổ báo cáo chồn, thấy ngứa mắt là ‘hẹn ra cổng trường’ ngay, thế nhưng các cô nàng vẫn u mê lắm, đều ảo tưởng được trở thành người phụ nữ của đại ca.
Đẹp trai làm gì cũng đúng.
Cơm nước xong, Chu Lam Lam đưa tôi đi dạo quanh trường cho quen đường. Trước khi về, cô nàng vẫn không quên dặn tôi đừng tỏ ra sợ Hạ Hà, lo tôi trông đυ.t quá sẽ bị ăn hành.
Đây là một sự sỉ nhục, trông tôi đυ.t chỗ nào? Với cả cho dù có solo nắm đấm, tôi cũng không nghĩ mình sẽ thua đâu.
Hơn tám giờ tối Hạ Hà mới về. Tôi đeo tai nghe làm việc của mình, ai làm việc nấy, bình yên vô sự.
Hàng ngày, cứ khoảng bốn rưỡi sáng là tôi sẽ dậy đi vệ sinh. Ra khỏi WC về giường, tôi thấy Hạ Hà chỉ mặc độc cái quần sịp, trần trụi nằm sấp trên giường, còn chăn thì rơi dưới đất.
Tên này ngủ nude à. Cơ mà rõ ràng lúc lên giường hắn vẫn mặc quần áo mà, không biết cởi lúc nào nữa.
Tôi nhớ đến bài đăng ban chiều, tự dưng tò mò không biết người hắn có rồng phượng cá chép gì không, khéo có thật ấy chứ, do lúc sáng tôi không để ý thôi, dù sao thì bây giờ hắn cũng đang ngủ. Tôi đứng bên giường, nương ánh sáng tù mù rạng sáng, cẩn thận quan sát hắn.
Người trên giường đột nhiên trở mình khiến tôi hú hồn chim én. May mà hắn không tỉnh, vừa khéo có thể xem được luôn mặt trước.
Kết quả là, ngoại trừ chỗ được sịp che thì không thấy “tha thu” ở đâu hết.
Tôi lại thất vọng về giường ngủ.
———
Hạ Hà’s nhật ký: [Vào lúc năm giờ sáng, Đoàn Tinh Ngôn đã nhìn chằm chằm vào cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của tôi tận mười giây…]