Gả Cho Một Tòa Thành Hoàng

Quyển 1 - Chương 2

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Vyka

Beta: Cyane

“Tôi tên là Vân Sâm, năm nay mười lăm tuổi, đến từ Trung Châu, nơi đó cũng là một tòa thành giống như ngài vậy.”

Sau tận thế, loài người vẫn tiếp tục sử dụng lịch trước Công Nguyên để tính ngày tháng năm. Kể từ tháng 3 năm 2016 thì bắt đầu xóa bỏ khái niệm thành phố trước đây, chỉ có khu vực có tòa thành thức tỉnh ý thức mới được gọi là thành phố.

Con người sinh sống và tiếp nhận sự che chở của tòa thành nào thì phải có nghĩa vụ hầu hạ cho ý thức của tòa thành đó.

Ý thức của các tòa thành khác nhau sẽ có những sở thích hầu hạ khác nhau, chỉ có một điểm giống là…

Vân Sâm nhỏ giọng thăm dò bằng cách giới thiệu bản thân, những nhánh dây leo màu vàng nhỏ dựng lên thẳng tắp, dáng vẻ không khác gì học sinh ngồi trên ghế nhà trường đang nghiêm túc nghe giảng bài.

Tất cả những tòa thành quả thật đều không cảm thấy bất mãn về “Văn hóa hầu hạ”. Ý thức của tòa thành đều rất thích nghe tất cả mọi thứ liên quan đến con người, như là môi trường sinh sống, tập tục sinh sống, kể cả những việc lặt vặt nhỏ lẻ trong cuộc sống hàng ngày.

Vân Sâm tràn trề hứng thú, lập tức nói to hơn: “Tôi không rõ vì sao mình lại xuất hiện ở nơi này, tôi chỉ biết lúc tôi tưởng rằng mình sẽ phải chết thì trước mắt lóe lên một tia sắc sặc sỡ, sau đó tôi đã xuất hiện ở sông…”

Một tay cô giơ số một, tay còn lại thì giơ số năm, ánh mắt tròn xoe lấp lánh: “Nếu con nai kia không dẫm nát mặt băng thì có khi tôi đã hưởng thọ mười lăm tuổi rồi đấy!”

Dây leo từ từ nghiêng người, đến gần động tác “Một” của cô gái thì lùi lại, sau đó lại đến gần động tác “Năm” thì tiếp tục lui về phía sau.

Sau đó xuất hiện thêm hai nhánh dây leo mới ở phía trước dây leo mọc thẳng này, chúng bày ra tư thế giống như hai tay đang ôm trước ngực.

“Hừm…” Vân Sâm vuốt cằm suy đoán ý tứ của đối phương. Bỗng nhiên hai mắt cô sáng ngời, tay trái nắm lại rồi vỗ vào lòng bàn tay phải, tỏ ra đã hiểu, nói: “Có phải ngài không hiểu “Mười lăm tuổi” nghĩa là gì đúng không?”

Phía trên đầu dây leo phát ra một tiếng “Phố” rồi nở ra một bông hoa nhỏ.

Vân Sâm vội vàng giải thích: “Mười lăm tuổi là tuổi của tôi, bắt đầu từ khi tôi sinh ra thì cứ mỗi năm tôi sống sẽ tăng thêm một tuổi.”

Cô nhìn thấy nhánh cây trước người khẽ nghiêng sang bên cạnh, chợt một bên dựng thẳng lên một nhánh, bên còn lại dựng thẳng lên năm nhánh.

Vân Sâm: “Ngài cũng mười lăm tuổi à?”

Dây leo lập tức thực hiện động tác chống nạnh.

Vân Sâm ngạc nhiên nhìn dây leo sinh động trước mặt.

Cô nhận ra ý thức của tòa thành này giống như một đứa trẻ.

Ý thức của tòa thành Trung Châu chưa bao giờ thể hiện một hành động bộc lộ cảm xúc nào cả. Nó trưởng thành và thận trọng, trong suốt quá trình cô lớn lên nó đã đảm nhận vai trò như người cha mất tích của cô.

Vì thế, khi nhìn thấy ý thức của tòa thành, cô đã cảm thấy vô cùng thân thiết với nó.

Ý thức của tòa thành Trung Châu cực kỳ quan tâm đến cô, lý do là vì cha mẹ cô có ân cứu mạng với Thành Quyến Giả của tòa thành đó. Thành Quyến Giả là những đại hành giả được ý thức tòa thành lựa chọn và chỉ có bọn họ mới có thể tiến hành trao đổi với ý thức tòa thành.

Thành Quyến Giả ở Trung Châu có tên là Mạnh Nhiên Lâm, cô gọi đối phương là chú Mạnh. Hồi còn nhỏ chú Mạnh vẫn đối xử với cô rất tốt, luôn đối xử đặc biệt với mẹ con cô. Vài năm trước khi mẹ cô qua đời, cô nhận ra chú Mạnh hình như không còn thích cô nhiều như lúc trước nữa…

Chú Mạnh có một người con trai nhỏ hơn cô hai tuổi, cậu ta không hề thích cô. Lần này cô rơi vào tay đàn quỷ cũng là do đối phương cướp đi di vật mà mẹ để lại cho cô, sau đó ném ra ngoài thành.

Khi cô đang tìm kiếm di vật của mẹ thì đột nhiên xuất hiện rất nhiều ma quỷ vây cô vào giữa bọn chúng. Cô nghe thấy âm thanh la lớn kêu cứu và giúp đỡ của đối phương, nhưng ngay giây tiếp theo bên trong xoang mũi cô lại chứa đầy nước sông lạnh như băng. Sau đó, cô phát hiện mình đã rơi vào nơi hoàn toàn lạ lẫm và đầy dấu vết ma quỷ thế này.

Vân Sâm đưa bàn tay vào trong túi áo nắm lấy sợi dây chuyền, đây là bằng chứng cho lời hứa của cô với mẹ.

Cho dù đó là nơi nào thì cô cũng phải sống thật vui vẻ và khỏe mạnh.

“…”

Ngón út bị dây leo chạm đến, Vân Sâm lập tức hoàn hồn, cô nói: “Thực xin lỗi, vừa rồi tôi suy nghĩ chút chuyện. Trời lạnh quá con người rất dễ thất thần, tôi có thể nhóm lửa ở đây không? Tuyệt đối sẽ cách xa ngài…”

Khi cô nói xong những lời này, tầm mắt cô tìm kiếm nguồn gốc của dây leo, rễ cây đến từ nơi có nguồn sáng.

Chỗ đó có lẽ là nơi đặt bức tượng của tòa thành…

Nơi đó phát ra ánh sáng êm dịu, bên trong căn phòng đổ nát, tầm mắt cô bị vách tường che khuất, đồng thời cũng đã cản lại lòng hiếu kỳ của cô.

Những bức tượng trong tòa thành đều do ý thức của tòa thành tạo nên, đa số là các loại tượng đá, bản thể của nó chỉ có Thành Quyến Giả mới có thể nhìn thấy được.

Vân Sâm cẩn thận thu hồi tầm mắt, cô ảo não vỗ vỗ đầu mình, hành vi vừa rồi của cô quá xúc phạm rồi!

Nhưng dây leo cũng không tức giận, ngược lại còn tò mò chờ cô “Nhóm lửa”.

Vân Sâm lấy một số thứ từ trong chiếc túi EDC bị rách của mình ra, trong túi cô có hai thanh đá đánh lửa làm bằng Magie, một con dao quân đội chuyên dụng* cùng với một khối thịt cứng có kích thước bằng lòng bàn tay.

(*Dao quân đội chuyên dụng)Chiếc túi của cô không phải loại chống thấm nước vì vậy toàn bộ những thứ trên đều bị nước sông làm ướt, nhưng cũng may vẫn còn sử dụng được. Thanh Magie dù có bị thấm nước cũng không ảnh hưởng đến khả năng bắt lửa của nó.

Vân Sâm đã quan sát qua cảnh vật xung quanh nơi này. Trên mặt đất có rất nhiều cỏ khô, góc tường cũng có nhánh cây do gió thổi tới. Những nhánh cây do bị phơi dưới ánh nắng mặt trời gay gắt trong khoảng thời gian dài, nên đều khô hết cả rồi.

Khi Vân Sâm nhặt đá, cỏ khô và củi đốt thì đám dây leo đung đưa theo cô. Cô dùng con dao chuyên dụng cạo một lượng lớn bột Magie từ trên thanh Magie xuống, dây leo cũng theo động tác đó mà gật lên gật xuống.

Cạo một chút, gọt một chút.

Lại cạo một chút, lại gọt một chút nữa.

Trên cỏ khô tóe ra đốm lửa, dây leo lặp tức dựng thẳng lên giống như con Marmota* khi bị dọa sợ.

(*Marmota khi bị dọa sợ)Vân Sâm cẩn thận thổi đóm lửa để lửa lớn dần lên, cô bỏ thêm củi khô vào, sau đó lại đặt đá xung quanh ngọn lửa làm thành một cái vành bên ngoài ngọn lửa, ngọn lửa cháy càng lúc càng lớn.

Ma quỷ ghét ánh sáng, không ít ma quỷ đã bỏ đi ra xa, số ma quỷ còn lại trông có vẻ không nhạy cảm với nguồn sáng lắm.

Dây leo giống như bé con tò mò muốn tiến lên chạm vào ngọn lửa.

“Cẩn thận!”

Vân Sâm lập tức ngăn cản, cô nói: “Nó có thể làm ngài bị bỏng, sẽ rất đau.”

Dây leo hiểu ý nghĩa của đau, nhánh cây vội vàng lui về sau một đoạn, cách đống lửa rất xa.

Ánh lửa mang thêm ánh sáng và hơi ấm cho màn đêm u tối, Vân Sâm cởi lớp quần áo bên ngoài ra rồi đặt bên cạnh ngọn lửa, đồng thời xử lý đơn giản vết thương trên người.

Nhìn thấy dây leo ngơ ngác, cô giải thích: “Hôm nay tôi bị ngã vào sông, tuy rằng quần áo đã khô nhưng vẫn mang theo hơi lạnh, nếu không hong khô thì tôi sẽ bị sốt.”

Vân Sâm thấy dây leo càng ngơ ngác hơn, cô lại nói: “Con người sẽ bị ốm, phát sốt là một trong những loại bệnh đó. Khi lên cơn sốt nhiệt độ cơ thể sẽ tăng cao, cơ thể cũng sẽ bởi vì rét lạnh mà run rẩy.”

Cô bắt chước động tác run rẩy cho dây leo xem.

“Nếu nhiệt độ vẫn không hạ thấp, con người cũng có thể sẽ chết đi.”

Bông hoa trên ngọn cây rơi xuống, dây leo hoảng sợ.

“Cũng không đáng sợ như vậy đâu.” Vân Sâm trấn an dây leo: “Nếu con người phát sốt sẽ uống nhiều nước ấm, cách tốt nhất là đắp mấy lớp chăn thật dày, sau đó ngủ một giấc thật ngon là sẽ khỏe lại thôi.”

Dây leo thở phì phì tức giận quay lưng lại với Vân Sâm, mặc dù mặt trước hay mặt sau của nó chả khác gì nhau.

Vân Sâm: “Ngài muốn nghe chuyện về Trung Châu không?”

Dây leo xoay thân mình sáp lại gần Vân Sâm.

“Trung Châu là nơi mọi người cùng nhau làm việc, cùng nhau trồng trọt, cùng nhau may vá, cùng nhau ăn cơm.Những đứa trẻ có thể đi lại cũng sẽ làm việc, ngoại trừ tôi.”

Nhìn thấy dây leo hơi ngẩng cành cao lên như thể đang nhìn cô, Vân Sâm nâng ngón tay lên gãi gãi mặt, thuận tiện trở mặt còn lại của quần áo quanh đống lửa.

“Không phải tôi cố ý muốn lười biếng đâu, chỉ là bọn họ không cho tôi làm thôi… Tôi biết được rất nhiều chữ đấy.”

Sau đó cô nhỏ giọng nói thầm: “Tuy rằng những người khác không có thời gian học, nhưng mẹ tôi nói tôi nhận biết được nhiều chữ như vậy thì đã giỏi lắm rồi.”

Lúc này quần áo đã khô, cô mặc quần áo vào, nhiệt độ không khí ban đêm rất thấp, cho dù mặc quần áo vào rồi nhưng cô vẫn cảm thấy hơi lạnh.

Ma quỷ vẫn lơ lửng bên ngoài, Vân Sâm không quan tâm chúng, cô siết chặt quần áo trên người.

Giọng nói của cô thong thả vang lên: “Mì xào Trung Châu* ngon cực kỳ, gia vị đều do các cô chú tự mình làm, bát mì to như vậy mà vẫn có thể nấu được ra vị rất ngon. Tuy nhiên mì xào là một món ăn vô cùng xa xỉ, bình thường tôi chỉ có thể ăn khi đội ngũ vật tư có được mùa vụ bội thu thôi, mỗi lần như thế tôi đều có thể cướp được tận ba tô mì đó!”

(*Mì xào)“Còn nữa…”

Dây leo yên lặng lắng nghe Vân Sâm nói chuyện, có rất nhiều chỗ không nghe hiểu, nhưng anh biết rất nhanh anh sẽ hiểu được tất cả thôi.

Lúc trò chuyện với Vân Sâm, ánh sáng bên kia dường như lại sáng hơn rất nhiều.



Vân Sâm vừa nói vừa ngủ gật, bàn tay vẫn siết chặt quần áo trước ngực.

Cô cuộn mình nằm bên cạnh đống lửa đã tàn, trông như một đứa trẻ nhỏ vô cùng yếu ớt.

Dây leo nhẹ nhàng nâng thân mình lên ghé vào một bên, cành cây khẽ chọc nhẹ lên mặt cô gái.

Ơ, sao lại mềm mại thế này?

Cả người dây leo hơi run rẩy, sau đó lại chọc thêm một lần nữa.

Rất mềm mại! Cũng rất nóng!

Đây là… Con người sao?

“Hắt xì…”

Dây leo giật mình nằm xuống đất, nó lấy hai chiếc lá che đi bông hoa nhỏ phía trên đầu, sau đó nằm bất động ở đó một hồi lâu.

Mặt đất hơi rung chuyển, mắt người bình thường không thể nhận ra nhưng cành lá lại bất ngờ dựng đứng thẳng lên.

Cô gái đang run, là do lạnh ư?

Nhất định là lạnh rồi.

Anh nhớ đến những lời đối phương nói lúc nãy, đây… Đây có phải là đang bị sốt hay không?

Cô sẽ chết sao? Anh nên làm gì bây giờ?

Dây leo ngẩn ngơ một hồi.

Anh quay lại khu vực phát ra ánh sáng, ma quỷ vẫn đang va mình vào bức tường vô hình bên ngoài, tiếng va chạm phát ra “Bốp bốp bốp” vô cùng ồn ào.

Trong khu vực phát sáng, có một cái kén lớn được bao bọc bởi dây leo màu xanh biếc và một vài cái rương lớn cũng được bện bằng dây leo nằm rải rác xung quanh.

Dây leo tìm kiếm trong rương, tìm kiếm rồi lại tìm kiếm mãi.

Tìm thấy rồi!

Đầu nhánh dây leo lại nở ra một bông hoa mới.

Một cái chăn bẩn thỉu được ném lên người Vân Sâm, phủ lên từ đầu đến chân của cô.

Nhưng mà thế này lại không thể trực tiếp quan sát tình hình của cô gái.

Thế là dây leo lại cẩn thận chui vào trong chăn, đẩy chân cao lên một chút, anh phát hiện cô gái vẫn đang run.

Những nhánh dây leo còn lại lập tức lấy thêm một cái chăn bị lủng đắp lên trên cái chăn bẩn thỉu ban nãy.

Dây leo ở bên trong chăn nhìn thử, vẫn chưa đủ à?

Dây leo vô cùng buồn bã, tìm kiếm một lúc lâu cuối cùng cũng tìm được một bộ quần áo của con người, chẳng qua là bộ quần áo đó đã bị máu nhuộm chuyển sang màu đỏ thẫm.

Anh lại lấy bộ quần áo đắp lên cái chăn, vẫn còn run.

Lại đắp một cái chăn nữa, vẫn còn run.

Lại đắp thêm một cái chăn nữa, vẫn còn run.

Hình như còn phải đắp thêm nhiều thứ khác nữa.

Đám ma quỷ lặng lẽ nhìn cảnh tượng xảy ra trước mắt.



“Sột soạt… Rầm… Loảng xoảng…”

Một loạt âm thanh kỳ lạ đánh thức Vân Sâm, cô mở mắt ra, tay chân và cơ thể truyền đến cảm giác bị vật vô cùng nặng đè ép, đầu cô mơ màng giống như đang phát sốt.

Vừa rơi xuống nước, lại còn bị hoảng sợ thì phát sốt cũng không có gì lạ.

Giữa lúc đang mơ màng, cô nhìn thấy một đống dây leo tụ lại với nhau đang khiêng một cái chăn rách te tua.

Ý thức tòa thành này cũng tốt bụng ghê, lại còn đắp chăn cho cô nữa chứ.

Trong lòng Vân Sâm cảm thấy ấm áp, khi đang chuẩn bị ngủ tiếp thì trong đầu không ngừng nhớ lại cảnh tượng vừa rồi.

Đắp chăn thôi mà, có cần khiêng cái chăn cao như vậy không?

Đợi đã!

Vân Sâm bừng tỉnh, cô cố gắng ngẩng cao cổ nhìn, khi thấy rõ cảnh tượng trên người thì giật mình.

Cơ thể nặng nề hóa ra không phải là ảo giác, trên người cô xếp một đống chăn cao như vậy thì làm sao mà cử động gì được.

Lúc nhìn thấy dây leo muốn ném thêm một cái chăn lên người mình nữa, Vân Sâm khóc không ra nước mắt nói: “Không cho tôi ở đây thì cứ nói là được, đừng chôn sống tôi, tôi có thể lập tức rời đi ngay.”

Dây leo: “???!!!”