8.
An Dạng lúc bé đúng là cái đồ mít ướt, ai mà tưởng tượng được thằng nhóc thò lò mũi xanh này mười mấy năm sau sẽ trở thành một nam nhân thân cao chín thước, cơ bụng cùng tuyến nhân như đầy đủ chẳng thiếu thứ gì cơ chứ.
Mỗi lần anh khóc, trông bộ dáng đều như thể bị tôi bắt nạt.
Kỳ thực cũng không phải là thật sự khóc lên, chỉ là anh nắm tay tôi không bỏ, nhìn tôi trân trối đến hồng cả mắt, làm cho tôi có ảo giác mình đúng là đang bắt nạt anh.
Mà tôi cũng chớ hề bắt nạt anh nhé, chỉ có anh suốt ngày giả bộ đáng thương với tôi thôi.
Sau này tôi mới biết, những lúc như vậy anh đều đang giả vờ giả vịt.
Mới tí tuổi đầu đã biết thói gian tà, hừ.
An Dạng cứ nắm mãi không buông, tôi chẳng biết làm sao bèn nói: "Đợi ngày mai em về, em sang nhà chơi với anh nha"
"Không"
Thấy thế nào cũng không thuyết phục được anh, tài xế liền khổ sở quay sang cầu cứu tôi, hỏi số điện thoại của Kiều Khánh Quốc, nhờ tôi gọi cho ông.
Nếu không phải biết rõ anh ta là tài xế nhà An Dạng, tôi thật sự sẽ tin đây chắc chắn là bọn buôn người.
Tôi đành phải gọi cho bố, ông chỉ bảo nếu tôi dám đi với người lạ thì đến khi về nhà sẽ lột da tôi luôn.
Ông nào có biết An Dạng là ai đâu, ông chỉ biết con trai mình thì phải tự mình đến đón mới an toàn.
Nhưng giọng điệu đe doạ hung ác của ông làm tôi khó chịu vô cùng, tôi ghét mỗi lần ông dùng ngữ khí này nói chuyện với tôi, vậy nên tôi chẳng nói gì thêm mà cúp máy.
Tôi bụm miệng hờn dỗi, có lẽ An Dạng nhìn ra tôi không vui, anh buông bàn tay đang túm chặt tôi từ nãy đến giờ, vòng tay ôm tôi, xoa nhẹ đầu tôi như người lớn rồi nói: "Không tức giận nha, không tức giận."
9.
Tài xế thật sự không biết làm sao, đành phải gọi cho cha mẹ An Dạng xin ý kiến.
Cha mẹ anh đồng ý để anh ở lại trường một đêm, còn dặn dò anh khi nào rảnh rỗi nhớ phải dắt tôi về nhà chơi.
An Dạng một bên ôm tôi không buông, một bên dùng mặt cọ loạn vào tóc tôi, "Con còn muốn ở chung kí túc xá với Kiều Tích nữa cơ."
Anh có vẻ rất thích tôi, nhưng tôi chẳng hiểu lý do là vì sao cả.
Sau này khi chúng tôi đã ở bên nhau, tôi hỏi anh hà cớ gì mà lúc nhỏ dính tôi đến vậy.
Anh bảo tôi năm đó là một cục nhỏ nhỏ trắng trắng mềm mềm, không giống với mấy đứa nhóc miệng chảy nước miếng bi ba bi bô ồn ào vây quanh anh.
Nói thẳng ra là vì thấy tôi đẹp.
Tôi bĩu môi, "Không nghĩ tới anh từ nhỏ đã là cái phường nhan khống."
Anh nghiêm túc trả lời: "Không phải đâu Bối Bối, em hồi bé dễ thương muốn chết luôn......."
Lời còn chưa nói xong đã bị tôi một cước đá văng, thấy tôi không thèm để ý tới anh, anh càng mặt dày mày dạn dính lại đây làm nũng.
Thật không biết đây là bạn trai hay con trai tôi nữa, nhưng tôi vẫn không nhịn được mà hôn anh một chút rồi lại ôm anh thêm một tẹo.
Ai bảo tôi yêu anh cơ chứ.
10.
An Dạng nhất quyết đòi phải ở chung kí túc xá với tôi, đứa nhỏ tôi đây làm gì có cách nào, vậy là anh phải tự mình đi tìm dì quản lý.
Người ta cũng không đồng ý, chỉ là thấy anh đẹp trai liền quăng cho anh cây kẹo mυ'ŧ, xem như an ủi.
An Dạng lột vỏ kẹo ra, đem kẹo nhét vào miệng tôi, hỏi: "Ngọt không."
Ngọt.
Kẹo đường chỉ là đường bình thường thôi, còn ngọt là An Dạng.
Tôi khi đó thật sự đã nghĩ như vậy đấy.
Khi tôi năm sáu tuổi, khát khao lớn nhất là Kiều Khánh Quốc mỗi ngày khi về nhà có thể ôm ấp xoa đầu tôi.
Tôi sẽ xem cái vỗ về đó như lời quan tâm "ngày hôm nay của con thế nào?", "cơm ăn có no không"...
Tôi ước ao được ông an ủi, dùng hành động nói với tôi rằng "Con có bố ở đây".
Nhưng Kiều Khánh Quốc đã không.
Tôi không thể hiểu được nỗi vất vả thức khuya dậy sớm bươn chải kiếm tiền của ông, cũng như ông không thể thấu hiểu khát khao tình cảm, muốn yêu và muốn được yêu nơi tôi.
Chúng tôi cứ như vậy đành mắc nợ nhau.
May mắn thay, tôi năm tám tuổi đã gặp được An Dạng
Cũng bất hạnh thay, tôi gặp được An Dạng, khi mới vừa tám tuổi.