[ Thời gian: Năm thứ năm 30 ngày
Địa điểm: ngoài thành Lâm Xuyên
Khí trời: Âm u có mưa nhỏ
Sự kiện: Một đường thẳng đến, phải xuyên qua thành Lâm Xuyên.
Tiến độ nhiệm vụ: Không có bất kỳ phát hiện nào.
Ghi chép giả: Kỷ Hành, đánh số 0026 ]
Sau khi rời khỏi Vân Châu thành, Kỷ Hành một đường đi thẳng, xuyên núi vượt đèo, hướng về vị trí đi hết ba mươi ngày. Bởi vì khí trời không có chuyển biến, năng lượng tiết kiệm còn lại của Kỷ Hành dùng để ứng phó khi có sự việc phát sinh càng ngày càng giảm, vì để tiết kiệm năng lượng, nhưng cũng l phải lên đường nhanh chóng, khi nào có xe ngựa đi ngang hắn đều dùng tiền kiếm được từ việc bán củi ngồi lên đi.
Như vậy với tốc độ không bằng một phần năm phần lực nếu Kỷ Hành thả ra toàn lực, đi đường liên tục một tháng, hắn chỉ mới đi được một phần năm của toàn bộ hành trình, sáng sớm ngày hôm nay vừa đi tới cổng thành Lâm Xuyên.
Theo như thông tin từ tư liệu, thành Lâm Xuyên ở phía nam nước Đại Minh, đối với thế giới này, đây là nơi kinh tế phát đạt, lượng dân cư trong thành đông. Nơi quan đạo bằng phẳng rộng lớn không phải "Loại thân phận này" của Kỷ Hành có thể đi được, vì dọc theo đường đi là của người bình thường, Kỷ Hành tận lực không bị lệch ra khỏi mức, lựa chọn đường nhỏ toàn là những nơi ít người đi hoặc trực tiếp xuyên qua rừng núi.
Ngày này, Kỷ Hành mới từ bên phụ cận thành Lâm Xuyên một cái đường nhỏ lầy lội bước ra, có hai nam tử cưỡi ngựa vọt đến trước mặt hắn, roi da đánh lên trên lưng ngựa phát ra tiềng ba ba, tiếng móng ngựa đạp mặt đất nghe cộc cộc cùng với tiếng quát chói tai như gió bao phủ đi qua.
Hắn chính xác mà lui về sau ba bước, vừa vặn né được nước bùn văng với. Tiếng vó ngựa đi xa, Kỷ Hành từ đường nhỏ đi ra, nhìn hai người cưỡi ngựa vọt vào trong thành, cùng lúc ghi chép lại thông tin dữ liệu hai người.
Mà vào lúc này, Kỷ Hành cũng nhìn vào tường thành Lâm Xuyên. Tòa thành này có tường cao độ sáu mét, toàn thân là dùng vôi dính vào đá mà xây, kết cấu vô cùng đơn giản. Kỷ Hành tính toán một chút, trong tình huống năng lượng cơ thể sung túc, không khởi động bất cứ vũ khí năng lượng, đem lực nắm đấm tăng tới mức trung, có thể một quyền đánh sập tường thành.
Kỷ Hành nhìn qua thời gian, lúc này là buổi sáng chín giờ ba mươi lăm phút. Gần đây nhất hai ngày, mưa lớn đã tạnh, nhưng mây đen vẫn che kín bầu trời không có chút gì muốn tán đi, ven đường cây cối hoa cỏ bị mưa rót liên tục hai tháng, đã có chút bắt đầu tan nát.
Cửa thành Lâm Xuyên hai bên xếp dài một cái trường long, ở giữa để một khoảng cho xe ngựa có thể di chuyển. Kỷ Hành nhìn lướt qua bên trái có năm mươi sáu người đang đứng, một người đa số đều quần áo lam lũ, sắc mặc vàng vọt, bên phải có ba mươi hai người, bên trong người đứng quần áo đơn giản nhưng không dơ bẩn, sắc mặt bình thường.
Kỷ Hành liên nhanh chóng phân loại mình đi đến phía bên phải. Quan sai thành Lâm Xuyên làm việc thái độ không hề tích cực, hiệu suất thấp, Kỷ Hành xếp hàng chờ tới lượt mình, cũng qua hai giờ.
Phụ trách phía bên phải là Giả Đại Nhân trên mũi trái mọc ra một cái nốt ruồi đen, như dính một con ve chó ( chém vì không hiểu, tác giả ghi một hạt con chuột? ) ở trên, làm người ta hận không thể bắt nó xuống. Hắn lười biến ngồi trên một mặt bàn được mài đến bóng loáng tỏa sáng, vô cùng không nhịn được nói:
"Tới một cái."
Kỷ Hành bước một bước tiếng lên, đứng ở trước mặt quan sai kia. Giả Đại Nhân mí mắt cũng đều không nhấc lên, đưa bàn tay thằng đến chỗ Kỷ Hành.
Kỷ Hành nhìn tới tay đặt trước mặt, bàn tay có lượng vi khuẩn siêu nhiều, móng tay bên trong không thể phân biệt được là máu tươi động vật hay bùn bẩn. Mà người kia không biết thân phận của hắn, không thể nào có thể cho hắn kiểm tra, cho nên đưa tay ra hẳn là ...
Dựa theo hệ thống phân tích, Kỷ Hành trên người lấy ra còn lại được mấy đồng cuối cùng, dể ở trên lòng bàn tay của con người này.
Giả Đại Nhân cảm giác lòng bàn tay mát lạnh, nhìn nhìn thấy người bình dân trước mắt này thả một đồng tiền vào tay. Trong lòng hắn liền ghét bỏ đối phương đưa ít, nhưng cũng biết được mấy bình dân này vốn là không có nhiều tiền, đành phải nương tay, hắn ngồi lại ngay ngắn chút lại nói:
" Lộ dẫn đâu?"
Hệ thống đúng lúc nhảy ra nhắc nhở: ở cổ đại có một loại bằng chứng thông hành. Người phải đi xa nhà ra bên ngoài trăm dặm, đều cần chính phủ địa phương ban hành phân phát một loại như thư giới thiệu, giấy thông hành là loại hình công văn, gọi " Lộ dẫn", tác dụng tương tự hộ chiếu.
Kỷ Hành đương nhiên là không có Lộ dẫn, ở trước mặt quan sai, hắn thành thật trả lời:
"Không có."
Cái gì? Không có Lộ dẫn mà lại dám vào thành Lâm Xuyên? Còn dám chỉ đưa cho hắn một đồng tiền? Giả Đại Nhân liền giận dữ, lập tức đứng lên kêu người đưa hắn quăng đến bên trái, vừa tưởng vừa ngẩn đầu lên nhìn thấy mặt Kỷ Hành thì liền ngây ngẩn ca người.
Thanh niên trước mặt này tướng mạo thật sự nhìn cực kỳ tốt. Lông mày là lông mày, đôi mắt là đôi mắt, mũi là mũi, miệng là miệng.. Cái nào cũng đẹp, liền tính cái người nổi nhất trong tiểu quan cũng không thể nào sánh nỗi!
Giả Đại Nhân chà chà tay, lộ ra một cụ cười hết sức khoa trương, trên mũi cái mốt ruồi đên cũng đều run theo .
" Vị huynh đệ này, không có Lộ dẫn cũng không liên quan, thời đại này rất loạn, rất nhiều người ra ngoài đều không có Lộ dẫn! Ngươi đem hộ tịch lấy ra cho ta nhìn một cái là được."
[ Hệ thống gợi ý: Hộ tịch, còn gọi hộ khẩu, ở cổ đại dùng dể ghi chép lưu giữ lại thông tin công văn pháp luật của hộ gia đình, đồng thời cũng là đê chứng minh thân phận]
Kỷ Hành trong năm năm hoạt động nhiều nhất là tại những địa phương như là sơn dã hoặc một số thôn trang nhỏ, khi đi qua thành thị, liền điều chỉnh thành hình thức phi hành, lại đi qua lặng lẽ vào lúc nữa đêm. Thế nhưng bây giờ năng lượng còn lại hoàn toàn không đủ chống đỡ được để tiêu hao khổng lồ như vậy.
Vì vậy đối mặt với nhân viên công tác đang dò hỏi, Kỷ Hành chỉ có thể thành thật trả lời:
"Không có."
"Không có?"
Vừa nghe thấy Kỷ Hành cả hộ tịch cũng không có, Giả Đại Nhân lập tức thay đổi sắc mặt.
" Không có hộ tịch chính là không có hộ khẩu, không được vào thành!"
Vừa dứt lời liền đem tay đẩy Kỷ Hành một cái, ý muốn đẩy hắn từ trong đội ngũ ra ngoài. Lại không nghĩ tới nói tay hắn vừa vỗ vào bả vai của Kỷ Hành, như lại tự nhiên đập trúng một khối đá cứng, đau đến hắn kêu tê một tiếng, nhìn lại một chút, lòng bàn tay liền đỏ ngay lập tức. Người bình thường vai sao có thể cứng như vậy a, đây nhất định là một cái cao thủ tu vi cao thâm!
Lại nhìn Kỷ Hành, đối phương rõ ràng vẫn là một biểu tình cũng không có đổi, sắc mặt băng lãnh còn mang theo sát khí! Ở đâu giống dân chúng bình thường? Hắn vừa nãy sao lại không nhìn ra được đâu? Thực sự là bị hoa mắt tâm trí mê muội!
Nghĩ đến vừa rồi hắn còn đem người ra đi so với tiểu quan, nếu như bị đối phương biết đến...Giả Đại Nhân lạnh cả người, hắn không dám đắc tội loại võ lâm nhân sĩ gϊếŧ người không chớp mắt này, lại không thể vi phạm mệnh lệnh của triều đình, không thể làm gì khác hơn nói:
"Năm nay thiên tai nhiều, rất nhiều người bị mất hộ tịch, như vậy đi, ngài chỉ cần ở chỗ ta đăng ký tên họ, liền có thể vào thành."
Kỷ Hành nháy mắt một cái, đấy mắt hắn chợt lóe hiện ra một tia ám quang luu dữ liệu, hắn gật đầu nói:
"Ta gọi Kỷ Hành."
Quan sai lập tức nói:
"Ta nhớ kỹ, ngài có thể trước tiên vào thành."
Kỷ Hành vì vậy liền vào thành. Khi hắng đi rồi, Giả Đại Nhân ngồi trở lại ghế, nữa ngày sau mới bắt đầu làm việc....
---- Thành Lâm Xuyên, khách sạn Thanh Tuyền.
Ngũ Phong và Ngũ Lục một đường cố gắng càng nhanh càng tốt, cuối cùng cũng coi như vào giờ ngọ đến được thành Lâm Xuyên, đi nhanh tới khách sạn Thanh Tuyền, hai người thậm chí không đợi người hầu tới dắt ngựa, vội vàng hỏi phòng của Phong Thả Ngâm đang ở liền vội chạy tới.
Lại không nghĩ rằng đã chặm một bước. Phong Ngũ đẩy cửa ra, Phong Lục lập tức tiếng lên nhảy vào, nhưng vừa mới tới trước giường liền dừng lại. chỉ thấy trên giường có màng che màu xanh, Phong Thả Ngâm nằm thẳng tấp, sắc mặt tái xanh, không nhúc nhích, một cái tay vương ra ngoài, năm ngón tay vô lực, từng khớp xương rõ ràng, hình dáng đẹp đẽ, như ngọc thạch, lại không có nữa phần nhân khí. Phong Lục vô cùng kinh hoảng mà lùi lại một bước, đối với Phong Ngũ nói:
"Ca, lâu chủ sẽ không phải đã... Tinh... tẫn thân vong đi? Chúng ta đến chậm..."
Phong Ngũ câu mày trách mắng:
"Không nên nói bậy!"
Tuy là nói vậy nhưng hắn vẫn tiến lên thăm dò hơn thở của Phong Thả Ngâm. Nhưng vừa mới đem bàn tay tới trước mặt của Phong Thả Ngâm, đối phương đột nhiên mở mắt, ngược lại làm Phong Ngũ sợ hết hồn. Phong Thả Ngâm ấn ấn trán mệt mỏi, một tay chống đỡ mạn giường ngồi dậy,
"Các ngươi tới chậm, dã phát tác qua một lần."
Hai ngày trước, bọn người Phong Ngũ cùng Phong Thả Ngâm tách ra, Phong Thả Ngâm một đường đi về phía nam, đến thành Lâm Xuyên, Phong Ngũ Phong Lục hai người tách ra đi hai hướng đông tay thành Lâm Xuyên đến thôn trấn lấy đồ vật, dựa theo hành trình đã định sẵn, hai người vốn là nên đuổi dến vào ngày mai, thế nhưng đêm qua độc của Phong Thả Ngâm tái phát, dưới tình thế cấp bách y phát ra một viên đạn tính hiệu, Phong Ngũ Phong Lục mới vội vã đuổi tới.
"Hôm qua là mười lăm, Tháng trước cũng là phát tác ngày mười lăm..."
Phong Thả Ngâm uể oải nói:
"Xem ra nhất định phải tìm được vị nào có thể cản lại trước ngày mười lăm tháng sau."
Độc kia thành phần thúc dục tìиɧ ɖu͙© có thể bỏ qua, nhưng nội lực cùng nguyên khí hao tổn qua lớn, y dưỡng một tháng mới trở lại nguyên khí thì tối qua bị tiêu hao sạch sẽ, không có chút lợi ích cho con dường tu võ đạo của y. Phong Lục tiến lên một bước, đem cái hộp nhỏ giấu trong tay áo đưa lên,
"Lâu chủ, đây là đan dược mua được từ Bất Lão các Kỳ huyện."
Phong Ngũ thấy thế nhân tiện nói:
"Lâu chủ, đan dược này có bốn bồi nguyên, trước tiên ăn vào nghỉ ngơi hai ngày, sau đó..."
"Không cần trì hoãn quá lâu."
Phong Thả Ngâm môi trắng bệch, tiếp nhận viên thuốc rồi nuốt vào.
"Ta ngủ một giấc, các ngươi nghỉ ngơi một đêm thật tốt, sáng mai chúng ra liền đi, không thể trì hoãn nữa."
Phong Ngũ Phong Lục theo lời lui ra. Phong Thả Ngâm ăn vào đan dược, lập tức nằm xuống nghỉ ngơi, nhưng ngủ cũng không yên ổn, trong mơ tất cả đều là ánh lửa cùng với phi kiếm phóng đi như chim ưng bây trên trời.. Y biết rõ đây chỉ là mộng cảnh, nhưng mi mắt như bị thứ gì cưỡng ép dính chặc lại, bất luận y dùng sức như thế nào cũng không thể mở mắt ra được!
Bỗng nhiên một tiếng đinh tai nhức óc vang lên ầm ầm! Như là một đạo sấm sét trực tiếp chẻ ra mộng cảnh u tối, mạnh mẽ đem Phong Thả Ngâm từ trong bóng tối gọi tỉnh lại! Y đột nhiên từ trên giường bắn thẳng lên, nhìn chầm chầm thẳng tấp vào màn xanh trên trướng, thở hồng hộc, mồi hôi lạnh tràn trề.
Qua đến nữa khắc đồng hồ, ý thức của y mới thực sự chính thức tỉnh lại. Lau mồi hôi lạnh trên trán, Phong Thả Ngâm vén chăn lên, từ trên giường xuống dưới. Trong phòng tối tâm có chút tia sáng, làm cho y không thể nhận biết rõ bây giờ là hừng đông hay là chạng vạng, cũng không biết được mình đã ngủ bao lâu.
Đem ấm nước lạnh trên bàn một hơi uống sạch, Phong Thả Ngâm thở ra một hơi, lúc này mới chú ý ngoài cửa sổ mơ hồ phát ra tiếng ồn ào.
Xem ra y còn chưa ngủ đến ngày thứ hai. Gần đây không được thái bình, trời liên tục hạ xuống mưa to hai tháng, hoa màu của nông dân đều bị nước mưa làm hỏng, vì trời mưa lớn nên nước trên sông tràng , đạp lớn được xây từ năm ngoái căn bản không chặn được thế nước hung mãnh, tại gần đạp nước thôn trang đều bị nước ngập che mất. Rất nhiều nông hộ vì trốn thiên tai, dồn dập chạy đến ở cạnh gần nhất thành Lâm xuyên.
Lưu dân nhiều rất dễ dàng sinh ra loạn, cũng dễ dàng để một ít đạo tặc bị triều đình truy nã trà trộn vào, Phong Thả Ngâm hiện tại tình huống đặc thù, không thể có nữa cái mầm họa. Cửa sổ vừa mở, tiếng ồn ào bên ngoài theo gió đồng thời tràn tói.
Phong Thả Ngâm cuối đầu, hướng về nơi có nhiều bách tính tụ tập, lại thấy được Kỷ Hành!