Quý Quân "ừ" một tiếng, con dao trên tay tỉ mỉ phết sạch bơ tràn ra mép.
Lâm Gia Ngạn chậm rãi gặm xong miếng bánh mì nướng, sau đó bắt đầu nhìn chằm chằm tách cà phê tới ngẩn người.
Rốt cuộc Quý Quân nâng mí mắt nhìn Lâm Gia Ngạn một cái, đường nét của anh gần như là trăm phần trăm kiểu dáng dân Á Châu, chẳng qua những khi nghiêm mặt, ấn đường sẽ hiện ra vẻ lạnh lùng cường thế đặc biệt của đàn ông Anh Quốc.
Anh cứ nhìn thẳng vào Lâm Gia Ngạn không mang theo ưu tư gì, cuối cùng thấy Lâm Gia Ngạn mất tự nhiên, ngay tại lúc cậu gian nan hắng giọng chuẩn bị nói gì đó, Quý Quân bèn nhắm mắt, lần nữa mở ra thì ánh mắt đã dịu đi.
Anh vươn tay, vỗ vỗ mu bàn tay của Lâm Gia Ngạn.
"Ai cũng có quá khứ, cưỡng ép bản thân chối bỏ sẽ rất đau khổ. Hãy thử đi đối mặt, hoặc là quên đi."
Lâm Gia Ngạn mím môi dưới, Quý Quân đứng dậy, mấy chữ cuối êm ái mà nặng trĩu rơi xuống.
"Nhưng đừng lừa mình dối người."
Anh xoay người đi vào phòng mình, đây là một căn hộ hai phòng, vì tiện cho công việc riêng không quấy rầy nhau nghỉ ngơi, bọn họ mỗi người một gian.
Nhưng trên thực tế là tại sao lại sửa phòng sách thành một phòng ngủ khác, cho đến giờ lời giải kia đã miêu tả một cách sinh động.
Đường nhìn của Lâm Gia Ngạn dừng trên bàn ăn.
Quý Quân chưa chạm vào món nào cả.
Lâm Gia Ngạn hiếm có mấy bận ăn nói khép nép, cậu tận lực hạ thấp cảm giác tồn tại của mình trước mặt Quý Quân, nhưng lại cảm thấy cần đối xử với Quý Quân tốt hơn một chút. Qua một hai ngày xoắn xuýt như thế, bên phía đối tác tạm thời có nhu cầu đi công việc, Quý Quân cần phải đến thành phố G hai ngày, nói là đi công tác, thật ra thì rất gần, ngồi 70 phút tàu cao tốc mà thôi.
Lâm Gia Ngạn nói muốn đi cùng Quý Quân, Quý Quân bảo không cần. Lâm Gia Ngạn bị một câu chặn họng, trong lòng đương có điểm khó chịu. Quý Quân sờ tóc cậu, cười: "Sợ tôi bị người thành phố G ăn thịt phải không?"
Lâm Gia Ngạn thoáng sửng sốt, lập tức phản ứng kịp đây là truyện hài nhạt thếch trên mạng mà mình từng kể cho Quý Quân. Lúc ấy cậu trêu Quý Quân, nói người Trung Quốc cái gì cũng ăn, nhất là tỉnh lị thuộc thành phố G thành phố Z, món dưới đất chỉ có băng ghế, món trên trời chỉ có máy bay, hỏi anh có sợ không.
Khi đó Quý Quân giả đò như rất sợ nắm lấy tay cậu, nói: "Đại vương tha mạng, mời đại vương hãy tự ăn."
Câu hỏi hiện tại này, bỗng dưng khiến Lâm Gia Ngạn hơi nóng mắt, cậu phân vân trong chốc lát mới nhỏ giọng đáp: "Có đại vương ở đây, không ai dám ăn ngươi."
Vì vậy Quý Quân cong khóe miệng nở nụ cười, ngón tay khều khều dái tai cậu, nhẹ nhàng mân mê.
"Đại vương yên tâm, thϊếp tuần tra núi đồi xong, ít hôm nữa sẽ về."
Trong mấy ngày Lâm Gia Ngạn vượt qua áp suất thấp, Tiền Doanh dưới cùng một bầu trời với cậu cũng đυ.ng trúng một rắc rối nhỏ.
Ngày đó lúc Lâm Gia Ngạn tuyệt tình rời đi, giữa nỗi đau nhói tim Tiền Doanh bèn co cẳng đuổi theo. Song hắn không thể đối đầu với biển người cuồn cuộn lẫn ánh đèn nửa đêm quỷ mị. Chỉ ở khoảng cách một cánh tay thôi, đỉnh đầu hắn ầm ầm khúc nhạc hoan lạc, DJ chẳng phân biệt nổi là trai hay gái kia đang gào thét vào micro: "Quẩy lên!" Dòng người chảy loạn cuốn lấy Tiền Doanh thân bất do kỷ làm hắn ngã nhào ra ngoài bảy tám bước, thời điểm hoàn hồn lại thì không thấy tung tích hai người kia đâu nữa. Phần tử hắc đạo ngày xưa bốc lên đầu, một quyền giã xuống chàng "bóng" đang liếc mắt đưa tình với hắn, ngay tức khắc khơi mào một trận nháo nhào.
Người ở vòng ngoài tưởng rằng đây là tiết mục đặc biệt nào đó, người bị hắn vung cú đấm qua thì hét thảm thiết. Ngọn đèn sặc sỡ và tiết tấu mạnh mẽ, khoảnh khắc ấy Tiền Doanh cảm tưởng như mình sắp nổi điên, à không, hắn đã điên rồi. Trong phạm vi công kích của hắn, không một ai có thể đứng yên lành, sau khi liên tục đánh ngã mười mấy người thì rốt cuộc cũng dẫn tới sự chú ý của DJ trên sàn, vội ngưng đĩa, nhưng nhạc nền vẫn bén nhọn tái diễn một âm rung, giữa ánh đèn sáng như tuyết lướt qua hắn một cách chớp nhoáng, gương mặt đằng đằng sát khí của Tiền Doanh quả là đến từ ác quỷ phi nhân loại.
Một người trong góc nhếch nhác không thôi nhưng rốt ruộc lại tỉnh táo bật dậy, men rượu còn chưa tan, vất vả lắm mới đứng thẳng rồi lại choáng váng vươn cánh tay ra, được người cao gầy bên cạnh đỡ lấy. Tống Trí hất tay người nọ, thất tha thất thểu chạy tới, hô lên rõ mồn một.
"Boss! Anh sao thế? Có cần giúp một tay không?!"
Màn trút giận ẩu đả đơn phương này được dàn xếp rất nhanh, Tống Trí sau khi tắm đá cục liền đổi trở về dạng người, gã miệng mồm lanh lẹ, đầu óc thông suốt, đút cho ít tiền, cộng thêm uy hϊếp dụ dỗ dọa nạt mắng chửi vân vân mây mây, đủ các thủ đoạn hiện đại lẫn quê mùa, lừa bịp hết những sinh vật nửa yêu nửa quỷ bị xem thành đối tượng giận cá chém thớt kia. Xong xuôi mới xấu hổ đứng cạnh Tiền Doanh, nhỏ giọng thưa: "Boss, ổn rồi."
Tiền Doanh chán nản vô lực ngã phịch xuống ghế sofa ở phòng bao yên tĩnh gần quầy bar, đại mã kim đao(*) dang tay dang giò. Hắn mỏi mệt lắm, không muốn nói chuyện, cũng chẳng muốn nhúc nhích, chỉ muốn chìm đắm trong bóng tối, chung tay hủy diệt cùng thế giới khiến người ta ngột ngạt này.
*đại mã kim đao: thành ngữ TQ, có nghĩa là hào sảng, khí thế
Mượn phòng bao chưa hoàn toàn bị át mất bởi tia sáng khe cửa, hắn rã rời nhắm mắt, dùng thanh âm từ tốn trầm khàn nhắc nhở một câu.
"Còn một người nữa, cút luôn đi."
Tống Trí kinh ngạc ngoái đầu, tại nơi ánh sáng mờ ảo đó đúng thật vẫn còn một người cao gầy. Gã híp mắt xác định, nhận ra đây chẳng phải là một trong những thương binh kia ư, là đứa nhóc kéo gã lúc gã vừa bị ông chủ nhà mình tưới cả một thân đá cục chóng mặt đến kêu loạn ấy, thằng quỷ nhỏ này không phải người lạ gì cho cam, gã và Tiền Doanh đều từng quen biết, coi như là đã có duyên gặp qua một lần.
Đứa nhóc này gọi mấy ly nước ấm cho gã dưới trạng thái nửa người nửa chó, hơn nữa còn lấy khăn lông tới lau cho gã.
Tống Trí là một người biết ơn báo đáp, thế nên gã tiến đến, nhã nhặn nói với đứa nhóc kia.
"Cậu tên là... Du Đắc Bảo nhỉ? Rất cảm ơn cậu, hôm khác mời cậu ăn cơm, đến Số 18 Nam Tân tìm tôi nhé."
Tiền Doanh không quan tâm động tĩnh ở cửa, hắn gom góp chút sức lực cuối cùng để đứng dậy, đẩy cửa bước ra ngoài. Dáng hắn cao, lúc đi tầm mắt thường không chếch xuống, mà ánh đèn trong quán sau khi chuyển sang trạng thái tĩnh cũng tương đối lờ mờ, vì vật hắn căn bản không chú ý tới cái người cao gầy nhuộm highlight tím chói lóa đang nói chuyện với Tống Trí, song đôi đồng tử nào đó lại đang sáng cực mà nhìn chằm chằm toàn bộ động tác của hắn từ lúc đứng lên đến khi rời đi.
Hắn không để ý đối phương, Tống Trí thì lại chứng kiến trọn vẹn, gã nhẫn nại gọi đứa nhóc này thêm một tiếng.
"Du Đắc Bảo?"
Tóc Tím nhìn chòng chọc bóng lưng Tiền Doanh, bấy giờ lớn tiếng kêu.
"Em tên Dennis! Nghe rõ chưa! Em tên! Dennis!"
∞•∞
Dennis Du, chính là mớ rắc rối đó của Tiền Doanh.
Cậu bạn này, ngày đầu tiên cậu lái quà sinh nhật mười tám tuổi lên đường —— một chiếc Porsche Cayenne màu đỏ chót 'mọng nước' nhất, cách đây không lâu tại ngã tư đại lộ Dung Loan và đường Nam Tân, tông vào đuôi xe gây tai nạn giao thông không tính là hệ trọng với ông chủ Tiền – cựu thương nhân vũ khí.
Tiền Doanh khi ấy, chính là do nhận được tin "Em gái Lâm sắp về nước" mà tâm hồn bay đến cõi thần tiên, thêm cả gần tới giờ livestream hằng tuần, vậy nên hoàn toàn không dây dưa với cậu ta nhiều hơn giây phút nào, trực tiếp gọi một cú điện thoại bảo Tống Trí tới giải quyết hậu quả, thậm chí ngay cả nhìn thẳng vào cái kẻ "HKT Trung Hoa" áo quần lố lăng này cũng không thèm nhìn, nhấc chân bỏ đi.
Mà bạn nhỏ Du Đắc Bảo, giữa cơn giận ngút trời vì chiếc xe yêu dấu vừa khởi hành đã va quẹt, liền bị chấn động bởi khí chất đàn ông mạnh mẽ bất ngờ xuất hiện nọ.
Thoạt nhìn cậu ta ăn mặc lão luyện trưởng thành, tư thái cũng rất từng trải. Ban đầu Tống Trí cứ ngỡ yêu quái này ít nhất cũng phải hai mươi hai hai mươi ba tuổi, kết quả lúc phối hợp với cảnh sát giao thông để xử lý rủi ro, bằng lái được móc ra mới biết đây là một 'yêu tinh' trẻ con mới thành niên —— hôm tai nạn, chính là sinh nhật tuổi mười tám của bạn nhỏ Du Đắc Bảo.
Còn về một loạt chuyện tại sao trong ngày vừa mới thành niên, y đã có thể cấp tốc cầm bằng lái và xe mới, dĩ nhiên công lao phải quy về cho ông bố – con trai xã trưởng – của y.
Xã trưởng thành phố Z, có lẽ không phải là xã trưởng quyền thế nhất Trung Quốc, nhưng chắc chắn là có tiền nhất. Bởi thành phố này tấc đất tấc vàng, mà cái gọi là "xã", vừa khéo là địa bàn phát triển nhất cũng như tươi tốt nhất. Cụ Du Tài Thủy – ông nội của Du Đắc Bảo, thân là trưởng dòng tộc thuộc từ đường Du thị, sở hữu mười mấy tòa nhà cùng với ngôi làng họ Du hơn chục ki-lô-mét vuông gần CBD(1) và các cổ phần sản nghiệp đất thổ cư, người cha Du Đại Phúc của y thì đầu tư bảy tám nhà máy ở Quan Ngoại(2), nằm không thảnh thơi thu tiền. Tóm lại, là bối cảnh "cấp God" có thể dùng tờ chủ tịch Mao trăm đồng để nhóm lửa nấu cơm.
(1) CBD (Central Business District): là trung tâm kinh doanh và thương mại của một thành phố. Ở các thành phố lớn hơn, nó thường đồng nghĩa với "quận tài chính" của thành phố.
(2) Quan Ngoại: Vùng đất phía đông Sơn Hải Quan hoặc vùng đất phía tây Gia Cốc Quan, Trung Quốc
Nhưng thật ra trưởng dòng họ Du dạy dỗ cháu đích tôn rất nghiêm khắc, vừa không cung cấp thẻ đen quẹt vô hạn, vừa không cưới vợ cường hào môn đăng hộ đối sớm cho y. Cụ rất kỳ vọng cháu trai sẽ đọc nhiều sách, tốt nhất có thể xóa triệt để những loại từ "cường hào", "nhà giàu mới nổi" chẳng mấy xuôi tai. Thế là Du Đắc Bảo bèn kiếm tẩu thiên phong(*), tốt nghiệp cấp hai là lên chuyên ngành thiết kế của trường cao đẳng nghề, lắc mình biến hóa thành một yêu quái ngoại quốc.
(*) kiếm tẩu thiên phong: hình dung một người không đi con đường thông thường mà tìm biện pháp mới khác với trước đây để giải quyết vấn đề
Cụ Du Tài Thủy không hiểu nổi lối ăn mặc của cháu trai, nhưng thỉnh thoảng lật xem tạp chí nước ngoài của dân "Đông Phương Chi Châu"(*) hàng xóm, cũng trông thấy vài danh nhân nghệ sĩ hoặc nhà thiết kế, ăn diện đều cực kỳ nổi trội. Bởi lẽ đó bèn tùy ý y.
Chí ít, Du Đắc Bảo không bài bạc, không hút chích, không tạo ra cả đống con riêng đủ màu da vào tuổi vị thành niên, mỗi ngày đi học đàng hoàng, rảnh rỗi thì chỉ nghịch đống mô hình xe và máy bay không người lái của y, ly kinh bạn đạo(*) nhất cũng chỉ là hành hạ mái tóc thường xuyên biến đổi màu sắc thôi, 'vinh quang gia tộc' cũng đã thực tế lắm rồi.
(*) ly kinh bạn đạo: ý chỉ việc rời xa lý luận tư tưởng trên kinh thư, có đạo nghĩa nổi loạn, xuất xứ từ thời kỳ nhà Nguyên trong cuốn "Tô Tử Chiêm Phong Tuyết Biếm Hoàng Châu" của Phí Đường Thần
Nhưng lòng của 'vinh quang gia tộc' có mãnh hổ, cùng chiếc Land Rover của ông chủ Tiền bỗng cọ xát ra đốm lửa giữa ánh calcium carbide. Tiền Doanh chỉ để lại một bóng lưng, y lại thành kẻ mất ngủ.
Trên biên lai xử lý tai nạn trong tay y có số điện thoại của Tiền Doanh, nhưng bấm gọi thì lại gặp văn phòng luật sư, đối phương biểu thị rằng được ngài Tiền trao quyền, thay mặt hắn giải quyết các thủ tục có liên quan. Du Đắc Bảo trả lời quanh co mục đích gọi tới, bị 'chim già' lõi đời biết tỏng mà thiện chí cảnh cáo. Y chưa từ bỏ ý định, bèn đi đường vòng thuê "thám tử" với trình độ nghe ngóng nghiệp dư vô cùng có năng lực nhằm dò la số điện thoại, mò ra được tên của Tiền Doanh, thông tin muốn biết đã tiến thêm một bước.
Kết quả người được thuê nhanh chóng trả hết tiền lại, hơn nữa còn thấp thỏm bày tỏ, đại ca hiểu chuyện này nên muốn gặp vị đại gia đã vung tay hào phóng như thế, hẹn ở một quán thức ăn nhanh. Du Đắc Bảo lập tức tới chỗ hẹn, đại ca xăm trái lại rất ôn hòa với mình, kêu y hãy gọi một tiếng anh Trư là được. Sau đó vô cùng hiền lành ngỏ lời, y muốn biết thông tin của người này làm chi?
Dĩ nhiên y đâu thể nói mình 'nhất kiến chung tình' với anh ấy, ấp úng đáp rằng người này có vài xích mích tiền nong với y và giờ đã chuồn mất.
Anh Trư phun ngụm coca lên mặt cậu, cười sặc sụa, cười xong thì ráng sức lau nước mắt, kế đó dùng bàn tay dinh dính bẩn thỉu vỗ đầu y, vò loạn kiểu tóc mà y đã dày công chăm chút. Cuối cùng anh Trư cực kỳ thành khẩn nói.
"Oắt con nà, lo học hành đê, đừng nằm mơ nữa."
Du Đắc Bảo rất phẫn nộ, nhưng cũng rất... bó tay. Y tức tới nỗi quay về tắm một lượt cho em Cayenne vừa mới sửa xong, lúc rửa đến đuôi xe thì sóng lòng khó tránh sục sôi, lại nhớ nhung ảo tưởng cả tiếng. Vuốt ve dấu vết va đập đã không thấy rõ kia, y có hơi buồn rầu tại sao kỹ thuật kim loại lá của tiệm 4S lại đáng ghét như vậy, y sờ không ra vết tích duy nhất nam thần để lại cho mình nữa rồi.
Mãi tới khi gặp phải Tống Trí ở trạng thái kỳ lạ tại Basement, y liếc mắt một cái đã nhận ra người đàn ông la hét om sòm toàn thân thảm hại nọ, ấy mà lại là ông chú không thèm nương tay hồi lúc xử lý tai nạn giao thông. Du Đắc Bảo ép chính mình kiềm chế trái tim đang đập loạn thình thịch, nắm chắc cơ hội nịnh bợ, y nghĩ, có lẽ, từ chỗ ông chú điên rồ này sẽ moi ra được ít tin tức về nam thần...
Và rồi y thấy được, gương mặt dữ tợn đáng sợ của Tiền Doanh sau khi đại sát tứ phương.
Nam thần đứng giữa tiêu điểm ánh nhìn của muôn người, tựa như sát thần giáng trần, hướng về phía trái tim nhỏ bé đập loạn của y, lần nữa tung ra một kích.