Hôm sau, mọi thông tin hộ chiếu và thẻ căn cước tương ứng của người thuê căn 1901 tòa E khu dân cư Hoa Bán Lý, thậm chí ngay cả thời gian nhập cảnh, tài khoản chuyển tiền, số điện thoại vân vân mây mây, đều được Tống Trí cung kính dâng cho Tiền Doanh.
Tiền Doanh lật từng trang không bày tỏ nét mặt gì, lúc thấy hình thẻ căn cước hơi ngố của Lâm Gia Ngạn, hắn không khỏi cong môi, khi nhìn đến bản sao hộ chiếu của Quý Quân, lại khẽ nhướng mày.
Cuối cùng, hắn cất chồng đồ này vào ngăn tủ, đoạn nói với Tống Trí.
"Đi thuê 1902, nếu có người mướn rồi thì bồi thường gấp năm. Không ai thuê thì tìm chủ hộ mua đứt."
Tống Trí đi xử lý chuyện này, mà ông chủ Tiền 'tiền muôn bạc vạn' thì ngồi trên ghế xoay dùng gót chân miết tấm thảm dày, suy xét một chốc bèn nhắn tin cho Biên Dĩ Thu.
"Tôi mời anh ăn cơm."
∞•∞
Câu đầu tiên khi Biên Dĩ Thu ngồi vào Số 18 Nam Tân là: "Không mang tiền cơm đâu."
Tiền Doanh cười tủm tỉm đâm chọt y một câu: "Tổng giám đốc Kha không cho tiền xài à?"
Biên Dĩ Thu liếc xéo hắn: "Đúng, tôi chỉ sở hữu con người anh ấy thôi."
Khóe miệng Tiền Doanh giật giật, chờ nhân viên phục vụ bày thức ăn xong, hai người im lặng ăn vài miếng rồi, Biên Dĩ Thu mới gợi đề tài.
"Không phải cậu nấu, hơi nhạt."
Tiền Doanh dửng dưng buông đũa, uống trà súc miệng.
"Tâm trạng không tốt, món nấu ra đắng lắm."
"Ôi trời, uống nhiều Đại Diệp Khổ Đinh quá hả."
(*) ở đây anh Biên chơi chữ, chữ "đắng" chính là "khổ", đều là 苦
Tiền Doanh nhìn chòng chọc Biên Dĩ Thu bằng vẻ mặt ăn trúng cứt, chậm rãi nhai nát lá trà ngậm trong miệng. Sau mới xoa cằm, nhã nhặn xin Biên Dĩ Thu chỉ dạy.
"Đối thủ mạnh quá, phải làm sao?"
Biên Dĩ Thu sửng sốt: "Họ Quý?"
Tiền Doanh gật đầu.
Biên Dĩ Thu nghĩ ngợi một chút bèn biểu thị tán thành: "Tôi cũng thấy cậu yếu."
Khóe miệng Tiền Doanh lại giật giật, nghiêm túc nghĩ liệu có lấy danh nghĩa bá vương ẩm thực để tiễn tay này vào đồn cảnh sát được không, liệu có còn ai quản được con hàng này không?!
Cuối cùng hắn lầm bầm: "Nhưng tôi cảm thấy em ấy còn thích tôi."
Biên Dĩ Thu tiếp tục đả kích hắn thật tàn nhẫn: "Cậu ấy tha thứ cho cậu ở trong mơ thì cậu tưởng những lời đó là tốt với cậu ấy à?"
Tiền Doanh trầm mặc hồi lâu.
"Không phải."
"Vậy dựa vào đâu mà nghĩ cậu ấy vẫn có thể chấp nhận cậu?"
"... Trực giác."
"Nói cách khác là nằm mơ nhé."
Hiển nhiên Tiền Doanh không thể nói với Biên Dĩ Thu rằng, cái bạt tai lâu ngày gặp lại ở nhà vệ sinh của Basement kia vẫn vương mùi hương thơm mát xưa cũ. Hắn chỉ cúi đầu lặng thinh, tìm về lại trọng tâm ban đầu.
"Anh không thể xen vào chuyện của Lâm Tiểu Ngạn nhỉ, chí ít thì nói về Quý Quân thôi. Anh từng gặp anh ta đúng không?"
Biên Dĩ Thu nheo mắt, đầu ngón tay gõ nhẹ mặt bàn cẩn thận cân nhắc, đoạn mở miệng.
"Nói vậy, chẳng phải là cùng loại người với chúng ta à. Không dễ chọc."
Tiền Doanh không lên tiếng, Biên Dĩ Thu nhìn gương mặt vô cảm của hắn, lại có điểm không đành lòng, bèn an ủi mấy câu.
"Có điều tôi cảm thấy chưa chắc họ Quý có triển vọng, nước ấm, khá yếu. Nhìn họ ở chung cứ như xướng 'tịch dương đỏ'(*) ấy. Có ai tình nguyện nhìn đến 'cuối đời' trong lúc đương tuổi xuân đâu."
(*) tịch dương đỏ: chỉ hoàng hôn mặt trời lặn, ngụ ý một người già ở tuổi xế chiều
Bữa cơm với Biên Dĩ Thu này chẳng có mùi vị gì, nhưng ngay sau đó Tiền Doanh bận rộn hẳn, hắn dùng hiệu suất như thần mà dọn vào căn E1902 Hoa Bán Lý. Bước vào thang máy nhìn số tầng nhảy từng nấc từng nấc, tim hắn đập loạn xạ, thậm chí tưởng tượng liệu có khả năng cửa thang máy mở ra, khuôn mặt đối diện chính là Lâm Gia Ngạn hay không.
Tất nhiên chẳng hề có.
Trước khi mở khóa vào nhà, hắn đã nhìn đau đáu số nhà cách vách nọ, trên ấy có mắt mèo, cạnh bên gắn chuông cửa camera, một lớp cửa bền vững "đội trời đạp đất", còn cái người mà hắn ngày nhớ đêm mong thì đang ở trong.
Tiền Doanh dùng rất rất rất nhiều lực tự chủ mới dằn nổi xung động muốn đá tung cánh cửa, chìa khóa cắm vào ổ, hắn bước vào 1902. Căn hộ được quét tước sạch sẽ, không có vật dụng dư thừa gì, trừ giường ngủ lớn chuyển tới từ chỗ ở trước của hắn, những thứ khác toàn là dụng cụ nấu nướng trong phòng bếp.
Bên cạnh 'thực' và 'sắc', thế gian chẳng còn điều gì nữa. Mà cả hai điều này, trí tưởng tượng và tinh lực hắn sở hữu, đều muốn hoàn thành cùng một người đang "gần ngay trước mắt mà ngỡ xa tận chân trời".
Thật ra Lâm Gia Ngạn không có ở nhà, cậu và Quý Quân đã ra sân bay đón người.
Người được đón là hai vị khách quý, mối quan hệ xã hội bên gia tộc của mẹ Quý Quân, tiền bối thuộc hội liên hiệp công thương nghiệp ở Tân Môn. Coi như là bậc chú bác của Quý Quân, nhưng không ra vẻ gì, đặc biệt tới khảo sát tiến trình và thông tin tương ứng hạng mục lần này của Garden, lời trong lời ngoài đều là thái độ hợp tác rất tích cực. Lâm Gia Ngạn nào dám thất lễ, thế hệ lão làng xuất thân từ công thương nghiệp với hiệu suất làm việc sấm rền gió cuốn, hành lý đặt ở cốp sau, thẳng thắn bảo muốn đến Hoa Bán Lý bàn chính sự trước.
Tiền Doanh nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, bỏ dao làm bếp đang được lau chùi xuống rồi phóng ngay ra tới cửa, đuổi kịp khoảnh khắc 1901 vừa khép cửa lại. Hắn lượn vòng nửa vòng như con thú bị nhốt, cuối cùng bực bội quăng mình lên chiếc ghế sofa sát tường. Cách một bức tường, lòng hắn như bị trăm cái móng cào gãi, ở khoảng cách cực hạn gần đến không thể gần hơn, hắn mới phát hiện mình ngày càng đau khổ.
Hắn không thể dùng bất kỳ loại ngôn ngữ hay nghệ thuật tu từ nào để miêu tả mức độ tha thiết của mình đối với Lâm Gia Ngạn.
Vì vậy cũng chỉ đành nhấn hai đầu ngón tay lên vị trí tim, nhẫn nại đè khát vọng khát máu muốn phá thủng kia về.
Hắn vểnh tai nghe thật lâu, nhưng cách âm của căn hộ hơn mười nghìn lại cao tuyệt đỉnh, chẳng nghe nổi cái gì. Ngồi trơ gần cả tiếng mới nghe được 1901 mở cửa. Trên cánh cửa nhà này hắn đã tận lực chừa lại cái khe, thế nên nghe rõ một câu.
Một người đàn ông lạ mặt hơi có tuổi đang nói chuyện: "Nghe nói thành phố Z có nhà hàng Số 18 Nam Tân không tệ, nhưng có vẻ rất khó đặt chỗ."
Kế đó là giọng của Quý Quân: "Đi thử vận may thử xem?"
Giọng nói ban đầu cười khanh khách: "Vào giờ cơm này, e rằng phải ghép hết cái gọi là nhân phẩm của thanh niên các cậu mất. Nếu phải đợi, chúng ta đành đổi quán khác ăn bừa thôi."
Trái tim Tiền Doanh đập điên cuồng.
Thời điểm xe của Lâm Gia Ngạn đậu tại cổng Số 18 Nam Tân, dưới bảng hiệu nhà hàng đông như trẩy hội thường ngày lại không một bóng người, các nhân viên đón khách cao to đẹp trai đứng thành một hàng nở nụ cười niềm nở, thấy đám người Lâm Gia Ngạn xuống xe, đồng loạt đều cúi chào. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc âu phục vô cùng ôn hòa, khom lưng dẫn Lâm Gia Ngạn đi vào trong.
Lâm Gia Ngạn nhìn lướt qua đám người này một cách khó hiểu, chẳng biết tại sao, cậu cảm thấy không khí này khá là vi diệu. Nhất là nụ cười trên mặt người dẫn đường, khiến cậu láng máng có cảm giác đối phương sẽ quỳ xuống trước cậu bất cứ lúc nào. Tuy thành phố Z nổi tiếng toàn quốc nhờ ngành dịch vụ cực tốt, nhưng —— nhưng cũng không tới nông nỗi này.
Lẽ nào nhà hàng này nổi danh bằng kiểu phục vụ 'quỳ liếʍ'?
Cậu xuống xe trước, nhưng trực giác quỷ dị này cứ tồn đọng bèn quan sát xung quanh, bước chân cũng chậm chạp. Quý Quân và hai ông bác đi đằng trước, người đẹp đón khách đã dẫn họ vào trong quán, quyến rũ dập dờn đi sâu vào.
Lâm Gia Ngạn bước một chân vào, giương mắt nhìn lướt qua màn hình LED khủng bên trong nhà hàng, video phát lại cảnh ông chủ làm thức ăn mới vừa kết thúc, cậu chợt hoảng hốt, cảm thấy hình như trong nháy mắt vừa nãy đã trông thấy thứ gì đó rất quen thuộc.
Cậu dừng bước ngẩng đầu nhìn, trên màn hình lớn đã đổi sang nội dung khác, Quý Quân trước mặt rớt vào hàng cuối của đoàn người, lúc này cũng quay đầu nhìn cậu.
Thế là Lâm Gia Ngạn bèn vội vã đi nhanh đuổi theo.
Đến khi cậu an vị trong phòng bao yên tĩnh tinh tế, mấy quyển thực đơn được phát tới tay từng vị khách, Lâm Gia Ngạn mới sửng sốt.
Cậu nghi hoặc nhìn trang bìa thực đơn với thiết kế tuyệt đẹp, gương mặt dần biến sắc.
Phía trên là bàn tay của một người đàn ông, một tay cầm dao, dụng cụ bén nhọn lóe sáng, bàn tay còn lại khớp xương cân đối, vân da rõ nét chảy trôi. Bên hông ngón giữa thoắt hiện một vết sẹo mờ.
Đấy là vệt sẹo do cậu cắn.
Khi ấy Tiền Doanh và cậu làʍ t̠ìиɦ trong bồn tắm, qua hai đợt "sung sướиɠ" thì cậu hôm nay đến đây thôi, tên khốn ấy vẫn đòi hỏi vô độ, bất chấp đè cậu lên thành bồn muốn tiếp tục. Cậu phẫn nộ đạp cái kẻ mặt dày không biết tiết chế nọ, toàn thân nước dầm dề toan nhấc chân rời bồn. Bỗng dưng bị kéo lấy mắt cá chân, trọng tâm không vững ngã dúi dụi, sặc hết mấy hớp nước.
Dù được Tiền Doanh xin lỗi lẫn vỗ về cũng không cách nào khiến cậu nguôi giận, hắn ôm cậu từ sau lưng, cậu không tát nổi tên khốn kiếp ấy, giữa cơn giận rung người bèn cắn cái tay Tiền Doanh đang vuốt nước trên mặt cho mình.
Kết quả đổi lại chính là, ngày đó cậu không thể về nhà.
Lâm Gia Ngạn nhìn bìa thực đơn chòng chọc, bàn tay trên đó thon dài rắn chắc, rõ ràng đang cầm hung khí, nhưng cứ như nắn thành ý vị trầm lắng phong lưu. Cả bức ảnh ngoại trừ tiêu điểm trung tâm là sắc màu đậm dần, phía dưới cùng còn in một dòng chữ viết tay màu vàng kim, bút tích này đã chứng minh suy đoán của cậu.
Duy chỉ ăn và yêu, là không thể phụ lòng.
Nhìn thấy dòng chữ đó, cậu chợt mím môi.
Nước mắt đã chảy vào mấy hôm trước, vào thời khắc này mũi cậu chỉ chua xót mấy giây.
Quý Quân liếc nhìn cậu, đoạn vẫn hàn huyên với chú bác như cũ, hỏi khẩu vị, gọi đồ ăn vân vân mây mây. Sau khi nhân viên phục vụ ghi món xong rời đi, thậm chí anh còn bắt đầu gợi chuyện tán gẫu về chính trị, hai vị khách quý trung niên tuy không bằng nhưng có chú ý tới sự thất thần của Lâm Gia Ngạn, chủ động đáp lời bên đây, bảo rằng thực đơn này thiết kế rất có đẳng cấp, hỏi Tiểu Lâm thích lắm nhỉ?
Bấy giờ Lâm Gia Ngạn mới hoàn hồn, ý thức được mình thất lễ. Cậu đẩy bừa thứ kia đi, cầm ly lên uống nước nhằm che giấu, "dạ" một tiếng khẽ khàng.
Cậu hoàn toàn không dám nhìn sắc mặt Quý Quân.
Nhưng trong suốt quá trình dùng cơm, Lâm Gia Ngạn vẫn không tránh khỏi những lúc mất tập trung. Cậu gắp vài miếng ăn chẳng biết mùi vị gì, cứ giữa hai đũa là có thể phân biệt ra được vài chi tiết khiến cậu như nghẹn ở cổ họng. Cậu dằn tâm tư mình, như thể ngựa hoang tuột dây cương kéo theo nụ vị giác chợt bén nhạy vô vàn, giữa từng cọng rau từng hạt cơm mà đi ngờ vực những ngọt bùi đắng cay đang dâng trào này là vết tích đến từ ai.
Bởi vậy cậu không sao ăn nổi.
Hai vị khách quý thì rất ư là hài lòng, lúc thanh toán thậm chí còn đùa giỡn, hỏi người đàn ông tây trang ban nãy đón khách ở cổng chính: "Tiệm đây có bán mang về không?"
Tống Trí sững sờ, hơn một tiếng trước, boss ra lệnh cho gã qua Wechat, cả quán phải đáp ứng, tiếp đãi bốn vị khách quý sắp tới đây bằng sự chuẩn mực cao nhất. Thời điểm gã thấy người bước xuống từ chiếc Volvo trắng là Lâm Gia Ngạn, đầu gối suýt mềm nhũn ngã khuỵu, ở khoảnh khắc đó cực kỳ muốn hét rống lên: "Trời đất ơi, rốt cuộc cậu cũng thấy tội nghiệp anh boss si tình của chúng tôi rồi ư?!"
Nhưng ngay sau đó gã lại phát hiện hình như mấy vị này căn bản không biết đây là nơi kinh doanh của nhà họ Tiền, lúc sắc mặt Lâm Gia Ngạn biến đổi khi nhìn đến thực đơn, nhịp tim gã lập tức tăng tốc, chẳng rõ nên cất bài ca nào đây.
Tính tình thiếu gia Lâm không tốt, năm năm trước gã đã biết.
Song, bữa cơm này lại bình an vô sự tiến tới khâu trả tiền, làm Tống Trí thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại có sự không vui kỳ lạ mãi âm ỷ.
Boss của gã đang bận bịu sau bếp lâu lắm rồi. Xưa nay chưa từng có ai nhận được đãi ngộ như vậy, sinh thời cụ ông cũng chưa từng được ăn một bàn cơm do con trai chuẩn bị.
Mà hiện tại, đối phương lại hỏi, có bán mang về không?
Một người giải quyết tình huống cực giỏi và sở hữu năng lực quan sát như quản lý Tống thoáng bối rối, không biết nên trả lời thế nào.
Ngay trước lúc nỗi thắc mắc của khách quý sắp thăng tới chân mày, một người thình lình đẩy cửa vào.
"Có."