Sắc trời càng ngày càng tối, mới vừa rồi mưa còn nhỏ liền dần dần lớn lên, độc của Phong Thả Ngâm đem qua mới vừa phát tác qua, ngày hôm nay uống thuốc xong liền ngủ qua một trận, nhưng cũng chỉ khôi phục được hai, ba phần mười, nhưng mà ở bề ngoài của y không nhìn ra bất kỳ mệt mỏi nào, chỉ có môi có chút trắng.
Mắt thấy mưa rơi xuống càng lớn, hắn lập tức hướng Kỷ Hành nói đồng thời cùng tiến vào khách sạn. Khách sạn Thanh Tuyền cũng được coi là khách sạn tốt nhất ở thành Lâm Xuyên, mấy người vừa bước vào cửa, lập tức có tiểu nhị đi đến bắt chuyện. Phong Thả Ngâm cùng Phong Ngũ Phong Lục đã đặt trước gian phòng, tiểu nhị thái độ cũng không chuyển biến. Phong Lục thấy không khỏi ôi chao một tiếng, nói:
"Khách sạn này không sai a! Tiểu nhị người làm cũng khác với các khách điếm kia không coi thường người cái gì."
Phong Ngũ tán đồng gật đầu. Phong Lục tiếng nói không nhỏ, đứng phía sau quầy chưỡng quỹ đang tính toán sổ sách nhỏ giọng lầm bầm một câu,
"Cái sự tình trên đường vừa nãy không ít người biết, tiểu tử kia ân cần như thế rõ ràng lo sợ không cẩn thận bị người thiếu hiệp kia bổ một chưởng..."
Phong Lục:...
Hắn nghiêng đầu liếc ra phía sau quầy một cái, chướng quỹ kia còn tưởng nói nhỏ, hiển nhiên vẫn không phát hiện đều đã bị bọn họ nghe được.
Phong Thả Ngâm thấy thế không khỏi nở nụ cười, người bình thường đều biết người luyện võ năm giác quang nhạy bén hơn, nhưng lại không biết nhạy bén hơn bao nhiêu, chưởng quỹ kia cho là âm thanh thấp, lại không nghĩ rằng bọn họ đều là nhưng người có nội lục thâm hậu, nên không thể tất cả đều không nghe thấy. Kỷ Hành tự nhiên cũng nghe được rõ lời chưởng quỹ nói, hắn nhìn người ân cần trước mặt đang đứng sát bàn, mở miệng nói:
"Xin yên tâm, ta sẽ không bổ ngươi một chưởng."
Tiểu nhị:....
Phong Ngũ, Phong Lục....
"Ha Ha Ha."
Phong Thả Ngâm thấy mặt Kỷ Hành đầy nghêm túc, mà ba người kia đều dại mặt ra, không nhịn được bật cười, quả nhiên Kỷ Hành cùng năm năm trước giống nhau a! Cười đủ, y liền nói với chưởng quỹ:
"Cấp vị công tử này một gian phòng hảo hạng."
Kỷ Hành nghe vậy nhân tiện nói:
"Không cần, cho ta một gian nhà dưới là được rồi."
Đều là tìm một chỗ tắt máy. Phong Thả Ngâm lập tức nói:
"Nào có đạo lý ta thì ở trong phòng mình, không cho ân nhân cứu mạng được một gian phòng ngủ tốt."
Phong Lục cũng đáp:
"Không sai, Kỷ công tử là ân nhân cứu mạng của lâu chủ, xin đừng từ chối."
Lúc này mọi người chỉ nghe chưỡng quỹ nói:
"Nhà dưới trong tiểu diếm đã đầy."
Phong Thả Ngâm nghe vậy cười nói:
"Cho nên Kỷ Hành ngươi vẫn là..."
Chưỡng quỹ tiếp tục nói:
"Phòng hảo hạng cũng đầy."
Phong Thả Ngâm nhíu mày lại, hỏi:
"Một gian cũng đều không còn?"
Chưỡng quỹ thở dài nói:
"Đừng nói là phòng khách, sân sau chuồng bò đều có người ở, vốn là những năm qua không có nhiều người đến vậy, thế nhưng khách quan lại không biết gần đây lũ lụt tàn phá, rất nhiều người đến trong thành tị nạn, thương nhân đi lên phía bắc cũng quay trở về, nên tạm thời ở lại trong tiểu điếm ở lại. Tiểu điếm thật sự không còn phòng trống."
Nghe chưởng quỹ nói đến lũ lụt, Phong Thả Ngâm cũng nhíu mày lại, năm này khí trời thực sự không bình thường. Kỷ Hành nói:
"Không có phòng trống cũng ko sao, ta ngồi trong đại sảnh một đêm là được rồi."
Hắn liền chỉ bàn ghế trong khách sạn.
"Như vậy sao được?"
Phong Thả Ngâm bật thốt lên. Phong Ngũ nói:
"Khách sạn Thanh Tuyền đã là khách sạn lớn nhất thành Lâm Xuyên, còn không thể còn lại một cái phòng trống, khỏi nói dến các khách sạn khác, lâu chủ người xem.."
Hắn và Phong Lục trước giờ đều ở cùng một gian, không nghĩ tới là ngày hôm nay họ vào ở lại là gian phòng cuối cùng của khách sạn. Phong Thả Ngâm lập tức nói tiếp:
"Không bằng Kỷ Hành ngươi liền cùng ta ở lại một gian đi! Ta thấy giường kia có thể chen được hai người."
Phong Lục cũng gật đầu nói:
"Không sai, Kỷ Hành công tử là ân nhân cứu mạng lâu chủ của chúng ta, coi như để lâu chủ chúng ta nhường Kỷ công tử một gian phòng lớn còn lâu chủ ngủ đất cũng có thể a!"
Mắt thấy đám người này đều tán thành, Kỷ Hành muốn đùng đầy cụ tuyệt nữa rất có thể liền bị hoài nghi mình không phải là "con người" , vì vậy gật đầu.
Lúc lên lầu, Phong Thả Ngâm quét nhìn hai con bố bị Phong Lục ôm, lại nhìn quần áo trên người Kỷ Hành đã bị mài mòn không ít, nghiêng đầu nói với Kỷ Hành:
"Hai con kia cũng là phiền phức, không bằng nói Phong Lục đem đi ra chợ đến cửa hàng may đổi cho ngươi hai bộ quần áo, mặc khi lên đường, ngươi thấy thế nào?"
Kỷ Hành gật đầu nói:
"Làm phiền."
Phong Thả Ngâm xua tay
"Này tính là phiền toái gì?"
Bởi vì nhiều năm tập võ luyện kiếm, đầu ngón tay cùng lòng bàn tay của y có một tàn chai, mà ngón tay thon dài mạnh mẽ, khớp xương rõ ràng, nhìn rất đẹp. Kỷ Hành nhìn lướt qua, đối với y nói:
"Tay bị thương tổn có vết xước ở cường độ thấp, kiến nghị nên dùng rượu thuốc xoa một chút."
Nghe vậy Phong Thả Ngâm sững sờ, nhìn một chút cổ tay mình, mới phát hiện nơi đó có một khối máu ứ động, đây là hôm qua chính mình do độc phát tác làm xước, vết thương nhỏ như vậy y đều không có phát hiện, Kỷ Hành lại chú ý tới...
Người này luôn là như vậy, ít lời chất phát, kỳ thực tỉ mỉ rất săn sóc. Phong Thả Ngâm chính mình cũng không có phát hiện, khóe miệng của y liền giương lên ...
Buổi tối sau khi ăn cơm, Kỷ Hành đi vào phòng trước, Phong Thả Ngâm thì còn ở lại với Phong Ngũ Phong Lục. Trong phòng chỉ có một ngọn đèn, vô cùng yếu ớt. Kỷ Hành đưa bàn tay đến gần, đem nhiệt mà ngọn đèn toát ra nhỏ nhoi nhiệt lượng hấp thu, nhưng mà chút năng lượng này cũng không bằng một phần ngàn vạn năng lượng tiêu hao hằng ngày.
Dùng cấp bật của hắn, có thể có nhiều loại phương thức bổ sung năng lượng, không bị hạn chế bởi năng lượng mặt trời, nhưng nếu so với trực tiếp chuyển hóa năng lượng mặt trời thành năng lượng, các phương thức chuyển hóa khác vô cùng khó khăn, đặc biệt là với cái vũ khí lạnh thời hiện đại.
Đồ ăn của con nguoif có thể được phân loại thành một phần năng lượng, mà còn phải sử dụng năng lượng để chuyển hóa được đồ ăn thành năng lượng, cái có được không đủ bù cái mất. Tại thời điểm ở nơi không có người, hắn thử nghiệm đêm một ít khoáng thạch có năng lượng ăn, kết quả cũng không khác đồ ăn của con người.
Thế giới này quả là tuột lại quá xa, trong năm năm nay, hắn dựa theo tư liệu đi tìm vật liệu chế tạo một cái máy phát điện, thế nhưng hắn nghĩ là có thể dễ dàng tìm được đồ vật, mà ở đây hoàn toàn không tìm được.
Nếu như A Bảo ở đây là tốt rồi, hắn đẳng cấp trí năng cao hơn chính mình, có thể dựa theo tư liệu thay đổi bản vẽ tính khả thi 70%, sau đó có thể chế tạo một cái máy phát điện thích hợp. Phông Thả Ngâm tại phòng ở của Phong Ngũ Phong Lục khoảng một canh giờ lẻ năm phút sẽ trở lại.
=====
Giờ tý vừa trôi qua, bên ngoài vốn là phải mưa nhỏ nhưng lại dần dần chuyển thành mưa to như trút nước, đêm đen như mực bên trong không nhìn thấy một chấm nhỏ, chỉa có xa xa ánh đèn lòng của tiệm rượu ở trong mưa gió phiêu phiêu lắc lắc, không lập tức dập tắt.
Nước mưa đánh lên cửa sổ bùm bùm, âm thanh liên tiếp vang lên, đem con người hoàn toàn bao phủ trong âm thanh của gió táp mưa sa, bên ngoài không thể nghe thấy bất kỳ một âm thanh nào khác hoài tiếng mưa rơi.
Phong Thả Ngâm đã sớm chìm vào giấc ngủ, y chỉ mặt một cái áo mỏng nằm ở trên giường, một tay để ở trong chăn, còn một tay khác thì nhẹ nhàng để lên bụng cách một lớp chăn, hô hấp nhỏ bé đều đều, khuôn mặt trầm tĩnh, nhìn vô cùng nhã nhặn quy cũ, không nhìn ra được nữa điểm nào là có thời điểm bất kham.
Kỷ Hành cũng đã tắt điện từ sớm, chương trình hạt nhân đã ngừng vận chuyển, bên ngoài thân hệ thống vẫn còn mở, tận tâm tận trách mà duy trì ngụy trang thành một người đang ngủ vẫn có mạch đập, tim đập cùng có tần suất hô hấp, đồng thời cảnh giác cảnh vật chung quanh.
Cũng chính bởi vì vậy, hắn cơ hồ là tại lúc phát sinh dị biến tỉnh lại!
[ Hệ thống: Cảnh giác! Cảnh giác! Động đất level 6.5! Động đất level 6.5! ]
Trong thân máy tạm ngưng khỏi động liền tập tức khởi động, Kỷ Hành bỗng nhiên mở mắt ra, trong con mắt đen kịt lập tức lóe lên một kia ánh lạnh của máy móc, Hắn đánh thức Phong Thả Ngâm nằm bên cạnh, sau đó lập tức lao ra khỏi gian phòng, đi gọi tỉnh những người khác.
Vào lúc này đại khái là gần hừng đông 1 giờ, bên ngoài mưa to tầm tã, từng nhà đều đang rơi trong giấc mộng, căn bản không có người có thể ngờ đến lúc này lại đột nhiên có tai nạn giáng xuống!
Động đất đến đột ngột như thế, không có bất kỳ dấu hiệu, mật đất như bị một đứa trẻ cầm bùn đất chơi trên tay, mỗi một lần rung động dữ dội đều nhất định sẽ đi kèm cùng tiếng nhà cửa sụp đổ!
Phòng lớn khách sạn ở trên đất nứt ra một vết rách bề rộng chừng một thước, từ cửa khách sạn kéo dài tới tận sân sau, như một thanh kiếp sắc bén đem chọc cả tòa khách sạn.
Cây cột đang chống đỡ nhà trong lúc rung động dữ dội bên trong loạng chòa loạng choạng, không thể kiên trì được bao lâu thì sụp xuống, trên nóc nhà không ngừng rớt xuống tro bụi, trốn trong khe hở con chuột con gian phi thân từ trong góc lao ra ngoài thoát thân!
Phong Thả Ngâm mới vừa bị Kỷ Hành đánh thức liền thấy cảnh ấy, y lập tức ý thức được tình huống khẩn cấp, vội vã phủ thêm ngoại bào mang ủng liền xông ra ngoài. Chấn động càng ngày càng mãnh liệt, cả tòa khách sạn như một cái đồ chơi thô dựng lên, loạng chòa loạng choạng, tựa như sau một khắc sẽ tan vỡ.
Lúc này ba người Kỷ Hành Phong Ngũ Phong Lục chia ra đi từng gian đá văng cửa phòng đánh thức người đang ngủ ở trong. Phong Thả Ngâm ngắm nhìn bốn phía, dáng người vừa tỉnh quần áo xốc xếch hoảng hoảng trương trương xông ra ngoài , la lớn:
"Biệt loạn! Tìm đồ vật gõ ra tiếng, đem những người trong thành đánh thức!"
Thời điểm y gọi có sử dụng nội lực, âm thanh trong không khí đẩy ra từng vòng gợn sóng, không ngừng hướng bên ngoài khuếch tán. Cho dù ở trong hoàn cảnh âm thanh vô cùng ầm ĩ, cũng có thể nghe được lời y nói vô cùng rõ ràng.
Không ít người mất đi lý trí, chỉ lo chạy tới nơi địa điểm trống trải, hơi đâu mà lo lắng người khác làm sao, cũng có người nghe tiếng Phong Thả Ngâm hô to bình tĩnh lại, tìm chiêng trống dọc theo cửa các hộ dùng sức gõ.
Nhưng mà lúc này mưa quá lớn, những âm thanh này tan vào trong tiếng mưa, tất cả đều trở nên nhẹ nhàng mà mong manh, vẫn có rất nhiều người rơi vào giấc mộng, không chút nào biết đến nguy hiểm đang đến.
Phong Thả Ngâm cũng không nghĩ ngợi được nhiều. y vận khinh công, dùng tốc độ nhanh nhất về hướng phủ của thành chủ nhảy tới...
Một tiếng sấm vang lên ầm ầm! Điện quang chiếu sáng toàn bộ bầu trời, cũng chiếu sáng vết rách đang không ngừng trải rộng trên mặt đất.
Kỷ Hành thấy bên trong khách sạn đa số mọi người đều đã bị đánh thức, lập tức quay người chạy ra khỏi khách sạn, chạy về hướng khu dân cư trong thành, đồng thời đem âm lượng điểu chỉnh đến mứt cao nhất, dọc theo phố lớn ngõ nhỏ không ngừng gọi:
"Động đất! Mau giữ mạng!"
Trong tiếng mưa rơi tí tách tí tách,âm thanh Kỷ Hành như được một cái máy phóng đại âm thanh phông cao lên rất nhiều, chỉ cần là địa phương hắn đi qua, mỗi hộ có một người ngủ say bị một tiếng đinh tay nhức óc gào thét đánh thức, còn chưa kịp oán giận, liền phát hiện mặt đất chuyển động, lập tức mang người nhà mà trốn thoát...
Kỷ Hành đem mắt trái chuyển thành nhìn được xuyên đêm, quét mắt qua một cái, nhìn thấy người không có năng lực chạy hoặc là bị kiến trúc sụp đỗ đè lên người, liền lập tức từ ngoài nhảy vào, đem người bên trong cỗng trên lưng đi ra.
Dần dần, càng ngày càng nhiều người tỉnh lại, tiếng kêu gào cùng tiếng chiêng trống gõ ra âm thanh hòa vào nhau, liền át được tiếng âm ĩ của mưa rơi, rất nhiều người đầu tiên bị đánh thức, tiện phát hiện ra động đất, cả quần áo cũng không kịp mặc chạy ra.
Nhưng mà động đất đến quá đột ngột, chấn động vô cùng kịch liệt, rất nhiều người còn trong giấc mộng, liền bị chính xà nhà mình đè chết, cũng có người vừa chạy tới trên đường cái, lại quên né tránh, mà bị một ít tấm biển của cửa hàng đập trúng gây thương tổn, tình huống nghiêm trọng nhất là ở một số khách sạn, bởi vì khách quá nhiều, người người giành chạy đi trước, không ít người xô đẩy trên đất, rốt cuộc khong thể bò lên...
Lần này động đát đến tận sau hơn một canh giờ mưới hoàn toàn đình chỉ.
Mưa đã tạnh, bầu trời đen cũng dần dần sáng lên, nhưng mà thành Lâm Xuyên nguyên bản phồn hoa an bình, đã hoàn toàn thanh đổi thành dáng dấp khác. Mặt đất rạn nứt, phòng ốc đổ nát, đâu đâu cũng có tiếng khóc của mọi người cùng tiếng thống khổ người bị thương kêu rên.
Kỷ Hành đứng ở tường thành sụp một nữa, hai mắt từng lần từng lần một mà nhìn quét qua cả toàn thanh Lâm Xuyên, mãi đến tận khi nhìn thấy kiến trúc sụp đỗ ở dưới không còn dấu hiện của sự sống mới bắt đầu lảo đảo trên tường thành nhảy xuống.
Phong Ngũ Phong Lục đang giúp người bị thương băng bó vết thương, Phong Thả Ngâm cứu ra thành chủ, giờ khắc này thành chủ điều ra đội vệ thành đem người bị thương nhắc đến địa điểm trống trải, tập trung vài người đại phu may mắn sống sót trị liệu.
Mà bản thân thành chủ, thì lại không ngừng động viên dân chúng, nhưng đáng tiếc khi đối mặt với thành Lâm Xuyên khắp nơi tàn tạ, cũng chẳng có bao nhiên người còn nỗi hi vọng.
Phong Thả Ngâm sắc mặt nghiêm túc,
"Trải qua một hồi địa chấn lớn như vậy, toàn bộ Lâm Xuyên này, xem như là phá hủy. Cũng không biết bao năm mới có thể khôi phục như cũ?"
"Không cần bi quan. Người chết đã coi như là ít."
Kỷ Hành nói. Tại của hắn bên trong tính toán, trong thành số người không vượt quá 40 ngàn, mà người chết, chỉ ước chừng chỉ chiếm 5%. Tại điều kiện nguyên thủy như vậy sinh tồn, liền là tại trong đêm khuya mưa to phát sinh mặt đất chấn động, chỉ thương vong 5% người, có thể nói theo con người là may mắn.
Nghe Kỷ Hành nói, trong lòng Phong Thả Ngâm có cục đá đè liền buông xuống, dù sao thiên tai cũng không thể tránh khỏi, y gật đầu nói"
"Lần này nhờ có ngươi phát hiện đúng lúc, bằng không...."
Lời còn chưa nói dứt, đã thấy sắc mặt Kỷ Hành nghiêm túc hướng về phía bắc nhìn lại,
"Có đồ vật tới đây."
Sở dĩ dùng đồ vật để hình dung, là bởi vì Kỷ Hành dò xét bên trong, người tới năng lượng phản ứng xa xa vượt qua người bình thường có khả năng đạt đến cực hạn...