Tháng tư, mùa xuân sắp tàn nhưng ban đêm trời hãy còn lạnh.
Con đường nối dài này là địa điểm nổi tiếng của thành phố cổ và cũng là con đường đậm hơi thở cuộc sống về đêm nhất của Bắc Thành.
Trong vòng mấy kilomet toàn là sạp và hàng quán ăn uống vui chơi. Châu Tử Khâm đứng trước sạp trò chơi súng hơi bắn bong bóng được một tiếng đồng hồ rồi, cô nhìn cậu nhóc phía trước bằng vẻ mặt bất lực.
Ngụy Đồng Đồng đang thích thú bắn bong bóng, cậu nhóc ăn mặc thời thượng, bản thân đã trắng tinh đáng yêu rồi còn đội cái nóng bóng chày siêu siêu vẹo vẹo nữa, sau gáy chừa ra một nhúm tóc đuôi rùa ngắn ngủn trông hệt như diễn viên nhí sống động.
Châu Tử Khâm ra ngoài không có mặc áo khoác, cô bắt đầu chịu hết nổi rồi bèn ngồi xổm xuống hỏi: "Nhóc con, em muốn chơi tới chừng nào nữa?"
Đạn bắn xong hết rồi, Ngụy Đồng Đồng xòe tay cất giọng non nớt: "Cho em thêm mười tệ nữa."
Châu Tử Khâm nhíu mày, "Em chơi hết một trăm tệ rồi, em có tiền trả cho chị không?"
Ngụy Đồng Đồng nói: "Em không có tiền nhưng ba em thì có."
Châu Tử Khâm dở khóc dở cười, "Chị đâu biết ba em là ai? Tổ tông của chị ơi!"
Cậu nhóc nhanh nhảu đáp, "Ba em cũng gọi em như vậy đấy."
Châu Tử Khâm cạn lời, cuối cùng gật đầu dựng ngón tay cái với cậu bé.
Cô nhặt được cậu nhóc này trên đường về tiểu khu. Sau khi cãi nhau với Ngụy Minh Diệp xong tâm tình không được tốt lắm cũng không muốn ở lại qua đêm trong biệt thự của anh nên định bỏ đi thật. Nhưng lúc ra khỏi cổng thì thấy một mình Ngụy Đồng Đồng ngồi xổm lẻ loi ở đó.
Muộn thế rồi, không biết là con cái nhà ai nữa.
Châu Tử Khâm sợ cậu nhóc xảy ra chuyện bèn hỏi thêm mấy câu.
Ngụy Đồng Đồng ngẩng đầu nhìn cô, cực kỳ bình tĩnh nói với cô: "Ba em ở chỗ này nhưng em không biết nhà nào, cũng không tìm thấy chìa khóa."
Nói xong cậu bé móc một xâu chìa khóa bự ở trong túi áo ra, nhìn sơ qua thấy có tới mười mấy chìa. Châu Tử Khâm giật mình vội hỏi: "Ba em tên gì? Có số điện thoại không?"
Ngụy Đồng Đồng suy nghĩ rất lâu rồi đáp: "Ba em tên con cọp già."
Châu Tử Khâm: "..."
Cậu nhóc nói tiếp: "Chị ơi, em từng thấy chị rồi."
Châu Tử Khâm coi như nhìn ra rồi, đây là cậu nhóc thông minh lanh lợi, miệng lưỡi trơn tru không biết câu nào thật câu nào giả.
Cô chẳng để bụng, định đưa cậu bé tới đồn cảnh sát.
Chiếc xe hồi nãy hẹn đặt trên mạng đúng lúc tới cổng, kết quả Ngụy Đồng Đồng chui tọt lên nói với tài xế: "Chú ơi, cháu muốn đi chơi trò chơi ở phố đêm."
Châu Tử Khâm nghiêm mặt nói: "Chị đưa em đi tìm chú cảnh sát."
Tài xế thắc mắc hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy? Hai người có quan hệ gì?"
Giọng Ngụy Đồng Đồng lanh lảnh: "Chị ấy là mẹ của con."
Châu Tử Khâm: "..."
Đương nhiên Ngụy Đồng Đồng không có nói việc bản thân họ Ngụy, càng không nói ba mình là Ngụy Minh Diệp cho cô biết.
Cậu lừa ăn lừa uống, được cái không chạy nhảy lung tung mà chỉ mê mẩn trò chơi bắn bong bóng thôi. Châu Tử Khâm quyết định muốn báo cảnh sát cho xong chuyện.
Nhưng cô chưa kịp lấy điện thoại ra thì ở phía đầu con đường bỗng có tiếng động, mấy người đàn ông đi tới trước mặt bọn họ.
Châu Tử Khâm sững sờ, chưa kịp hiểu ra chuyện gì chợt thấy họ nhường ra vị trí chính giữa, Ngụy Minh Diệp với bộ mặt hầm hầm, ánh mắt dữ tợn chậm rãi đi tới phía trước.
Ngụy Đồng Đồng hệt như tên trộm bị bắt về quy án, mặt mày ủ rũ bị một đám đàn ông cao lớn như xã hội đen ôm đi, vừa định lên xe thì nghe Ngụy Minh Diệp nói: "Đợi đã."
Ngụy Đồng Đồng ngẩng đầu nhìn anh, Ngụy Minh Diệp ngoắc tay với cậu nhóc.
Cu cậu đi tới gần thì bị con hổ già tóm lấy đang ngang trên đùi, lột quần cậu xuống, vỗ tay chào hỏi với chiếc mông mũm mĩm.
Ngụy Đồng Đồng khóc lớn.
Thật ra Ngụy Minh Diệp đánh không nặng lắm, chỉ làm ra vẻ thôi, thậm chí còn chưa chạm tới cậu nữa. Nhưng Ngụy Đồng Đồng thuộc trường phái diễn xuất, khóc xé ruột xé gan, mặt đỏ bừng: "Đau chết Đồng Đồng rồi! Hu hu hu!!"
Mọi người nhìn thấy cười ồ, Châu Tử Khâm buồn cười quay đầu đi cố gắng nhịn cười. Khóe môi cô cong cong chuyển mắt qua mới phát hiện Ngụy Minh Diệp đang nhìn cô chằm chằm, Châu Tử Khâm vội vàng nghiêm mặt ho khan hai tiếng giả vờ như đang ngắm cảnh.
Cuối cùng Ngụy Đồng Đồng bị đưa về nhà họ Ngụy, Châu Tử Khâm bị Ngụy Minh Diệp đưa về biệt thự bên sông ở Diệm Minh Sơn.
Vừa đóng cửa lại cô lập tức bị anh đẩy lên sô pha, sau đó bản thân khom người đè lên.
Ngụy Minh Diệp thường xuyên rèn luyện sức khỏe, cơ thể rắn chắc đè lên xuýt chút khiến cô bị nghẹt thở.
Đây là một tư thế cực kỳ nhạy cảm, Châu Tử Khâm dở khóc dở cười, "Ngụy Minh Diệp, anh khốn kiếp lắm!"
Ngụy Minh Diệp véo mạnh lên đùi trái của cô một cái, "Bỏ nhà ra đi, em giỏi lắm, còn đi chung với con trai anh nữa? Hửm?"
"Em không có, em đâu biết thằng bé là con trai anh." Châu Tử Khâm bị đau bèn giải thích: "Tự thằng bé tìm tới cửa mà, anh cũng được lắm, khuya như vậy còn để một mình thằng bé... ưm!!"
Ngụy Minh Diệp cúi đầu, "Ai cho em cái gan đó."
Châu Tử Khâm luồn ngón tay vào tóc anh, "Vốn dĩ là vậy."
"Anh không nói chuyện này." Anh ngắt lời.
Châu Tử Khâm không hiểu, "Hả?"
Ngụy Minh Diệp nâng mặt cô, ánh mắt vừa sâu vừa trầm, cơn buồn phiền kéo dài cả đêm tìm được lối thoát, anh hỏi: "Cãi nhau với anh là bỏ nhà đi? Ai dạy em hả?"
Châu Tử Khâm chớp chớp mắt.
Ngụy Minh Diệp kéo cổ áo sơ mi, cúi xuống thấp hơn, "Sao, quan hệ của chúng ta khó nói đến vậy à? Sợ mất mặt à?"
Không biết do ảo giác hay tại suy nghĩ của riêng cô
khiến cô cảm thấy trong mắt Ngụy Minh Diệp của giờ phút này có vài phần thật lòng cùng nhiệt tình.
Châu Tử Khâm ngẩn người rất lâu, sau đó lắc đầu một cách máy móc, lắc nửa chừng rồi gật đầu.
Ngụy Minh Diệp nổi giận cắn mạnh lên môi cô.
Châu Tử Khâm nũng nịu nói: "Ngụy Minh Diệp, con trai anh nợ em một trăm tệ, nợ con cha trả, anh không được quỵt nợ đấy."
Ngụy Minh Diệp ngớ người, sau đó bật cười nói bên tai cô: "Được."
Thật kỳ diệu, mọi lo lắng thấp thỏm trong lòng phút chốc biến mất theo chữ "được" này. Quả tim khảm vào trong máu thịt, mỗi tiếng đập đều rất an tâm.
"Lúc anh dạy thằng bé, em cười cái gì?" Ngụy Minh Diệp chậm rãi hỏi.
Châu Tử Khâm thành thật nói: "Dáng vẻ anh đánh mông trẻ nhỏ rất buồn cười."
Cuộc làʍ t̠ìиɦ này làm rất tận hứng, kéo dài tới sau nửa đêm mới kết thúc.
Châu Tử Khâm ngủ say trong lòng Ngụy Minh Diệp, ôm được một lúc chắc mẩm cô đã ngủ say rồi Ngụy Minh Diệp định rút tay ra, cúi đầu nhìn thấy thấy cô đang mở to mắt nhìn anh.
Mệt thì mệt thật nhưng tinh thần phấn chấn, con ngươi sáng ngời. Ngụy Minh Diệp vô thức vươn tay, lòng bàn tay nóng hổi che mắt cô lại nhằm khiến cô nhắm mắt.
Châu Tử Khâm bỗng lên tiếng, "Ngụy Minh Diệp."
"Hửm?" Anh đáp.
Cô bình thản hỏi: "Anh có ly hôn thật không?"
Bầu không khí trở nên nặng nề, nhiệt độ trong phòng như lạnh đi một nửa, xen lẫn với mùi tanh nồng của cuộc làʍ t̠ìиɦ đan thành tấm lưới vô hình bao trùm lấy hai người.
Cuối cùng anh cũng chịu mở miệng, giọng điệu không rõ, sắc mặt khó đoán: "Nếu là giả thì sao?"
Giọng Châu Tử Khâm lành lạnh, "Thanh toán, chúng ta chia tay."
Cô bị Ngụy Minh Diệp ôm vào lòng, nói xong câu này cô có thể cảm nhận được nhịp tim dồn dập trong l*иg ngực người đàn ông.
Hồi lâu sau Ngụy Minh Diệp buông cô ra trở người, giữa hai người có một chút khoảng cách. Tay trái anh đặt trên ngực, tay phải tiếp tục nắm lấy cô.
Diệp Minh Diệp nói: "Không chia tay, ngủ đi."