Mùa đông Bắc Thành bị mưa dông bao phủ, bầu không khí ẩm ướt không thấy ảnh mặt trời. Hôm thứ sáu mưa tạnh, Châu Tử Khâm về ngõ Tứ Thành một chuyến. Tới gần cuối ngõ thì thấy Phó Hồng Dao đang phơi quần áo trên ban công, Châu Tử Khâm ngẩng đầu gọi một tiếng cô.
Phó Hồng Dao tiếp tục cặm cụi cất cao giọng: “Còn một sọt trên máy giặt, khiêng ra đây cho cô.”
Châu Tử Khâm vào nhà liếc thấy Châu Cận đang ngồi chơi game trên sô pha. Châu Cận cũng nhìn thấy cô, ánh mắt hai người xoẹt qua, anh ta đứng dậy ỷ cánh tay dài vươn tới tóm lấy Châu Tử Khâm, sầm mắt hạ giọng nói: “Người ở sau trường học hôm qua là mày đúng không?”
Châu Tử Khâm không nhúc nhích cũng chẳng ừ hử gì.
Cơn nóng giận của Châu Cận càng bốc cao lên, “Quỷ nhỏ chớ nói bậy bạ nghe chưa, mày dám mách với bà cô, tao xử đẹp mày.”
Châu Tử Khâm ngoảnh mặt nhìn chằm chằm Châu Cận mấy giây.
Châu Cận nỗi cơn chột dạ, cơn giận bộc phát, vẻ mặt cũng trở nên vặn vẹo, “Đó là cô ruột của tao chứ không phải của mày. Mày đó, học thông minh một chút, nếu không tạo đuổi mày ra ngoài!”
Giọng nói gắt gỏng của Phó Hồng Dao tới gần, “Sao chậm dữ vậy!”
Bà đi vào phòng khách nhìn trận thế giằng co căng thẳng của hai người, “Làm gì, gì vậy hả! Vừa về tới là cãi nhau rồi!”
Châu Tử Khâm nhân lúc đó vùng khỏi tay Châu Cận, trước khi vào phòng ngủ nghe thấy giọng điệu lấy lòng của Châu Cận: “Không có gì đâu cô, phơi quần áo phải không ạ, chuyện đó sao để cô làm được chứ, để con làm cho.”
Phó Hồng Dao mắng hai câu nhưng thái độ dịu dàng hẳn, “Thằng quỷ.”
Châu Tử Khâm đóng cửa phòng ngủ dựa lưng vào cánh cửa thở hắt ra một hơi, cô nắm chặt bàn tay, đầu ngón tay trắng bệch.
Tiểu khu cũ kỹ này có từ rất lâu đời rồi, hễ tới sau giờ trưa là căn phòng của Châu Tử Khâm tối hù không thấy ánh mặt trời giống như sụp tối trước giờ vậy.
Cô dựa lên cánh cửa ngây người mất một lúc, ánh mắt đảo quanh căn phòng chưa năm mét vuông này dường như đó là tương lai của cô.
Hôm qua chủ nhiệm lớp tìm cô nói chuyện, một suất học bỗng trao đổi học sinh sang Mỹ du học của đại học A thuộc về cô. Cơ hội hiếm có được nhưng cô vui không nỗi. Ngoài chi phí miễn giảm và trợ cấp theo quy định, ra nước ngoài một năm cũng phải mất một khoảng tiền không nhỏ.
Cảnh ngộ hiện tại của bản thân ra sao cô là người rõ hơn ai hết.
Hơi lạnh trên cánh cửa gỗ thấm lên lưng lan dần trên cột sống, cô động đậy người gục đầu xuống. Đúng lúc này cô thoáng nghe thấy tiếng nói điện thoại ngoài cửa của Phó Hồng Dao, sau đó bà cất cao giọng vui mừng hớn hở gõ cửa phòng.
“Chính là cháu trai của nhà cậu họ con mới từ nước ngoài về!” Phó Hồng Dao giải thích, mặt mày đỏ bừng giọng nói đầy kích động. Nhưng Châu Cận nghe không hiểu gì sất, “Ai cơ?”
“Sự nghiệp rất lớn! Có tiền!”
Châu Cận hiểu ra, “Trần Diệc Dương?”
Phó Hồng Dao mừng ra mặt, “Chính là cậu ta mời chúng ta ăn cơm đấy!”
Họ hàng thân thích cách mấy trăm đời, mấy năm trời không đυ.ng mặt lấy một lùng. Châu Tử Khâm nhớ cái tên này, chủ yếu là do Phó Hồng Dao cứ luôn miệng nhắc đi nhắc lại hoài. Ba Trần Diệc Dương hơn năm mươi đã lấy người vợ thứ hai, đó con gái của một người nhà họ Châu. Cho nên tính một cách chính đáng thì đây chẳng là họ hàng thân thích gì.
Nhà họ Trần là Hoa Kiều ở nước ngoài về quê cúng tổ tiên, ông cụ Trần càng lớn càng chú trọng tới việc cả nhà đoàn tụ, dặn con trai Trần Diệc Dương về Bắc Thành phải mở tiệc chiêu đãi ở Chiêu Mãn Lâu.
Vừa nghe nói được tới đó ăn cơm, Phó Hồng Dao lập tức ưỡn thẳng lưng cười tươi rồi nói với Châu Cận: “Đi mua bộ quần áo mới, phải tạo ấn tượng trước mặt anh Trần của con.”
Châu Cận ham ăn lười biếng quen rồi, nhân cơ hội này danh chính ngôn thuận vòi được tám trăm tệ từ Phó Hồng Dao. Tối hôm đó về tới nhà, Châu Tử Khâm liếc thấy bảng giá của một bộ trong đó là một ngàn hai.
Bữa cơm diễn ra vào thứ sáu.
Lần đầu tiên Phó Hồng Dao được ăn cơm ở nơi cao sang như vậy nên hơi luống cuống. Người nhà họ Trần cao quý lịch thiệp, tươi cười niềm nở đón tiếp mọi người, phong thái cùng thái độ đúng mực tự có sẵn trên người. Nhất là Trần Diệc Dương, khoảng ba mươi tuổi, mặc bộ đồ tây giản dị màu vàng nâu.
Giữa người với nhau có ba bảy loại, khác biệt ở đâu giờ phút này đã bày rành rành ra trước mắt rồi.
Lúc ăn cơm Trần Diệc Dương cư xử lễ độ chu đáo, luân phiên mời rượu. Phó Hồng Dao lắp ba lắp bắp nói câu khách sáo cũng chẳng xong, lúc ngồi xuống mặt mày đầy quẫn bách.
Bản tính giang hồ trên người Châu Cận thể hiện một cách rẻ mạt, có mấy câu nịnh hót cũng nói đầy khoa trương, bưng ly rượu lên cạn một hơi ba ly rồi hùng hỗ nói với Trần Diệc Dương: “Chỉ cần ở trong Bắc Thành này, bản lĩnh khác thì không có, nhưng hễ gặp phiền phức thì em có thể giúp anh dẹp yên được!”
Trần Diệc Dương mỉm cười ôn hòa mím môi không nói.
Châu Tử Khâm cúi đầu cong môi cười nhạo. Lúc ngẫng đầu trở lên vừa vặn chạm phải tầm mắt của Trần Diệc Dương, Châu Tử Khâm hạ khóe môi, bình tĩnh ăn cơm.
Bữa cơm dở dở ương ương cuối cùng cũng kết thúc. Ở trên lầu, Trần Diệc Dương có đặt một phòng bao, lớp trẻ đều bị gọi lên đó chơi hết. Châu Tử Khâm định chuồn êm thì bị Trần Diệc Dương gọi tên, nói một câu “tới cũng tới rồi "khiến cô không dám đi nữa.
Sau đó còn có mấy người đàn ông khác kê bàn đánh bài ở sảnh bên.
Trong đó có một vị ngồi chính giữa trông hơi lớn tuổi so với những người khác, đường nét gương mặt tiêu chuẩn rõ ràng, đẹp trai kiểu không phải vừa nhìn là có thể cảm nhận được. Vai anh rộng, áo vest tây trang được mở ra, cho dù mở ra nhưng chiếc áo thun màu đen mặc bên trong cũng bị căng lên thật chặt.
Sức quyến rũ có nhiều loại, Ngụy Minh Diệp sở hữu phong thái chín chắn thành thục của một người đàn ông nên có, cứ như vậy nhờ hiệu ứng ánh đèn lúc tỏ lúc mở phác họa càng rõ hơn.
Trần Diệc Dương sắp xếp xong đám thân thích này, sau khi nói vài câu mang tính hình thức xong thì qua đây ngồi xuống, nới lỏng cỗ áo có phần mất kiên nhẫn, “Một bữa cơm vô vị, mình ăn cũng thấy ngại.”
Người bạn trêu chọc vài câu, “Tự dưng nhặt được nhiều anh chị em như vậy không tốt sao?”
Trần Diệc Dương chẳng thèm. “Nể mặt ba mình thôi, ông lớn tuổi rồi, mình lười cãi lại ông.”
Người bạn đó nhìn sang bên kia mấy cái rồi hỏi: “Cô gái đó cũng là bà con của cậu à?”
Trần Diệc Dương ngoảnh đầu cười vui vẻ, “Chỉ có cô bé hơi thú vị một chút, mình nghe ông cụ nhà mình nói người duy nhất biết đọc sách trong nhà họ Châu là cô bé, thi đại học thi được điểm cao nhất lên được đại học X. Ơ, nói vậy là đàn em của Ngụy Ngụy nhà chúng ta rồi.”
Câu nói đùa này mọi người không ai dám hùa theo. Hoặc nên nói chuyện có liên quan tới Ngụy Minh Diệp đều không dám lấy ra để cười nói.
Ai ngờ Ngụy Minh Diệp bỗng hỏi một câu: “Học sinh giỏi à?”
Trần Diệc Dương ngẫn người, “Hả? Đúng vậy, năm ba hoặc là năm bốn gì rồi.” Sau đó càng có nhiều lời để nói hơn, ấn tượng của anh ta về Châu Tử Khâm không tệ, “Là một cô gái rất yên tĩnh, lúc ăn cơm không nói chuyện không khoe mẽ. Nói chung là rất thành thật ngoan ngoãn.”
Ngụy Minh Diệp đánh một cây K đen, ngoài mặt không biểu hiện gì nhưng lời nói nghe thì hơi hoang đường. Anh nhìn Trần Diệc Dương, hỏi: “Thành thật?”
Trần Diệc Dương bị tên đàn ông lớn tuổi này nhìn mà dựng tóc gáy, “Thành thật hay không có liên quan gì tới mình?”
Ngụy Minh Diệp nói: “Biết thì tốt.”
Công tử Trần tức muốn ngất đi, không dưng hứng chịu cơn giận từ trên trời rơi xuống, chẳng biết mình chọc phải chỗ nào rồi.
Bên này nói chuyện, trùng hợp tầm mắt Châu Tử Khâm bên kia liếc qua đây, ánh mắt hờ hững không có ý gì nhưng trong mắt Ngụy Minh Diệp thì giống như sự ăn ý hiểu ngầm của hai người.
Châu Tử Khâm cụp mắt cầm nước ép lên hớp một ngụm.
Ngụy Minh Diệp dựa vào thành ghế sô pha, ngón tay cong lên gõ xuống mặt ghế da.
Trong thời gian bốn mươi phút Ngụy Minh Diệp tàn sát trên bàn bài, thắng rất nhiều tiền, thắng một cách bình tĩnh. Trong tiếng gào rống, kêu rên của Trần Diệc Dương, anh ném bài đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi.
Châu Tử Khâm không thích hoàn cảnh ồn ào, nhất là Châu Cận của tối nay, con người hắn điển hình kiểu điên cuồng, khoe mẽ và ham của, thấy có tiền lập tức liều mạng nịnh bợ, tầm thường một cách đáng ghét. Cô đứng trong nhà vệ sinh khoảng mười phút đợi lỗ tai bình tĩnh lại mới đi ra. Đi dọc trên hành lang trở về phong bao, lúc đi ngang qua cây cột la mã thứ ba cánh tay bỗng bị siết chặt kéo mạnh vào cánh cửa bên cạnh.
Trời đất xoay vòng, xung quanh chìm vào bóng tối.
Châu Tử Khâm bị người đó ấn lên cánh cửa. Sức lực này không biết thương hoa, người đè trên người cô không biết tiếc ngọc.
Xông vào mũi là mùi thương gỗ mộc, nhàn nhạt mà lạnh lẽo. Cơn khủng hoảng vừa rồi biến mất, Châu Tử Khâm nhắm mắt, trong lòng dâng lên sự an tâm lâu ngày không gặp.
Ngụy Minh Diệp cố ý nghiêng đầu dùng mặt bên trái đi cọ mặt bên phải của cô, da anh được chăm sóc tốt nhẵn mịn trơn bóng, mép trán không một nếp nhăn.
Anh dùng giọng điệu mê hoặc thì thầm: “Đại học X, bạn cùng trường, hửm?”
Bả vai Châu Tử Khâm run lên.
Ngụy Minh Diệp như đang cười, “Nói dối anh chưa học xong phổ thông thì đã thôi học, có quỷ mới tin em.”
Châu Tử Khâm lấy lại bình tĩnh, người thả lỏng hơn. Cô ngước mắt nhìn anh chằm chằm.
Nhìn nhau chốc lát, con ngươi dữ tợn của Ngụy Minh Diệp dần trở nên dịu dàng hơn, anh giơ tay, lòng bàn tay nhẹ nhàng che mắt cô.
Lông mi của cô mềm mại, trong bóng tối ngũ quan phóng đại dường như mỗi sợi thần kinh cảm xúc đều có thể cảm nhận rõ ràng.
Châu Tử Khâm vươn tay ôm lấy cổ anh.
Chuyện sau đó tự nhiên mà đến.
Hai người chia nhau rời khỏi, Châu Tử Khâm lên xe của Ngụy Minh Diệp.
Cảnh đêm của Bắc Thành cực đẹp, dọc theo đường vành đai thứ hai ở phía Đông chạy thẳng về phía trước, đèn đường rớt lại ở phía sau, con đường rộng rãi thênh thang như mãi mãi không thấy điểm cuối cùng.
Châu Tử Khâm ngắm nhìn ánh trăng bỗng thất thần.
Cho tới khi Ngụy Minh Diệp duỗi cái tay rảnh ra nắm lấy tay cô, cô giật mình ngoảnh đầu nhìn anh một cái rồi cúi đầu im lặng cho tới lúc về tới biệt thự được bao bọc bởi sông nước ở Diệm Minh Sơn.
Tối nay Ngụy Minh Diệp rất buông thả, anh cắn vành tai cô, cảm xúc bình tĩnh cả buổi tối cuối cùng cũng bộc phát cất giọng trêu chọc: “Nên gọi anh là gì?"
Ngụy Minh Diệp cũng tốt nghiệp ở đại học X, Châu Tử Khâm sao không biết ý của người đàn ông này. Trong lúc cả nước thân mật, câu hỏi được đề ra hơi có ý trả thù.
Tiếng đàn anh đó cô gọi ra miệng không được.
Châu Tử Khâm thở hỗn hỗn đến, âm thanh cũng biến điệu hơi nhấc lên cao, cô nói: “Anh sắp bốn mươi rồi, còn có con nữa đấy chú Ngụy Ngụy.”
Tiếng chú cuối cùng chưa gọi xong thì cô kêu vỡ cả giọng.
Châu Tử Khâm cảm thấy đau, vô thức cấu cánh tay của anh.
Ngụy Minh Diệp ba mươi bảy tuổi rồi nhưng chăm sóc cơ thể rất nghiêm khắc, cô cấu vào nhưng thật chất chẳng cấu được miếng thịt thừa nào, ngón tay vuốt qua cánh tay người đàn ông ngược lại càng khiến anh hăng hái hơn.
Cho tới khi trời gần sáng cô mới được buông tha.
Châu Tử Khâm buồn ngủ tới mở mắt không lên, trong cơn mơ màng nghe thấy Ngụy Minh Diệp đang nghe điện thoại. Anh xuống giường, khoác chiếc áo tắm bằng lụa màu xanh thẫm vào, hai chân để trần bước trên thảm lót sàn.
Trong điện thoại, Trần Diệc Dương nói chuyện với anh, nói chuyện chính xong bắt đầu không đứng đắn. Tiếc là tối nay Ngụy Minh Diệp mới ăn mặn xong nên chẳng lấy làm hứng thú với những gì anh ta nói, thái độ cũng rất lạnh nhạt.
Trần Diệc Dương nói bằng giọng bất mãn. “Có nghe mình nói không đấy? Anh bạn cho chút phản ứng đi chứ?”
Lần này ngược lại Ngụy Minh Diệp đáp lời, ừ một tiếng: “Vừa mới phản ứng xong.”
Giữa đàn ông với nhau hiểu nhau, Trần Diệc Dương mắng một câu: “Em gái cậu.”
Ngụy Minh Diệp đẩy ra một khe cửa sổ để mặc gió thổi vào xua đi mùi vị tanh nồng trong phòng ngủ. Gió bên sông lớn, áo ngủ của anh bị thổi tung lên phất phơ như gợn sóng không tiếng động.
Trần Diệc Dương nói câu đó xong, Ngụy Minh Diệp nghĩ ngợi đáp nghiêm túc: “Ừ, là em gái cậu.”
Trần Diệc Dương thiếu điều liếc trắng mắt, anh không cho là thật, “Cúp đây.”
Trước khi cúp còn không quên nhắc nhở: “Buổi coi mắt bốn giờ chiều mai, đừng bắt cô bạn học của mình đợi lâu quá đấy.”
Ngụy Minh Diệp ngoảnh đầu nhìn Châu Tử Khâm đang ngủ không được yên lành trên giường. Cô gái trở người để lộ nửa bờ lưng ra ngoài. Anh đóng cửa sổ chậm rãi đi trở lại bên giường vươn tay kéo chăn đắp lên cho cô.
Trần Diệc Dương nói tiếp: “Đúng rồi, còn nữa. Trước khi coi mắt nhớ tới trường mẫu giáo họp phụ huynh cho con trai cậu.”
Ngụy Minh Diệp vuốt ve gương mặt ngủ của Châu Tử Khâm, chẳng bao lâu sau cúp điện thoại.