Đưa Hồ Ly Vào Nhà

Chương 37

Vũ Thần hít sâu một hơi, lấy hết can đảm mở kiện hàng ra.

Cậu mặt đỏ tai hồng nhìn cây sεメtoy màu hồng phấn trước mặt, rồi cả trứng rung, nến sáp,... Cuối cùng cũng đυ.ng đến thứ cậu muốn mua nhất, một chiếc váy ren kiểu hầu gái.

Cậu cầm lên ướm thử, may mà không quá chật. Tuy là mặc thứ này lên thì hơi xấu hổ nhưng... Nếu nó có thể đạt được mục đích cậu muốn thì không sao hết a.

Vũ Thần cầm chiếc váy lên, cực kỳ mong đợi tối nay. Không biết Lục Hàm sau khi nhìn thấy sẽ có biểu cảm như thế nào nhỉ? Chỉ tưởng tượng một chút, cậu đã cảm thấy rất mắc cười rồi.

"Cốc cốc"

- A!

Vũ Thần còn đang chìm trong suy tưởng của bản thân, liền bị tiếng gõ cửa cắt ngang. Cậu giật mình tỉnh lại, ngay lập tức lôi kéo kiện hàng giấu đi ở một góc khuất. Còn bộ váy thì bị cậu giấu sâu trong đống đồ của cậu.

- Lục Hàm.

Vũ Thần mở cửa, ngoan ngoãn hướng Lục Hàm kêu một tiếng.

- Làm gì trong đó mà lâu như vậy? Em thấy khó chịu chỗ nào à?

Lục Hàm đứng đợi một hồi lâu mới thấy cậu mở cửa, liền nhíu mày tràn đầy lo lắng hỏi.

- Không... Không có! Em vừa ngủ quên mất...

Vũ Thần ngay lập tức lắc lắc đầu, ấp úng bịa ra một lý do.

- Vậy chúng ta đi nghỉ trưa một chút.

Lục Hàm nhìn một cái liền biến Vũ Thần đang nói dối, nhưng anh cũng không vạch trần làm gì. Anh cũng tò mò muốn xem, trong đầu bé con nhà mình đang muốn làm gì a.

Vũ Thần nhanh chóng gật đầu. Tuy ban nãy nói dối gạt Lục Hà, nhưng khi cảm nhận được thân nhiệt của Lục Hàm truyền qua, cậu liền ngủ mất.

Lục Hàm thích thú nhìn khuôn mặt lúc nghỉ của Vũ Thần, đưa tay véo véo hai má của cậu. Đến khi thấy cậu nhíu mày khó chịu mới buông tha cho cậu. Anh chỉnh chỉnh lại chăn cho hai người, điều chỉnh lại tư thế cho cậu rồi cũng nhanh chóng thϊếp đi.

"Tít tít"

Một tiếng động nhỏ vang lên, Lục Hàm ngay lập tức mở mắt, trong mắt không có lấy một tia buồn ngủ nào. Anh hôn hôn lên trán người trong lòng một cái, rồi nhẹ nhàng rời khỏi phòng.

Nửa tiếng sau, Lục Hàm quay trở lại phòng, cởϊ áσ ngoài ra rồi leo lên giường, ôm lấy cậu tiếp tục nghỉ. Còn Vũ Thần, cậu còn đang ngủ say như chết, không hề hay biết Lục Hàm vừa đi khỏi.

"Ring ring..."

- Ưm ai vậy...

Vũ Thần buồn ngủ cầm điện thoại lên, mơ màng bắt máy.

"- Là tao. Đừng nói... Mày còn ngủ chưa dậy luôn nha?"

Chung Kỳ nheo mắt nhìn đồng hồ, 4 giờ chiều, cũng thật nhàn a.

- À...

Vũ Thần xấu hổ gãi gãi đầu, cũng không lên tiếng phản bác.

"- Chuyện Tiêu Chân, thật sự nó đang ở nành của thư ký vị nhà mày à?"

Chung Kỳ khó tin hỏi lại Vũ Thần.

- Ừ, tao mới vừa nói chuyện với vị thư ký ngày hồi sáng, quả thật là nó đang ở đấy.

Vũ Thần gật gật đầu, chính cậu cũng cảm thấy rất khó tin.

"- Vậy nó..."

Chung Kỳ há hốc miệng, khó khăn nói.

- Sợ là đã thích người kia rồi.

Vũ Thần bổ sung nửa câu còn lại.

"-... Mong là lần này nó không nhìn sai người nữa."

Chung Kỳ thở dài nói.

- Chắc cũng không đến nỗi nào đâu. Dù sao thì cũng là người thân cận của Lục Hàm mà.

Vũ Thần nhanh chóng an ủi Chung Kỳ.

"- Rồi rồi, biết vị nhà mày là nhất rồi."

Chung Kỳ ngán ngẩm trả lời, hừ, chỉ là một nam nhân tốt thôi mà. Làm như cậu không có vậy á.

- Hì hì.

"- Được rồi nghỉu dưỡng sức đi, kẻo tối nay lại ngất giữa chừng đấy."

- Hả?

Vũ Thần nghi hoặc, ngất?

"- À... Mày không phải muốn Lục Hàm không xuống được giường à? Muốn đạt được nhục đích,, mày phải hi sinh một chút chứ."

Chung Kỳ ngay lập tức lấp liếʍ.

- Hưʍ... Cũng có lý.

Vũ Thần suy ngẫm câu nói của Chung Kỳ một lát. Nếu muốn đạt được mục đích, bản thân cũng phải bỏ ra chút vốn mới được. Đây hoàn toàn là một chuyện hiển nhiên a. Cậu cũng bỏ chuyện này ra sâu đầu,, sau khi tạm biệt Chung Kỳ, cậu liền kéo chăn, quyết định nghỉ thêm một lát nữa.

Vũ Thần hoàn toàn quện mất, cái gội là bỏ vốn để đầu tư, nó là đạo lý trong kinh doanh. Còn đạo lý trên giường... Hoàn toàn là do Lục Hàm quyết định a. (Âm thầm đốt cho Vũ Thần một nén nhang)

Vũ Thần len lén nhìn Lục Hàm đang dùng bữa trước mặt mình, âm thầm nuốt một ngụm nước miếng, thật đẹp trai a.

Chịu đựng đến khi kết thúc bữa tối, Vũ Thần liền hối thúc Lục Hàm đi tắm rửa, còn bản thân cũng qua phòng tắm bên cạnh tắm rửa.

Vũ Thần đứng trước gương, phần dưới trống trải làm cậu nhịn không được muốn khép hai chân lại, nhìn nhìn tất ren bên cạnh, cậu do dự một lát rồi quyết định mang vào.

Vũ Thần dùng tốc độ nhanh nhất phóng về phòng ngủ, trùm chăn che kín hết người mình lại chờ Lục Hàm đi ra. Cậu âm thầm nắm chặt lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi của mình, đè xuống nỗi bất an trong lòng.

- Hửm? Em buồn ngủ rồi à?

Lục Hàm vừa bước ra khỏi phòng tắm liền nhìn thấy một cục bông nhô lên giữa giường. Anh cười lên một tiếng vì mức độ đáng yêu của Vũ Thần, rồi liền đi đến bên giường muốn chỉnh lại chăn cho cậu.

Bất ngờ chăn đột nhiên bị hất lên, để lộ Vũ Thần đang đỏ mặt thở dốc vì thiếu dưỡng khí cùng, bộ hầu váy trên người của cậu.

- Thần Thần...

Lục Hàm khó khăn nuốt mộ ngụm nước bọt, hai má bỗng nhiên nóng lên, chỗ khó nói nào đó không cần đυ.ng vào cũng nhanh chóng đứng lên.

Vũ Thần xấu hổ cúi gầm mặt, nhắm tịt hai mắt lại. Một hồi lâu vẫn chưa thấy động tĩnh từ Lục Hàm, liền đánh bạo hé mắt len lén nhìn anh. Chỉ thấy, anh đang dùng ánh mắt sâu thăm thẳm nhìn cậu.

Vũ Thần ngây người nhìn chằm chằm vào mắt anh. Lục Hàm bước nhanh lên giường, đẩy Vũ Thần ngã xuống, bao hết Vũ Thần dưới người mình.

- Em muốn chết? Hửm?

Lục Hàm cúi người, khàn giọng thì thầm vào tai cậu.

Vũ Thần rùng mình một cái, chật vật muốn né đi thì liền bị anh ngậm vành tai liếʍ ʍúŧ.

- A...

Kɦoáı ƈảʍ quen thuộc len lẩn vào từng dây thần kinh đi khắp cơ thể, tiểu Vũ Thần cũng nhanh chóng đứng lên.

- Tiểu Thần Thần thật đáng yêu a...

Lục Hàm cong khóe miệng thì thầm, hôn lên khắp cơ thể cậu, bản thân cũng nhanh chóng thoát hết quần áo.

Khi Lục Hàm muốn đưa vào, Vũ Thần tuy kɦoáı ƈảʍ ngập đầu nhưng vẫn còn chút tỉnh táo hướng anh nói.

-  Cởi... Cởi ra trước đã...

Vũ Thần thở dốc, khó khăn nói hết câu.

- Hửm? Không phải em thích à? Sao lại phải cởi ra chứ?

Lục Hàm nhìn Vũ Thần khuôn mặt đỏ bừng nằm dưới thân mình, váy bị vén lên tới tận bụng, ngực còn bị ướt một mảnh lớn như thiếu nữ bị cường bạo. Anh không nhịn nữa, ngay lập tức đâm lút cán vào.

- A...

Vũ Thần cong thắt lưng, muốn tránh đi kɦoáı ƈảʍ từ phía sau, thì bị anh đè lại thắt lưng, nhanh chóng chuyển động.

- Không... Không muốn... Từ bỏ... Lục Hàm... Từ bỏ...

Vũ Thần không chịu nổi va chạm của Lục Hàm, liền khóc lên lắc đầu muốn thoát đi.

- Ngoan, chịu đựng một chút. Một lát nữa sẽ cẩn thận làm em, được không?

Lục Hàm khẽ dừng lại, đong đưa biên độ nhỏ, thì thầm dụ dỗ.

Vũ Thần nhỏ giọng nấc lên, nhìn thấy một lớp mồ hôi mỏng trên trán anh liền đau lòng. Cậu thả lỏng người, ôm chặt lấy  thắt lưng của anh.

- Anh... Chuyển động đi...

Vũ Thần nhỏ giọng nói.

- Tuân lệnh, chồng!

Nghe thấy xưng hô của Lục Hàm, Vũ Thần liền rùng mình co rút chỗ phía sau lại, khiến Lục Hàm bị siết đến thoải mái.

Lục Hàm thở dốc đè xuống kɦoáı ƈảʍ muốn bắn, anh nheo mắt để Vũ Thần ngồi lên đùi mình, từ dưới lên mà thúc vào.

- A a...

Vũ Thần bị Lục Hàm làm đến ngất đi, hai mắt ướt sũng, miệng bị cắn đến sưng vù, khắp người chằn chịt vết hôn, ngay cả đùi non cũng không tránh được. Cậu cứ thế trầm mặc rơi vào giấc ngủ.

Lục Hàm nhìn những mảnh vải còn vương trên người Vũ Thần, thỏa mãn hôn hôn lên cổ cậu. Tuy là anh còn muốn làm thêm một chút nữa, nhưng mà nhìn dung nhan bình yên khi ngủ của cậu, anh liền từ bỏ. Anh lau sơ người cho cậu, rồi ôm lấy cậu vào lòng, chỉnh chỉnh lại chăn.

- Ngủ ngon, chồng của anh.