Thứ tự chỗ ngồi trong bữa tiệc gia đình cũng rất đặc biệt, Cung Vân còn có thể lấy danh nghĩa nữ chủ nhân ngồi bên cạnh Lệ Khang Thật , nhưng Nghê Y thì không có loại đãi ngộ này. Không sao , cô vốn không để bụng, cô tình nguyện ngồi cùng mấy đứa trẻ.
Trẻ con đơn thuần, bị gương mặt khuynh quốc khuynh thành của Nghê Y thu phục hoàn toàn, mỗi người một tiếng “ Chị ơi”gọi đến ngọt ngào đáng yêu. Cảm giác khó chịu trên người Nghê Y giảm đi không ít.
Lệ Chiêu ngồi bàn chính , trước kia anh còn có thể trò chuyện vui vẻ với mấy người trưởng bối. Nhưng hôm nay thần sắc trên mặt anh thực sự kháng cự người ngàn dặm, trên bàn chính cũng vô cùng yên tĩnh.
Không biết Nghê Y nói gì với các bạn nhỏ , chọc cho những đứa trẻ đồng loạt cười to, tiếng cười vui vẻ vang vọng như lục lạc.
Lệ Khả Nhi bất mãn , cố ý không nặng không nhẹ nói: “Thật không có quy củ”.
Lời này chỉ cây dâu mắng cây hòe, thanhh âm lại lớn, một bàn này ai cũng nghe thấy, rõ ràng không để lại cho Cung Vân một chút thể diện nào.Cung Vân ảo não lúng túng, bà đang định đứng dậy nhắc nhở Nghê Y
Lệ Chiêu đột nhiên lên tiếng: “Chọc đến em sao?”
Lúc này Lệ Khả Nhi mới ý thức được lời này của Lệ Chiêu là hỏi mình.
Sự không hài lòng giữa mày Lệ Chiêu thể hiện rõ ràng như thế, đồng thời còn mang theo vài phần mất kiên nhẫn, “ Giọng nói của em là lớn nhất”.
Lệ Khả Nhi sững sờ, vị đại tiểu thư luôn được mọi người vây quanh cảm thấy vô cùng tủi thân, lập tức đứng dậy muốn bỏ chạy. Nhưng cô ta cũng không phải thật lòng muốn chạy , động tác chậm chạp hơn hai giây, ý là muốn mọi người nói lời tốt giữ mình lại.
Nhưng Lệ Chiêu một chút mặt mũi cũng không cho, câu sau lạnh hơn câu trước , “ Mọi người mau ăn cơm đi”.
Ý tứ chính là --- ai dám quản.
Vì thế thật sự không ai dám tiếp lời.
Lệ Khả Nhi đỏ mắt rời đi, Nghê Y ở bàn bên cạnh dường như không biết chuyện gì xảy ra, tiếp tục đùa giỡn với bọn nhỏ. Bầu không khí trở lại bình thường , nhưng đồ ăn còn chưa dọn lên toàn bộ, Nghê Y lấy cớ đi tolet, sau đó nhắn tin cho Cung Vân , nói mình có việc nên về trước.
Không có ý gì khác, chỉ là bệnh cảm cúm cảu cô rất nghiêm trọng, đầu đau như muốn vỡ ra, thân thể không thoải mái, nhớp nháp khó chịu nên cô chỉ muốn về nhà tắm rửa một chút.
Nghê Y tự mình lái xe tới đây, chiếc BMW 5 Series màu trắng là món quà sinh nhật ba tặng cô vào năm ba đại học. Rút một tờ giấy lau nước mũi, Nghê Y mơ màng chuyển động tay lái.
Đầu óc mơ màng, tính cảnh giác cũng giảm xuống. Sau khi đỗ xe tiến vào thang máy, khi cửa thang máy khép lại hơn phân nửa bỗng nhiên có một bàn tay dùng sức với vào, chặn cửa thang máy. Lệ Chiêu đứng thẳng, hai vai đầy gió sương, mỗi một sợi tóc đều mang theo khí lạnh từ bên ngoài.
Anh đi theo Nghê Y , hơn nữa còn cực kỳ bất mãn, “ Tính cảnh giác cảu em chạy đi đâu hết rồi?”
Nghê Y nhịn không được trợn trắng mắt, “ Anh cho rằng ai cũng biếи ŧɦái giống anh, không có việc gì liền theo dõi người khác à?”
Lệ Chiêu hiếm khi im lặng không đáp trả.
Nghê Y không có sức lực hòa giải, cô dựa lưng vào thang máy, vẻ mặt mệt mỏi, “Muốn cãi nhau hay là tính sổ?” Ngừng một chút , cô lại tiếp tục: “Đánh nhau cũng được, nhưng hôm khác được không?”
Nói xong, thân thể nhẹ bẫng, cô đột nhiên bị Lệ Chiêu chặn ngang bế lên.
Nghê Y bị dọa mất nửa cái mạng: “ Anh lại phát điên cái gì thế?”
Lệ Chiêu rũ mắt nhìn cô, “ Em phát sốt rồi”
Nghê Y ngẩn người.
Ánh mắt Lệ Chiêu sâu hơn vài phần, anh cũng không giải thích. Thật ra ở Lệ Gia , anh đã sớm nhìn ra.Từ khi Nghê Y bước vào, cô giống như quả cà tím bị đánh bầm dập, khuôn mặt nhỏ ngày thường luôn rạng rỡ, hôm nay lại trở lên héo rũ.
Nghê Y lười giãy giụa, “ Vậy anhh còn…” Xấu hổ không muốn nói r , cô lại càng tức giận hơn “ Rốt cuộc anh có phải đàn ông không?”
Lệ Chiêu biết cô uất ức , chuyện gì anh cũng biết.
Người đẹp ở trong lòng, Nghê Y thật sự rất dễ khiến người khác sinh ra ý nghĩ muốn phá hủy, muốn để lại trong lòng cô sự khát cầu và du͙© vọиɠ khắc cốt ghi tâm. Lệ Chiêu hơi cúi đầu, cằm như có như không mà cọ qua chóp mũi cô ,trầm giọng nói: “ Nhìn thấy em, tôi rất khó làm người”
Nghê Y nhỏ giọng mắng “ Vô sỉ”
Cảm mạo rất khó chịu, Nghê Y yên tâm thoải mái , hưởng thụ vòng ôm ấp của Lệ Tổng
Vừa bước vào cửa, Lệ Chiêu lập tức ôm cô tới phòng tắm.
“ Anh làm gì vậy?”
“ Đừng nhúc nhích”’. Anh nói: “ Giúp em tắm”.
Nghê Y thật sự bái phục.
Đối diện với ánh mắt oán hận của cô, Lệ Chiêu bình tĩnh nói, “ Yên tâm , tôi không có hứng thú với người bệnh.”
Nhưng mà khi quần áo bị lột xuống từng món một, thân thể trắng nõn mềm mại của người con gái bại lộ trong không khí, Lệ Chiêu lại lâm vào trầm mặc. Ngược lại Nghê Y nổi lên tâm tư, tiểu ác ma không an phận nóng lòng muốn thử. Cô cố ý cọ cọ lên cánh tay của người đần ông, “Anh , anh đừng nhìn em như vậy, em rất sợ.”
Lệ Chiêu cười lạnh.
Cô sợ cái rắm, không có ai to gan hơn cô thì có.
“ Tôi nhớ ra rồi” Anh đột nhiên kéo dài âm điệu, nói: “ Bệnh viện gần nhất là bệnh viện thành phố”
Nghê Y không hiểu hỏi “ Làm gì?”.
“ Xe cứu thương tới đây cùng lắm chỉ mất mười mấy phút”. Lệ Chiêu bình tĩnh nói “ Cho dù khiến em nửa chết nửa sống, cũng không tới mức mất mạng.”
Nghê Y hoàn toàn không nói lên lời, sau khi lo lắng không thôi, liền mắng một câu: “ Súc sinh”.
Lệ Chiêu khinh thường liếc mắt nhìn cô, “Cho nên , đừng kɧıêυ ҡɧí©ɧ tôi.”
Nghiêm chỉnh tắm rửa xong, ngoài ý muốn động tác của anh rất dịu dàng cẩn thận. Anh dùng chiếc khăn tắm màu hồng nhạt quấn quanh người cô, sau đó ôm cô ra khỏi phòng tắm, nhẹ nhàng đặt trên giường.
Qua một hồi quần áo của anh gần như ướt nhẹp.
Lệ Chiêu có thói sạch sẽ , anh không chút e dè cởϊ qυầи áo, anh đưa lưng về phias cô, xương bả vai rắn chắc, cơ bắp trên lưng tạo thành đường cong rõ ràng. Theo động tác của anh, dọc theo xương sống chạy dọc xuống nếp uốn phá lệ gợi cảm kia.
Người đàn ông này, mỗi một hành động đều như phá lệ quyến rũ cô. Sau đó anh nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái , đi chân trần bước vào phòng tắm.
Tiếng nước tí tách , Nghê Y hơi buồn bã.
Lần đầu tiên cô gặp Lệ Chiêu là khi nào?
Đúng vậy , xem mắt.