Edit: Tử Dạ (lavender7319)
Beta: Song (-Ramkie)
- ----
Khi Lục Tri Chu gọi điện thoại tới thì trùng hợp Tiêu Niên vừa kết thúc lớp học.
Ngày hôm nay ở lớp khá thoải mái, nhóm học sinh của cậu cũng rất năng động, tâm trạng của Tiêu Niên cực kỳ tốt. Nghĩ rằng không có lịch trình cho việc gì sắp tới nên đã đồng ý với Lục Tri Chu.
Sau khi cúp điện thoại không bao lâu, Lục Tri Chu đã gửi địa chỉ sang. Nhưng trong lúc Tiêu Niên đang chuẩn bị gọi xe, Lục Tri Chu đã hỏi cậu ở đâu.
[Chỗ làm việc.]
[Đưa địa chỉ cho tôi.]
[Địa chỉ.]
Giống như địa chỉ vừa gửi xong thì Lục Tri Chu cũng gửi tin nhắn đáp lại ngay lập tức.
[Tiện đường, tôi tới đón cậu.]
[Ừa.]
Tiêu Niên đi xuống lầu, đợi một phút ở ven đường thì Lục Tri Chu đến.
Tiêu Niên lên xe thắt dây an toàn, rồi nói: “Chào buổi chiều, thầy Lục.”
“Chào buổi chiều.” Lục Tri Chu đáp lại xong hỏi Tiêu Niên: “Tâm trạng rất tốt?”
Tiêu Niên cười: “Tại sao lại không chứ? Muốn nhanh nhanh chơi mật thất với anh mà, tất nhiên là tâm trạng phải tốt rồi.”
Lục Tri Chu khẽ cười một cái.
Xe chậm rãi chạy, đi qua một giao lộ, Tiêu Niên hỏi: “Có bao nhiêu người vậy?”
“Thêm cậu nữa là tám người.”
Tiêu Niên “À.” lên một tiếng: “Đều là bạn bè của anh sao?”
“Ừm.”
“Cũng có thầy Lâm phải không?”
Lục Tri Chu im lặng nửa giây: “Cậu ta có hay không thì liên quan gì?”
“Không có chuyện gì,” Tiêu Niên còn nói: “Anh ta khá thú vị.”
Lục Tri Chu không nói.
Tiêu Niên nghĩ rằng chủ đề này sẽ trôi qua, không nghĩ tới nửa phút sau thì Lục Tri Chu nói: “Có cậu ta.”
Tiêu Niên gật đầu: “Vậy thì tốt.”
“Tất cả đều là bạn bè của anh nha.” Tiêu Niên chỉnh lại mái tóc một chút: “Chắc không phải ai cũng là sinh viên tài cao đâu nhỉ?”
“Cũng tạm.”
Tiêu Niên cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Họ có trình độ học vấn thế nào?”
Lục Tri Chu suy nghĩ một chút: “Nghiên cứu sinh.”
Tiêu Niên: “...”
Xin lỗi vì đã làm phiền.
Rất nhanh xe đã xuống hầm gửi xe, vào thang máy, Tiêu Niên hỏi: “Lục Tri Chu, tôi tới với thân phận gì vậy?”
Lục Tri Chu không thể phản ứng lại kịp: “Thân phận gì?”
“Đó là tôi là bạn của anh hay của người khác? Hay chúng ta sẽ đóng giả thành một cặp vợ chồng?”
“Không cần.”
Tiêu Niên nói: “Vậy thì thân phận của tôi là bạn của anh nha.”
“Ừm.”
Cuộc trò chuyện này vừa kết thúc thì thang máy cũng mở cửa.
Đập vào mắt chính là phong cách trang trí u tối, đặc biệt là căn phòng bí mật. Tiêu Niên cũng nhanh chóng nhìn thấy Lâm Nhạc Phàm trong đám đàn ông.
Cậu suy đoán sơ qua rằng một nửa là thẳng nam, nửa còn lại thì không.
Hai người cùng nhau đi tới, Tiêu Niên còn chưa kịp mở miệng thì đột nhiên đám đàn ông đang ngồi kia trăm miệng một lời gọi cậu: “Chào chị dâu.”
Một tiếng gọi này gần như đã khiến Tiêu Niên choáng váng cả người.
Cậu sững sờ mất một lúc rồi mới cười rộ lên, quay đầu nhìn Lục Tri Chu. Thấy anh không có ý định muốn giải thích nên giơ tay lên nói với mọi người: “Chào mọi người, chào mọi người nha.”
Vị trí của bọn họ đã được sắp xếp xong xuôi từ sớm, Lục Tri Chu ngồi xuống trước rồi Tiêu Niên mới ngồi bên cạnh.
Chờ thêm khoảng mười phút, nhân viên phục vụ mới đưa nước cho hai người, Tiêu Niên nói lời cảm ơn xong thì lại gần Lục Tri Chu, nhỏ giọng hỏi: “Có phải là mọi người thường hay chơi mật thất không?”
“Nếu có bối cảnh mới thì sẽ tới đây giải đố.”
Tiêu Niên đáp lại: “Đây là lần đầu tiên tôi chơi trò mật thất đó.”
Lâm Nhạc Phàm nghe thấy lời này, đầu hắn sát lại gần một chút: “Hóa ra lần đầu tiên của chị dâu là cho anh Lục của bọn tôi nha.”
Tiêu Niên cười rộ lên, tiếp lời: “Tôi đã cho anh ta rất nhiều lần đầu tiên rồi.”
Lục Tri Chu đang uống nước thiếu chút nữa bị sặc.
Lâm Nhạc Phàm: “Không có chuyện gì đâu, anh Lục của chúng tôi sẽ bảo vệ cậu.”
“Bảo vệ?” Tiêu Niên thắc mắc: “Tại sao lại phải bảo vệ? Mọi người chơi chủ đề kinh dị hả?”
Lục Tri Chu: “Việc chính là giải mã với lại có chút đáng sợ.”
Tiêu Niên: “Tìm từ khóa sau đó sẽ đạt được chút điểm hả? Hay là nhiều hơn?”
Lục Tri Chu để ly nước cầm trên tay xuống: “Sợ ma không?”
Tiêu Niên giơ hai ngón tay lên như đang chụm lại với nhau, chỉ chừa ra một khe hở tí xíu: “Một chút.”
Lục Tri Chu gật đầu.
Tiêu Niên nói tiếp: “Có chút mong đợi, có vẻ chơi rất vui.”
Chỉ là Tiêu Niên không ngờ rằng mật thất là như thế này.
Quá tối rồi!
Giờ phút này cậu đã vào căn phòng. Bên trong không một tiếng động, cởi khăn bịt mắt ra cũng không khác gì lúc còn mang, đưa tay lên cũng chẳng nhìn thấy năm ngón.
Trong hoàn cảnh này, Tiêu Niên đột nhiên trở nên hoảng sợ.
Ban đầu cậu chỉ nắm lấy quần áo của Lục Tri Chu. Về sau, cả cơ thể của cậu đều dính lên người anh.
“Lục Tri Chu.” Tiêu Niên nhỏ giọng gọi tên.
Lục Tri Chu: “Sợ?”
Tiêu Niên: “Có chút.”
Vừa dứt lời, đột nhiên có thứ gì đó vừa lướt qua tai của Tiêu Niên.
“Aaaaaaaaa!” Tiêu Niên la lên: “Có người đυ.ng vào tai tôi!”
Tiêu Niên hét lên xong thì cậu có cảm giác là Lục Tri Chu đang chuyển động. Một giây sau, cậu được Lục Tri Chu ôm lấy, tay anh xoa lên gáy của cậu: “Không có chuyện gì, đừng sợ.”
Bọn họ cần phải đi tiếp thêm một đoạn. Bối cảnh lúc này đã có âm thanh, bắt đầu nói về chủ đề của sự cố ngày hôm nay.
Nhiệm vụ hôm nay của bọn họ là phải giải cứu một cậu bé ra ngoài.
Phía trước dần dần có tia sáng, khiến cậu có thể thấy được tất cả mọi người ở đây đều là người một nhà. Tiêu Niên không còn sợ nữa, cậu và Lục Tri Chu cũng dừng ôm.
“Cẩn thận, ở đây có chướng ngại.” Phía trước có người nhắc nhở.
Tiêu Niên cúi đầu nhìn, thấy chướng ngại ở phía trước cách cậu khoảng một mét.
“Cẩn thận.”
Lục Tri Chu đi bên cạnh nhắc nhở.
Tiêu Niên: “Ừm.”
Mấy người cùng đi, rất nhanh bọn họ đã đến cửa ải đầu tiên.
“Tiêu Niên.” Lục Tri Chu kêu cậu một tiếng.
Tiêu Niên: “Hả?”
Lục Tri Chu đẩy Tiêu Niên lên đằng trước: “Đọc đề đi.”
Tiêu Niên nở nụ cười: “Đây là việc duy nhất tôi có thể làm mà thôi.”
Lục Tri Chu cười: “Không phải.”
Đương nhiên Tiêu Niên biết Lục Tri Chu có ý gì, anh muốn cậu vào cuộc chơi.
Qua chuyến đi này thì cậu cũng chẳng thể chỉ sợ hãi thôi, đúng không?
“Trong phòng học có ba bạn cùng lớp, cầm ba lá bài tử, học sinh thứ nhất nói...”
Tiêu Niên chậm rãi đọc đề. Bởi vì dòng chữ này ở trên cao nên Tiêu Niên phải ngẩng đầu lên.
Nhìn sơ qua sẽ thấy giống như cậu đang dựa vào l*иg ngực của Lục Tri Chu.
Khi Tiêu Niên đọc đề, tất cả mọi người đều im lặng. Giây phút cậu vừa đọc xong chữ cuối cùng thì cũng là lúc Lục Tri Chu lên tiếng: “Sáu ngàn tám trăm chín mươi.”
Tiêu Niên kinh ngạc, cậu chậm rãi nhìn Lục Tri Chu: “Giải được rồi sao?”
Bên kia cũng có người nói: “Đúng rồi, đáp án là sáu ngàn tám trăm chín mươi.”
Tiêu Niên: “...”
Được lắm.
Tiêu Niên nhấn vào con số sáu ngàn tám trăm chín mươi và trong một khoảnh khắc nào đó, cậu lại muốn nghe âm thanh khi sai mật mã.
Nhưng đáng tiếc, cửa đã mở.
Nói thật, Tiêu Niên đọc đề kiểu gì cũng không hiểu...
Phía dưới là một căn phòng nhỏ, mọi người cùng nhau đi vào. Cửa tự động khép lại trong nháy mắt, dĩ nhiên bóng đèn cũng không hề dự báo trước mà tắt toàn bộ.
Tiêu Niên ngay lập tức lại tóm lấy Lục Tri Chu, nhào vào l*иg ngực anh.
Âm thanh kinh dị vang lên và có một bé trai đang cất tiếng hát.
Quá đáng sợ!
Trước khi tới thì Tiêu Niên thật sự cũng không biết, cái trò này lại đáng sợ đến như vậy.
Tiêu Niên vùi đầu ở trên vai Lục Tri Chu, đôi mắt cũng không dám mở, cậu luôn cảm thấy xung quanh mình hình như có thứ gì đó.
Lục Tri Chu cũng ôm chặt lấy cậu, anh dùng một tay siết chặt lưng cậu, tay còn lại ấn đầu cậu xuống.
Sau khi tiếng ca dày vò này kết thúc, bốn góc của căn phòng tỏa ra ánh sáng màu đỏ yếu ớt.
Tiêu Niên thở phào nhẹ nhõm.
Cậu muốn tách ra khỏi Lục Tri Chu nhưng tay Lục Tri Chu vẫn siết chặt.
“Có thứ gì đó.” Lục Tri Chu nói.
Trong nháy mắt Tiêu Niên lại căng thẳng: “Cái gì vậy?”
Lục Tri Chu cũng không nói là cái gì, chỉ nói: “Tới đây.”
Người đứng gần bọn họ gần nhất chính là Lâm Nhạc Phàm, hắn cũng nghe thấy lời nói của Lục Tri Chu.
Sau đó, hắn lại nhìn trên dưới vài lần.
Hả???
Thứ gì cơ?
Lúc này Tiêu Niên rất sợ hãi, âm thanh kinh dị giống như vẫn còn quẩn quanh bên tai. Đến cả đôi mắt cậu cũng không dám mở và bám chặt lấy Lục Tri Chu.
Thời điểm này rất dễ xuất hiện ảo giác, Tiêu Niên thậm chí còn cảm thấy có người đang chạm vào tai cậu.
Tiêu Niên khẩn trương đến nỗi tim sắp sửa nhảy ra ngoài.
“Nó đi chưa?” Mọi lúc sau, Tiêu Niên hỏi bằng giọng buồn bực.
“Chưa.”
Tiêu Niên rụt lại: “Mẹ nó, sao mật thất lại đáng sợ đến như vậy.”
“Đừng sợ.”
Tiêu Niên lại hỏi: “Là đứa bé kia sao?”
“Tôi không biết.”
Lục Tri Chu nói xong câu này, trong không gian có người cười một tiếng.
Hình như là một người bạn của Lục Tri Chu.
Sau khi hiệu ứng âm thanh của căn phòng kết thúc, Lục Tri Chu mới vỗ đầu Tiêu Niên một cái.
Tiêu Niên nhận được ám chỉ chậm rãi quay đầu nhìn phía sau.
Không có gì, cậu thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó mới phát hiện lúc này cậu đang đạp lên chân của Lục Tri Chu.
“Haha, tôi xin lỗi,” Tiêu Niên vội vàng tách ra: “Tôi cứ nghĩ trong đầu không biết mình đạp cái gì.”
Lục Tri Chu cúi đầu nhìn xuống đôi giày của mình, thấy cũng không quan tâm cho lắm nhưng anh lại nói: “Không sao, gãy xương mà thôi.”
Tiêu Niên mở to hai mắt: “Hả?”
Lục Tri Chu tiếp tục hỏi: “Cậu nặng bao nhiêu?”
Tiêu Niên bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ đến nỗi dậm chân và chỉ vào mũi Lục Tri Chu: “Ngài Lục Tri Chu, ngài có biết phép lịch sự là gì không?”
Lục Tri Chu bật cười.
Tiêu Niên: “Ngài Lục Tri Chu, mong ngài ghi nhớ cân nặng của tôi. Chính là 58.67 kg, sáng nay vừa mới cân xong.”
Lục Tri Chu cười: “Được.”
Tiêu Niên ngửa đầu hỏi Lục Tri Chu: “Nặng không?”
Lục Tri Chu: “Không nặng.”
Lục Tri Chu vừa nói xong câu này thì lại nhìn phía sau Tiêu Niên.
Đột nhiên Tiêu Niên lại nhào vào l*иg ngực Lục Tri Chu: “Cái gì vậy.”
Lục Tri Chu cười lớn.
Tiêu Niên: “...”
Tiêu Niên trợn tròn mắt nhìn Lục Tri Chu: “Ngài Lục Tri Chu, ngài rất tẻ nhạt đấy có biết không.”
Mà lúc này, sáu người còn lại đang chờ bọn họ ở lối ra.
Mật mã cũng đã sớm giải được, giờ phút này sáu người bọn hắn xếp thành hai hàng, ai ai cũng làm động tác vòng hai tay trước ngực, nhìn cậu và anh đang ôm nhau ở bên kia.
Hai người có biết lịch sự không?