Lúc Phong Thả Ngâm tỉnh dậy vào buổi sáng của ngày thứ ba. Tuy rằng ngủ một ngày một đêm , nhưng y vẫn có thể mơ hồ nhận ra có người đút thức ăn cho nên lúc tỉnh lại tinh thần tốt hơn nhiều.
Chỉ là mới vừa thanh tỉnh một chút, y liền phát hiện thân thể có gì đó không đúng . Dù sao thì cảm giác da thịt tiếp xúc với chăn đệm khác hoàn toán với khi tiếp xúc với quần áo, y cử động một chút, rồi lúng túng phát hiện , không chỉ có quần áo mà ngay đến cái quần cọc đối phương cũng không chừa lại.
Bất quá nếu người đó là Kỷ Hành thì sẽ làm ra hành vi như vậy, người kia làm bất cứ chuyện gì cũng đều rất nghiêm túc . Phong Thả Ngâm có chút bất đắc dĩ cười cười.
Y nhìn qua nhà trúc một lượt, không có bất cứ vật gì có thể coi như quần áo để che đậy cơ thể , không còn cách nào khác chỉ có thể quấn chăn từ trên giường ngồi xuống.
Hai chân mới vừa rời khỏi giường , cửa nhà trúc bị người đẩy ra. Trên tay người đẩy cửa cầm một chén cháo , trên người mặc đồ vải thô màu xám có hai miếng vá.
Chú ý tới đồ Kỷ Hành đang mặc, Phong Thả Ngâm nhíu nhíu mày .
Kỷ Hành đem cháo đặt lên cái bàn thiếu mất một gốc , nhìn thấy Phong Thả Ngâm nhíu nhíu mày, hỏi :
"Xin hỏi , ngươi không cao hứng sao ?"
Phong Thả Ngâm đem chăn khoát trên đùi , không để ý đến việc hai khuôn ngực bằng phẳng lộ ra, nghe vậy gật đầu nói:
" Xác thực là không cao hứng, không ngờ rằng năm năm không gặp, ngươi lại sống nhàm chán như vậy."
Người bình thường nếu nghe nói như thế nếu không giận thì cũng sẽ thấy khó chịu . thế nhưng Phong Thả Ngâm biết đến Kỷ Hành sẽ không hoàn toàn để ý đến, người này cùng gương mặt như nhau đều không có biểu cảm , rất bình thản không tính toán bất cứ cái gì.
Quả nhiên , Kỷ Hành nghe vậy vẫn như cũ vô cùng bình tĩnh , hơi gật đầu, đối với y nói:
" Ta đã hơ khô quần áo, ta đi lấy tới, nguoi muốn uong cháo không?"
" Đương nhiên uống ." Nhà nhỏ , bàn và giường cũng gần nhau , Phong Thả Ngâm vươn người duỗi tay một cái , liền đem chén cháo kia cầm uống hết.
Mà vào lúc này, Kỷ Hàng đã đi đến gian nhà kế bên đem quần áo đã hơ khô đem tới. Hắn đưa quấn áo cho Phong Thả Ngâm, vừa nhìn bầu trời phía bên ngoài.
Mưa dù đã ngưng, bầu trời vẫn như cũ mây đen giăng kín. Kỷ Hành yên lặng tính toán năng lượng còn lại, xác định những hành động đủ để duy trì hai tháng.
Phong Thả Ngâm mặc quần áo tử tế, thấy Kỷ Hành nhìn chầm chầm bầu trời bên ngoài, cười nói:
"Yên tâm trời mưa sẽ không còn lâu nữa, ngày mai khẳng định liền chuyển ."
Phong Thả Ngâm chỉ nghĩ đơn giản là Kỷ Hành không thích trời mưa. Kỷ Hành đối với lời của y không tỏ rõ ý kiến, chỉ nói:
"Xin hỏi, ngươi vừa mới nói " Năm năm không gặp" , ý là năm năm trước chúng ta đã từng gặp mặt?"
Phong Thả Ngâm ngừng lại động tác chỉnh thắt lưng, ngẩn đầu nhìn về phía Kỷ Hành.
" Không thể nào, mới năm năm a, coi như ta nảy nở cũng không thay đổi hoàn toàn a? Ngươi vậy đem ta quên mất?
Y có chút không cao hứng , tiến lên nói:
"Nhìn kỹ một chút , nghĩ tới không?"
Kỷ Hành nhìn khuôn mặt khuyết đại trước mặt, con mắt tinh khiết màu đen chợt lóe lên một tia sáng quét dữ liệu, điều tra tất cả nhân loại đã ghi chép từ khi đến thế giới này, cùng đem so với gương mặt này, quá trình tưởng như rất dài, nhưng thực ra chỉ mất một giây, Với Phong Thả Ngâm thì Kỷ Hành chỉ dừng một chút, sau đó vô cùng chính xác nói ra tên của y:
"Xin hỏi, ngươi là Phong Thả Ngâm sao?"
Phong Thả Ngâm nở nụ cười :
"Cuối cùng cũng nghĩ ra tới."
Kỷ Hành gật đầu nói:
"Đã đổi mới ghi chép"
Cùng so với ghi chép năm năm trước, Phong Thả Ngâm đã cao lên được hai mươi xentimet, đường viền khuôn mặt cũng trở nên kiên cường.
"Đổi mới ghi chép?"
Phong Thả Ngâm có chút kỳ quái nói:
"Người nói chuyện cứ quái quái."
Hệ thống phán định câu nói này không cần phải đưa ra phản hồi. Không cần phải đưa ra phản hồi cũng chính là giống như cùng cấp bậc với " Phí lời".Kỷ Hành thực không hiểu tại sao nhân loại lại hay nói những câu không có ý nghĩa , hắn cũng sẽ không đi tìm hiểu vấn đề này. Hắn liết mắt quét Phong Thả Ngâm cái nói:
"Ngươi hiện tại vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, phải nghỉ ngơi thêm một ngày nữa."
"Cái này ta biết."
Phong Thả Ngâm tiêu hao hết nội lực hiện tại chỉ mới hồi phục được có một phần năm, thương ngoài da được Kỷ Hành băng bó lại cũng chưa khỏe, càng làm cho y lưu ý hơn là câu người kia nói" Niên nguyệt tiêu hồn" đến cùng là loại độc gì, tuy rằng lúc này y không hề có cảm giác là mình trúng độc, mà tâm lý vẫn là có chút không an tâm.
Kỷ Hành đẽ dàng quét cả người của Phong Thả Ngâm cũng không phát hiện bất cứ độc gì nằm trong thân thể, nhìn thấy Phong Thả Ngâm đi lên giường, ngồi thành tư thế điều tức của người thế giới này, vì vậy liền nói:
"Ngươi nghỉ ngơi thiệt tốt."
Nói xong, hắn cầm lấy bát không trên bàn đi ra.
Trước lúc Kỷ Hành rời đi, Phong Thả Ngâm đột nhiên gọi hắn lại :
"Chờ đã."
Y nhìn đến Kỷ Hành đang mặc bộ quần áo vải thô mà như mặc trên người quần áo bằng gấm, nói lên lời từ đáy long:
"Kỷ Hành, cám ơn ngươi."
Cám ơn ngươi, năm năm trước đã cứu ta, cám ơn ngươi, tại thời điểm ta cần nhất liền xuất hiện...
Trong mắt màu đen của Kỷ Hành chiếu lại hình ảnh của con người mặc huyền y tóc đen ngồi trên giường, dung mạo dáng người tuấn mỹ, vô cùng lễ phép gặt đầu nói:
"Không cần khách khí."
Chăm sóc con người đang gặp nguy hiểm là chức trách của hắn. Đóng cửa lại, Kỷ Hành đi tới bên cạnh nhà trúc có một phòng bếp đơn sơ dựng từ cỏ lau và gỗ rửa chén. Rửa xong, hắn cầm lấy cái rìu bắt đầu chẻ củi, một bên chẻ củi một bên mở ra ghi chết năm năm trước, bắt đầu " Hồi ức"
~ Năm năm trước, rừng núi ngoại thành Vân châu.
Kỷ Hành sau khi yên lặng không một tiếng động hạ xuống thế giới này, lập tức mở ra bàn tay.
Máu thịt da giả giống hệt với con người mở ra, để lộ ra bên trong giống với xương tay người , xương tay tại một trận nhỏ bé rung rung mở ra một cái khe nhỏ, hai con người máy nano bay ra con người bình thường mắt không bao giờ thấy được đi ra, chia ra làm hai hướng ngược nhau bay đi, vì chủ thể là Kỷ Hành mà đi thu thập thông tin của thế giới này.
Sau khi hai con người máy nano bay ra ngoài, Kỷ Hành đưa tay cổ tay lập tức khôi phục lại nguyên dạng, bắt đầu đọc những tin tức mới vừa có được.
Hắn lấy đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm xuống tại chỗ một tia sáng xanh hiện ra từ long bàn tay trái, tia sáng xanh trong phút chốc biến thành một màn hình nhỏ.
Trên màn hình, có một nam nhân trẻ tuổi tóc đen mặc bạch y đang ngồi trên một ghế sa lông , khẽ mỉm cười nhìn hắn, mở miệng:
"Kỷ Hành, tại thời điểm ta chế tạo ngươi thì không cẩn thận để một vài thứ xâm nhập vào, lúc đó ta cũng không để ý, bây giờ nhìn lại thì thấy nó sẽ trở thành một mối tại họa rất lớn, ngươi và A Bảo hãy đi đến thế giới có số vi wx-234 một chuyến, tìm ra thứ đã xăm nhập vào cơ thể ngươi, tìm được rồi thì trở về. Nhớ kỹ, không nên để cho bất cứ một ai phát hiện ra ngươi là người máy."
"Vâng."
Kỷ Hành tiếp nhận mệnh lệnh, liền lập tức liên hệ với A Bảo. A Bảo cùng với Kỷ Hành trên bản chất là giống nhau, nhưng có một điểm khác. Kỷ Hành nắm giữ toàn bộ thân máy, mà A Bảo chỉ là chương trình phụ trợ, trước khi hạ xuống thế giới này, vẫn luôn bị hắn để ngủ đông trong một tiệp tin.
Trước đây A Bảo vô cùng hoạt bát sinh động nhưng hiện tại lại không có chút động tĩnh. Vì thế Kỷ Hành mở ra cái tiệp kia, nhưng bên trong lại trống không, A Bảo bị hắn tự mình bỏ vào lại không thấy.
"Hệ Thống, bắt đầu tự quét, kiểm tra toàn bộ thân máy."
[ Tích! Đã tiếp thu mệnh lệnh. Chương trình tự kiểm khởi động, mười, chín, tám, bảy, sáu...ba, hai, một. Tự kiểm kết thúc, tốc độ vận hành bình thường, chương trình hệ thống bình thường, không có bệnh độc nguy hiểm, năng lượng còn lại 90%... Thân máy vô cùng khỏe mạnh, hoan nghênh lần tự kiểm sau! ]
" Tất cả đều bình thường, A bảo lại biến mất. Ta không thể nào lại đem nó bỏ rơi, nguyên nhân đến từ phí bên ngoài thân máy?"
Kỷ Hành không thể tìm ra giải đáp cho vấn đề này. Không lâu sau, hai người máy nano được phái đi mỗi giây đều sễ đổi mới hai lần tốc độ truyển thông tin lại cho hắn.
Từ tin tức được truyền tới, Kỷ Hành chú ý bên trong bụi cây cách 500 mét có một người trẻ tuổi, không cần quét toàn thân, chỉ cần nhìn mặt người kia, Kỷ Hành có thể phán đoán là con người này không quá mười tám tuổi, chưa đủ mười tám tuổi mà không có bất kỳ thông tin ghi chép có phạm tội gì, theo như người máy thủ tục bên trong, đều là đối tượng được bảo vệ vô điều kiện.
Kỷ Hành luôn tuân thủ rất nghiêm chỉnh thủ tục liển lập tức chạy tới vị trí của người thiếu niên kia, trong lúc đó hắn gặp hai người đang đạp lên vũ khí lạnh bay trên không trung, người thiếu niên kia né tránh chính là bọn họ.
Trong tình huống bình thường, Kỷ Hành sẽ không chủ động tạo ra xung đột với bất kỳ con người nào. Vì vậy hắn đem con người chưa thành niên kia trốn vào trong một huyệt động đã sớm để ý tới.
Hai người máy nano truyền lại thông tin về hai người kia, một là đã đi , một vẫn canh giữ lối ra. Kỷ Hành liền bò ra ngoài hang động để tìm kiếm thức ăn cho người chưa thành niên kia.
Mảnh rừng này đối với con người thì lớn vô cùng, cây cối nhiều lại tươi tốt, thế nhưng trái cây có thể ăn lại không có mấy cây. Căn cứ theo thông tin người máy nano truyền tới, Kỷ Hành mỗi này đều có thể dễ dàng tìm tới trái cây thích hợp cho con người, nhưng đáng tiếc là cây kết trái đều nhỏ, hơn nữa lại không có mấy trái, nhiêu đó căn bản không đủ để cung cấp nhu cầu cần thiết cho một người trong một ngày.
Thế nhưng hắn không thể đi xa, người chưa thành niên đi theo phía sau hắn thì có 90% tỷ lệ sẽ gặp nguy hiểm.
Đúng là từ ngày đầu tiên, Kỷ Hành đã biết người nhỏ tuổi này đi theo phía sau hắn, vừa mới đầu hắn không hiểu, bởi vì trong nhận thức của hắn, sẽ không có bất kỳ người nào đối với người máy phổ thông mang lòng đề phòng. Thế nhưng rất nhanh, qua hệ thống phân tích cùng thông tin người máy nano thu thập được, hắn liền biết tại thế giới này khoa học kỹ thuật còn chưa bắt đầu nảy sinh, con người ở đây không có khái niệm về người máy, bọn họ sẽ không chút nghi ngờ mà đem hắn xem thành một con người thật sự, cho nên, một người nhỏ tuổi trong lúc nguy hiểm, đối mặt với một người hoàn toàn xa lạ, sẽ sinh ra đề phòng là vô cùng phù hợp lô-gích.
Vì để phòng ngừa xúc phạm đến tự tôn của người nhỏ tuổi này, Kỷ Hành vẫn luôn không nói cho người nhỏ tuổi này biết là hắn đã sớm phát hiện đối phương đi cùng mình.
Con người này quả nhiên như hệ thống phân tích coi hắn thành đồng loại, mỗi ngày đều yêu cầu hắn ăn đồ ăn, thế nhưng hắn đều thừa dịp đi hát trái cây ra ngoài tấm nắng, ăn no nê căn bản không hề đói bụng, người này không tin, y nhất định phải nhìn thấy hắn ăn hết một trái cây mới bằng lòng ăn.
Hắn làm ra phán đoán. Đây là một con người hiền lành.
Mãi đến tận lúc hắn mang theo người này trốn tránh năm ngày ba tiếng hai mươi bảy giây, hai người đạp lên vật phi hành rời khỏi...
======
Kỷ Hành liếc mắt nhìn đường tiến độ ghi chép, xem đến phía sau hắn đưa người này ra khỏi rừng núi, trợ giúp người này tìm được thân thích trong quá khứ. Cuối cùng lưu lại trong hình, là người kia đối với hắn hô to:
"Kỷ Hành! Ta gọi Phong Thả Ngâm! Ta sau này nhất định sẽ báo đáp ngươi..."