Đưa Hồ Ly Vào Nhà

Chương 33

- Con gái thời nay cũng thật đáng sợ a.

Vũ Thần thông qua gương chiếu hậu nhìn thấy hành động của cô gái vừa gây sự với hai người, nhịn không được cảm thán một câu.

- Cũng không phải ai cũng như vậy.

Lục Mà cũng không để ý đến việc này lắm, đáp lại.

- Vâng, dù sao cũng không phải gia đình nào cũng nuôi ra được cực phẩm như thế này.

Vũ Thần gật gật đầu.

- Gần đây có một cửa hàng đồ ngọt khá ngon, em có muốn ăn không?

Lục Hàm đổi đề tài.

- Em được phép ăn ạ?

Từ khi quen Lục Hàm đến nay, anh đã giới hạn số đồ ngọt cậu có thể ăn trong một tuần. hôm nay là chủ nhật, số lượng đồ ngọt cậu có thể ăn đã hết từ hai ngày trước rồi.

- Có thể, nhưng chỉ được phép ăn một cái nhỏ.

- Yeah! Yêu anh nhất a!!!

Lục Hàm mỉm cười xoa xoa đầu Vũ Thần, ánh mắt tràn đầy cưng chiều.

- Có thể mua hai cái không?

Vũ Thần nhìn nhìn hàng bánh ngọt trong tủ kính, xoay người lắc lắc đầu làm nũng với Lục Hàm.

- Có thể, nhưng hôm nay chỉ được phép ăn một cái.

Lục Hàm không có chút phản kháng nào đối với bộ dạng làm nũng của Vũ Thần cả.

- Yeah! Chị ơi, cho em cái này với cái này. Anh có muốn mua cái nào không ạ?

Vũ Thần khom người chỉ chỉ vào mấy cái bánh cậu muốn mua, rồi xoay người lại hỏi Lục Hàm.

- Lấy thêm cái bánh dâu bên cạnh nữa.

Sau khi thanh toán, Vũ Thần ghé sang bên cạnh mua thêm hai ly ca cao rồi hí hửng thẹo Lục Hàm trở về.

- Ai, mệt thật.

Vũ Thần vừa đặt chân vào nhà, lười biếng ngã xuống sô pha không động đậy.

- Thần Thần, thay đồ ra trước đã.

Lục Hàm vừa cất đồ xong, quay ra liền thấy núi thịt nằm bẹp dính trên sô pha. Anh khẽ chọt chọt lên bờ mông cong mẩy lên của cậu, rất nhiều thịt nha.

- Nhột...

Vũ Thần giật giật thân thể muốn tránh đi.

- Ngoan, thay đồ ra đã rồi nghỉ.

- Anh bế em.

Vũ Thần lật người lại, hướng anh giơ tay làm nũng.

Lục Hàm nhanh chóng bế cậu lên trên phòng, giúp cậu thay ra một bộ đồ mới rồi chỉnh nhiệt độ điều hào cho cậu.

- Em nghỉ một chút đi, nấu xong anh sẽ gọi em.

Vũ Thần gật gật đầu, rồi trầm lặng ngủ mất.

- Ngủ ngon.

Lục Hàm hôn đặt lên trán cậu một nụ hôn, chỉnh chỉnh lại chăn cho cậu rồi bước xuống phòng bếp.

Ngủ đủ, Vũ Thần tự động tỉnh lại, cậu xoa xoa mái tóc rối xù, nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời lúc này cũng đã sẩm tối, khung cảnh đầy vẻ âm u.

- Em tỉnh rồi à?

Lục Hàm mở cửa bước vào, mở đèn rồi nhanh chóng đi đến chỗ cậu.

- Vâng.

Vũ Thần quay đầu lại, ánh đèn vàng dịu dàng khiến căn phòng trở nên ấm áp, trái ngược với khung cảnh ngoài kia.

- Để anh ẵm em đi rửa mặt.

Vũ Thần nhanh chóng duỗi tay để Lục Hàm bế mình lên, đặt cằm lên vai anh, tâm trạng vui vẻ đung đưa hai chân.

Sau khi giải quyết xong bữa tối, Vũ Thần ngay lập tức nhớ đến bánh ngọt cùng ly ca cao mua lúc chiều.

- Anh cất bánh ngọt rồi ạ?

- Hửm? Em mới vừa ăn tối xong đấy.

Lục Hàm đưa cho Vũ Thần ly ca cao đã được đun nóng, nghe cậu hỏi liền nhịn không được sờ sờ cái bụng ăn đến căng phồng của cậu.

- Em chỉ hỏi thôi mà.

Vũ Thần rụt người lại, trừng mắt với Lục Hàm.

- Được rồi, không có chọc em.

Lục Hàm thấy cậu xù lông liền xuống nước.

- Hừ!

Vũ Thần tạc mao hừ một tiếng, xoay mặt đi nơi khác.

Lục Hàm nhịn cười đến nội thương, xoa xoa đầu Vũ Thần rồi kéo cậu hướng vào lòng ngực của mình.

Vũ Thần cũng không làm giá nữa, ngay lập tức ngả lên người anh, xem tin tức trên ti vi.

- À phải rồi, chiếc xe có bị sao không anh?

Vũ Thần bỗng nhớ đến chuyện này.

- Chỉ bị xước nước sơn một chút, không có gì đáng ngại cả.

- Cũng may là khoảng cách không quá lớn.

Vũ Thần gật gật đầu, tiếp tục xem tin tức.

"Thông tin khẩn, một vụ ai nạn kinh hoàng đã xảy ra trên đường XX khiến hai người bị thương nặng. Chiếc xe gây tai nạn đã ngay lập tức bỏ trốn khỏi hiện trường. Hiện tại hai nạn nhân vẫn đang được điều trị tại bệnh viện tỉnh..."

- Đường XX? Là con đường ở cửa hàng bánh ngọt hồi chiều nhỉ?

- Ừ.

Lục Hàm ôm chặt lấy vai Vũ Thần, khuôn mặt không nhịn được tái đi.

- Anh sao thế?

Vũ Thần ngay lập tức nhận ra trạng thái bất ổn của anh.

- Không có gì. Chỉ là... Chiếc xe xảy ra tai nạn giống hệt chiếc xe của mình.

Lục Hàm nhíu mày.

- Chắc chỉ là trùng hợp thôi.

Tuy hồi chiều hai người chọc phải một vị nhị thế tổ nhưng mà không có bằng chứng nào cho thấy việc này là do người kia cả. Dù sao thì bây giờ mới qua kì bổ nhiệm không lâu, đất nước vẫn đang trong thời điểm nhạy cảm, chỉ cần não không tàn thì chắc chắn sẽ không gây chuyện vào thời điểm này.

- Thần Thần nói phải, là anh nghĩ quá rồi.

Lục Hàm nhanh chóng bỏ xuống nỗi bất an trong lòng mình, mỉm cười xoa xoa đầu cậu.

- Không sao! Dù có chuyện gì thì em cũng sẽ bảo vệ anh!!!

Vũ Thần thấy nụ cười của anh có chút ngượng ngạo, liền trêu chọc muốn anh vui vẻ lên.

- Cảm ơn Thần Thần của anh.

Lục Hàm vừa nhìn liền biết rõ suy nghĩ của Vũ Thần, cũng không suy nghĩ lung tung nữa. Anh đưa tay nhéo nhéo hai má mập mạp của cậu.

- Hì hì.

Hai người không nhắc đến đề tài đó nữa, bình ổn dựa vào nhau tiếp tục xem tin tức.

Ngày hôm sau, nhiệt độ đã hạ xuống âm 5 độ, Vũ Thần vừa ngủ dậy liền đi xuống phòng bếp đè lên người Lục Hàm tiếp tục mơ màng.

- Dính người.

Lục Hàm đưa tay ra sau xoa xoa đám tóc rối xù của Vũ Thần, cười mắng một tiếng.

- Không còn hơi ấm của anh nữa a.

Vũ Thần nghe thấy lời anh nói, không mở mắt rì rầm một câu.

Lục Hàm tăng tốc nhanh chóng hoàn thành xong món ăn, tắt bếp, xoay người lại bế cậu đến bên ghế sô pha.

Lục Hàm nhẹ nhàng để Vũ Thần xuống, bản thân cũng nằm xuống, lấy một cái chăn ở sau sô pha phủ lên cho hai người, ôm lấy cậu.

- Vẫn còn sớm, em ngủ tiếp đi.

Lục Hàm ghé xuống tai Vũ Thần thì thầm.

Vũ Thần nhanh chóng ngủ thϊếp đi. Lục Hàm một tay ôm lấy cậu , một tay cầm điện thoại xem tin tức.

Sau 8 giờ, Vũ Thần cuối cùng cũng ngủ đủ. Hai người nhanh chóng giải quyết bữa sáng rồi đi ra ngoài. Kế hoạch hôm nay của hai người là đi trượt băng.

- Cẩn thận một chút.

Vừa bước ra khỏi xe, Vũ Thần suýt chút nữa là ngã phịch xuống mặt tuyết vì quá trơn trượt.

- Em không sao.

Vũ Thần nhanh chóng bám lấy cửa xe để không ngã xuống, hướng Lục Hàm cười một các trấn an.

- Nắm lấy tay anh.

Lục Hàm không yên tâm, đi qua nắm chặt lấy tay Vũ Thần đi vào.

- Chúng ta đi thuê đồ trước đã.

Vũ Thần gật gật đầu, đây là lần đầu tiên đến đây nên thứ gì đối với cậu cũng tràn đầy mới lạ cả.

- Ối ối!!!

Vũ Thần mang giày trượt băng vào, cón chưa đứng lên được đã loạng choạng muốn ngã xuống.

- Từ từ!

Lục Hàm nhanh chóng ôm lấy eo cậu, giúp cậu giữ thăng bằng.

- Phù, khó thật đó.

Hai chân cậu vẫn chưa ngừng run đây này.

- Người bình thường ai cũng thế mà. Được rồi, chúng ta khởi động chút rồi vào.

Lục Hàm chỉ chỉ cậu mấy động tác giãn cơ để tránh chuột rút hay bị thương khi rượt. Thấy cậu đã khởi động tốt rồi mới dẫn cậu vào sàn băng.

- Dồn trọng tâm vào hai gối, đưa chân trái rồi phải. Thả lỏng ra nào, anh sẽ không để em ngã đâu. Đúng rồi, cứ từ từ là được, không cần phải gấp.

Vũ Thần theo sự chỉ dạy của Lục Hàm, nửa tiếng sau đã có thể tự mình trượt từ từ đến trước.

- Còn có gì mà anh không biết không hả?

Vũ Thần không vui kéo hai má của Lục Hàm xuống. Tuy cậu rất tự hào vì Lục Hàm tài giỏi như thế nhưng mà... Cậu cũng rất áp lực đó. Anh vừa nấu ăn ngon, vừa biết kiếm tiến, vừa biết lái xe, trượt băng,... Còn cậu á hả, chỉ biết ăn biết ngủ. Cậu cũng muốn thay đổi một chút nhưng mà, không được a.

- Có chứ, anh đâu biết cách làm Vũ Thần không giận anh nữa đâu.

Lục Hàm cũng không nổi giận, chỉ thấy hơi tức cười, cưng chiều nhìn cậu.

- Hừ!

Vũ Thần bị anh nhìn đến nóng hết cả mặt. Được rồi, nhân từ tha cho anh lần này đó. Vũ Thần tạc mao quay mặt đi nơi khác.