Edit: 1kiss
Beta: Lurcent
————————————————–
06
"Anh gặp nhân viên ship đồ ăn ở trong thang máy..." Bạch Việt Trạch mới ân cần nói được nửa câu, sau khi nhìn rõ người đang đứng ở trước cửa rốt cuộc là ai thì liền ngừng lại, lập tức thay đổi giọng điệu hỏi: "Hạo Vũ, tại sao ông lại ở đây?"
Trình Hạo Vũ nhíu mày nói: "Tôi đến thăm Hiểu Hiểu, còn ông tại sao lại đến đây?"
Chủ tịch Bạch và đội trưởng Trình trừng mắt nhìn nhau hồi lâu, ai nấy đều cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Nhưng người cảm thấy ngạc nhiên nhất, sợ hãi nhất chính lại là bạn học Tô Hiểu, khi cậu nhìn thấy hai nạn nhân bị mình quấy rối đều cùng bước vào phòng mình.
Cậu vội vàng ngồi dậy từ trên giường, gần như suýt khóc nói: "Các anh đột nhiên đều đến nhà em, rốt cuộc là muốn làm gì?"
Tình cảnh bây giờ hoàn khác với kịch bản đến thăm người yêu bị ốm trong tưởng tượng của Bạch Việt Trạch và Trình Hạo Vũ, đáng lẽ trình tự phải là quan tâm hỏi han lẫn nhau, xác nhận quan hệ, sau đó nhân tiện dụ dỗ đối phương làm vài chuyện mới đúng... Hầy, bọn họ đều vô cùng sầu muộn.
Bầu không khí trong phòng thoáng chốc trở nên gượng gạo, có điều Bạch Việt Trạch là một người thông minh, lập tức suy đoán ra một khả năng: "Tô Hiểu Hiểu... Có lẽ nào... Tối hôm qua em gửi tin nhắn kia cho cả hai người bọn anh cùng một lúc?"
Tô Hiểu khi nào viết những tin nhắn phàn nàn cũng đều chia ra làm hai bản, sau đó gửi cho từng người, bây giờ có tật giật mình, ôm con mèo bông màu đen chắn ở phía trước, nhỏ giọng hỏi lại: "Thì sao chứ..."
Thấy cậu nói như vậy, trái tim của Bạch Việt Trạch và Trình Hạo Vũ rốt cuộc đều tan nát...
"Tô Hiểu Hiểu... Em được lắm!"
"Tô Hiểu Hiểu, em gửi tin nhắn tỏ tình cho hai người sao?"
Hai người lên tiếng chất vấn gần như cùng một lúc.
Có điều, khi nghe được câu trả lời, nội tâm của bọn họ còn sụp đổ hơn...
"Hả? Tỏ tình?" Đôi mắt của Tô Hiểu tròn xoe "Em chỉ là nhắn tin tâm sự như bình thường thôi mà!"
07
Chủ tịch Bạch và đội trưởng Trình, hai nhân vật vừa đẹp trai vừa nổi tiếng nhất học viện Kỳ Lân, vốn tưởng rằng mối tình đơn phương của họ sau hơn nửa năm cuối cùng cũng đã đơm hoa kết trái, nhưng bây giờ họ lại phát hiện ra chỉ là tự mình đa tình. Tô Hiểu vốn dĩ xem họ như hai cái thùng rác để giải tỏa tinh thần, nỗi đau này không cần nói ra ai cũng hiểu.
Ngày ngày được cả đống người hâm mộ vây quanh săn đón, cả đời này của Trình Hạo Vũ chưa bao giờ gặp thất bại như vậy, trong lúc giận dữ y suýt chút nữa đã quay lưng bỏ đi.
Mà nguyên nhân khiến y chỉ "suýt chút nữa" chứ không thật sự rời khỏi đây, một là do y nhìn thấy đôi mắt to tròn trên gương mặt nhỏ nhắn của Tô Hiểu đang rưng rưng ngấn lệ, cộng với phiến môi hồng hồng khẽ mím, biểu cảm như đang chực chờ tuôn trào nước mắt... Rõ ràng trông vừa đáng thương vừa mê người.
Hai là...
"Không cần giải thích, anh hiểu rồi." Bạch Việt Trạch ngồi xuống một bên giường, vươn tay ra vuốt ve mặt của Tô Hiểu, dịu dàng nói: "Hãy để anh biến ước muốn của em thành sự thật, bắt đầu từ hôm nay, anh sẽ là anh người yêu đẹp trai, học giỏi, dịu dàng chu đáo của em."
Nhìn thằng bạn thân đang cố gắng lờ đi bầu không khí gượng gạo trong phòng, vứt hết mặt mũi lẫn liêm sỉ để đốt cháy giai đoạn đi đến bước cuối cùng, Trình Hạo Vũ làm sao có thể bỏ về được. Y chỉ cần bước một chân ra khỏi đây, thì tình yêu của đời y chắc chắn sẽ bị lấy mất.
Thế là y cũng đi đến cạnh giường của Tô Hiểu, kéo cái bàn tay đáng ghét kia xuống, lạnh lùng cười: "Hiểu Hiểu nói muốn có một người bạn trai 'biết chơi thể thao', cái này ông làm sao thực hiện được?"
Kết quả đối phương vẫn bình tĩnh đáp lại: "Về khoản thể thao trên giường thì tôi rất tự tin."
08
"Ông có tự tin cái beep gì, một thằng xử nam như ông lấy đâu ra tự tin?!"
"Nói như kiểu ông cũng có kinh nghiệm lắm ấy. Ít ra thứ đó của tôi đủ to, chắc chắn sẽ khiến cho Tô Hiểu Hiểu sướиɠ."
"Hừ! Cũng chẳng to bằng của tôi, nói khoác mà cũng không biết xấu hổ!"
"Cái chuyện từ thời mẫu giáo rồi mà đến giờ ông vẫn chưa quên."
"Có bản lĩnh thì bây giờ thử so lại thử xem, để xem ai là người tự mất mặt!"
09
Đang nói về vấn đề quan trọng liên quan đến thể diện của một người đàn ông, lại còn ở ngay trước mặt của người mình thích, Trình Hạo Vũ trong một phút nóng giận liền lập tức duỗi tay kéo khóa quần xuống.
Tô Hiểu đang ngồi trên giường ôm con mèo bông, phút chốc cả mặt đỏ lựng như trái cà chua.
Cậu vốn tưởng rằng hai nạn nhân bị cậu nhắn tin quấy rối hơn nửa năm đến đây để hỏi tội trừng trị cậu, kết quả vừa mới chớp mắt một cái, đột nhiên học trưởng Bạch đòi làm bạn trai của cậu, còn học trưởng Trình thì lại kéo khóa quần xuống ngay trước mặt cậu để so hàng, chuyện này thực sự...
Tô Hiểu vừa đưa tay lên che mắt, vừa vội vàng nói: "Đây, đây là nhà của em cơ mà, hai anh đừng làm loạn."
Miệng thì nói như vậy, nhưng cậu vẫn không nhịn được len lén nhìn xuống thân dưới của Trình Hạo Vũ qua kẽ hở ngón tay.
Ừm, mặc dù chỉ nhìn qua một lớp quần jean, nhưng cũng có vẻ...
Thế là, hai cái tai của cậu đều đỏ bừng.
10
Bạch Việt Trạch ôm Công chúa Hiểu đang đỏ lựng mặt vào trong lòng, biểu cảm lạnh lùng khoát khoát tay đuổi người: "Chúng tôi giờ đã là người yêu rồi, cái tên bóng đèn như ông còn ở đây cản trở gì nữa [1]? Còn không mau đi đi, đừng quên đóng cửa cho chúng tôi."
Trình Hạo Vũ cũng không thèm để ý cái tên tự biên tự diễn này, dứt khoát hành động, cướp người từ trong lòng hắn, sau đó nắm chặt hai tay của Tô Hiểu, nhìn thẳng vào đôi mắt cậu, chân thành nói: "Ở đây cũng có một anh người yêu đẹp trai, giỏi thể thao, còn nhất định đối xử tốt với em. Hiểu Hiểu em có chấp nhận anh không?"
Đôi mắt của Công chúa Hiểu ầng ậng nước mắt nhìn Trình Hạo Vũ, ai oán trả lời: "... Anh nhéo em đau quá."
......
Cậu bạn trai bé nhỏ nhà mình mềm yếu đến mức nào, cá mập Bạch và cá mập Trình – những người tự nguyện nhảy lên thuyền của hải tặc – lần đầu tiên được tận mắt chứng kiến.
11
Bất luận Bạch Việt Trạch và Trình Hạo Vũ nghĩ ra sao, thì đến cuối ngày hôm đó Tô Hiểu vẫn không hiểu nổi, bằng một cách thần kỳ nào đó cậu đã có thêm hai người bạn trai, mà còn là hai nam thần nổi tiếng nhất trường.
Có điều miếng bánh rơi từ trên trời xuống này chắc chắn sẽ khiến tất cả các học sinh khác trong trường vô cùng ghen tị, Công chúa Hiểu liền rất vui vẻ há miệng ra ăn hết sạch.
Sau đó, không ngoài dự đoán, cậu đã bị nghẹn.
Tất nhiên điều này không phải là nói chủ tịch Bạch và đội trưởng Trình thay lòng đổi dạ hay chán ghét con người của cậu quá yếu đuối...
Mà thật ra, hai người này đều là kiểu "Người tình trong mắt hóa Tây Thi", đều cảm thấy dáng vẻ của Tô Hiểu những lúc giận dỗi hay oán trách cũng rất đáng yêu, thậm chí còn cưng chiều cậu lên tận trời.
Vấn đề là, hai người bọn họ có thực sự "đủ to" như bọn họ nói trong ngày ước định hôm đó không...
Khi Công chúa Hiểu thân hình nhỏ nhắn lần đầu tiên được trực tiếp nhìn thấy hai căn phân thân đã hoàn toàn cương cứng của hai đàn anh, nước mắt liền lộp độp rơi xuống.
"Quá, quá to... Nhất định sẽ đau lắm" Tô Hiểu vừa mặc quần áo vừa nói: "Em muốn về nhà."
12
Hẹn hò cũng đã gần một năm rồi, Bạch Việt Trạch và Trình Hạo Vũ không dễ dàng gì mới bắt được người lên giường, bây giờ quần cũng đã cởi rồi, làm sao có thể thả cậu chạy thoát được.
Bọn họ một người lột quần của Tô Hiểu ra, một người cởϊ áσ của Tô Hiểu xuống, chỉ cần hai ba phút là đã khiến cậu toàn thân trần như nhộng, sau đó đè Công chúa Hiểu không còn mảnh vải nào xuống chiếc giường king-size trong phòng khách sạn.
Bạch Việt Trạch vươn tay vuốt ve bộ ngực trắng trẻo mịn màng của Tô Hiểu mấy cái, sau đó nhìn thấy hai núʍ ѵú đỏ hồng non mềm vì bị ma sát mà cương cứng dựng thẳng đứng lên, liền cười nói: "Tô Hiểu Hiểu ngoan, bọn anh sẽ rất nhẹ nhàng, đảm bảo không làm em đau đâu, tin anh."
Trình Hạo Vũ thì duỗi tay trườn xuống chơi đùa với thịt vật vẫn chưa thức tỉnh của Tô Hiểu, bao bọc lấy nó từ từ vỗ về, nóng lòng nói: "Hiểu Hiểu, lần đầu tiên của em muốn cho ai? Bọn anh sẽ để cho em tự lựa chọn."
Tô Hiểu cả người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm ở trên giường bị hai người bạn trai cường tráng hơn mình rất nhiều đè lên, tùy ý sờ soạng cấu véo, cậu thử vùng vẫy mấy lần thì phát hiện ra quả thật không thể thoát được, chỉ đành phải ngoan ngoãn suy nghĩ một lúc, sau đó rơi nước mắt uất ức nói: "Vậy thì là anh Việt Trạch đi..."
Mặc dù đã nói sẽ nghe theo ý của Tô Hiểu, nhưng thấy bản thân mình không được chọn, người nào đó hoàn toàn bị đả kích cực mạnh. Trình Hạo Vũ nhất thời có hơi ủ rũ, bàn tay đang nắm lấy phân thân của Tô Hiểu vuốt ve lên xuống cũng bất giác dùng thêm sức, giọng nói tràn đầy bất mãn: "Hiểu Hiểu em nói cái gì?!! Tại sao lại chọn nó chứ không chọn anh?"
"Trình Hạo Vũ, ông đừng dọa em ấy!" Gương mặt của Bạch Việt Trạch không thể giấu nổi nụ cười sung sướиɠ, sau đó phàn nàn với thằng bạn thân: "Không phải đã giao kèo từ trước bất kể Tô Hiểu Hiểu chọn ai thì người kia cũng không được tức..."
Kết quả hắn còn chưa kịp nói hết câu, Công chúa Hiểu vốn dĩ đang vừa sợ hãi vừa tủi thân vì thứ quý giá nhất của đàn ông bị nắm chặt liền khóc nói: "Tại vì thứ ở phía dưới của học trưởng Bạch có vẻ nhỏ hơn một chút."
"Tô Hiểu Hiểu!" Bị vả mặt với tốc độ ánh sáng, sắc mặt của học trưởng Bạch có thứ phía dưới nhỏ hơn một chút thoáng chốc trắng bệch.
————————————————-
Chú thích
[1] Bóng đèn: Ý chỉ những người cản trở, phá đám những cặp đôi yêu nhau.