Trì Sính dù bận vẫn ung dung, trong lòng trợn trắng mắt, thật đúng là biết giả bộ.
Tính tình Thời Di như trái ớt cay nhỏ, “Sao anh có thể như vậy, cậu ấy, cậu ấy cũng là em gái anh mà!”
Vừa nghe thấy hai chữ “Em gái” này, sắc mặt Lệ Chiêu lại tối tăm thêm mấy phần.
Nghê Y ngay cả một phút cũng không muốn ở lại, cô lảo đảo đứng dậy, lôi kéo Thời Di muốn rời đi.
Thời điểm cô quay người đi, ánh mắt Lệ Chiêu gắt gao dõi theo, tựa như muốn ăn thịt người vậy. Thuốc vừa mới châm lửa cũng không hút, hộp que diêm bị ném sang một bên, nhưng anh vẫn không mở miệng giữ người ở lại.
“Đùng”, cánh cửa đóng lại.
Bên ngoài, tiếng Trần Quốc Vĩ chửi bậy, tiếng phụ nữ kháng nghị, gà bay chó sủa, cuối cùng dưới sự hóa giải của Trì Sính, bầu không khí rốt cuộc cũng dịu lại.
Vài phút sau, Trì Sính đi vào, nói: “Nghê Y uống say rồi.”
……
Đêm thu gió lạnh sương dày, Lệ Chiêu khoác áo khoác, từ trong hội sở đi ra. Trì Sính sóng vai đi cùng Lệ Chiêu, trong tay còn xách theo nửa chai Lafite còn sót lại, rượu này rất hợp khẩu vị, anh ta không đành lòng bỏ phía. Phía sau là mấy người bạn khác, nhóm người này đứng cùng nhau còn náo nhiệt hơn rất nhiều so với ánh đèn neon trong thành phố.
Trần Quốc Vĩ ngồi đợi đã lâu lập tức kích động chạy tới lôi kéo làm quen “Lệ tổng, hôm nay để ngài chê cười rồi.” Lại nhìn về phía Trì Sính: “Trì tổng, ngài cũng bị liên lụy.”
Sắc mặt Lệ Chiêu bình tĩnh, không trả lời.
Trì Sính đối mặt với ai cũng là gương mặt tươi cười hòa khí, “Chú Trần sao lại ồn ào không tha cho hai cô gái nhỏ vậy?”
Trần Quốc Vĩ cho rằng đã tìm được quân đồng minh, nương theo lời rượu, ngạo mạn bừa bãi nói: “Không phải không tha được, thật sự hai người đàn bà này quá mức xảo trá, còn muốn lập đền thờ trinh tiết đấy! Con mẹ nó, còn không phải là mang thân ra rao bán.”
Chữ “bán” kia vừa rơi xuống, bầu không khí liền hoàn toàn an tĩnh.
Trên mặt Trì Sính tuy rằng vẫn treo ý cười, nhưng giọng điệu đã có phần lạnh lùng, “Phải không?”
Trần Quốc Vĩ bị cồn mơ lấp đầy đại não, tùy tiện mắng: “Còn không phải sao, cô ta cho rằng mình là cái thá gì! Vừa mới ôm cô ta một chút, cô ta đã trực tiếp lấy bình rượu đập vỡ đầu rồi!”
Vài giây sau, Lệ Chiêu bỗng nhiên mở miệng, ngữ khí bình tĩnh đến cực điểm: “Đập như thế nào?”
Trần Quốc Vĩ uốn lưỡi, khoa tay múa chân nói: “Khoảng, khoảng, khoảng bằng chai bia.”
Ánh mắt Lệ Chiêu trầm tĩnh giống như đang đè nặng thứ gì đó, nhưng bầu không khí lại khiến Trì Sính đứng bên cạnh dâng lên dự cảm không tốt.
Lệ Chiêu thong thả ung dung dạo bước tới gần, “Như vậy à?”
“Hả?” Trần Quốc Vĩ không hiểu.
Lệ Chiêu đã nhanh chóng rút chai Lafite trong ngực Trì Sính. Lạnh mặt, tàn nhẫn, đập chai rượu xuống đầu Trần Quốc Vĩ.
Vỏ chai dày nên không bị vỡ.
Trần Quốc Vĩ rú lên đau đớn, giống như lợn rừng bị chọc tiết, quay cuồng tại chỗ.
Lệ Chiêu túm cổ áo ông ta, xách người lên khỏi mặt đất, đôi mắt bừng bừng lửa đỏ.
“Biết cô ấy là cái thá gì không?”
Trì Sính đứng bên cạnh xem muốn trợn trắng mắt.
Tính tình biếи ŧɦái này của Lệ Chiêu làm gì có ai chịu nổi. Có lẽ ——
Người của tôi, chỉ tôi mới có thể bắt nạt, người khác đừng mơ nhúng chàm.
“Được rồi.” Trì Sính ngăn cản “Thân phận của cậu thế nào, đừng động thủ ở chỗ này, Nghê Y vẫn còn ở trong xe đấy.”
Lệ Chiêu đi thẳng từ tập đoàn tới đây, không kịp đổi xe, là một chiếc Maybach được đặt riêng, Nghê Y ghé vào ghế sau đã bất tỉnh nhân sự. Tài xế vội vàng xuống xe “Lệ tổng, ngài ngồi ghế trước đi, cô Nghê nôn rồi.”
Lệ Chiêu nhíu mày, cố gắng chịu đựng mùi lạ, vẫn ngồi xuống hàng ghế phía sau.
Anh có thói ở sạch, giờ phút này hận không thể ném người phụ này ra ngoài cửa sổ. Nghê Y rầm rì, nhích tới nhích lui, ngón tay thỉnh thoảng lại đυ.ng chạm lên đùi hắn.
Lệ Chiêu ghét bỏ hất tay cô ra “Cút.”
Dường như Nghê Y có thể nghe hiểu, cô ngẩng mặt, đầu tóc tán loạn như bờm sư tử, ánh mắt trông mong mà nhìn anh.
Lệ Chiêu quay đầu đi, bộ dáng vô cùng chán ghét.
Nghê Y bỗng nhiên ôm chặt anh, đầu đập mạnh lên bả vai anh, dụi dụi “Hu hu hu.”
Lệ Chiêu tức giận không nhẹ “Em phát điên cái gì thế?”
Nghê Y nức nở, nghẹn ngào, “Ai cũng bắt nạt tôi.”
Động tác từ chối của Lệ Chiêu tạm dừng lại, giống như có một cơn gió quỷ ùa vào một góc dưới đáy lòng, tận dụng mọi thứ, bao phủ lên trái tim anh. Anh rủ mí mắt, sắc mặt âm trầm, lẳng lặng nhìn người con gái đang tựa trên vai mình.
Nghê Y hoàn toàn không còn hình tượng gì đáng nói, tuy nhiên bộ dáng yếu ớt lại bị phơi bày.
Lệ Chiêu vốn nên gạt tay cô ra, thế nhưng anh bỗng nhiên khựng lại, từ trong sắc bén ép ra vài giọt cam lộ dịu dàng. Lòng bàn tay anh bao phủ xuống dưới, nhẹ nhàng ấn lên gương mặt Nghê Y.
Sắc mặt Lệ Chiêu đột ngột thay đổi, sau đó anh nhíu mày chặt hơn, “Em uống loại rượu nào vậy?”
Hiện tại nghĩ lại, kỳ thật kể từ lúc Nghê Y trốn chạy khỏi Trần Quốc Vĩ, phản ứng của cô đã có chút không bình thường rồi.
Trong rượu bị bỏ thuốc.
Thời điểm Nghê Y tới nơi ở của Lệ Chiêu, thuốc đã phát huy tác dụng, cô mềm oặt như một con cá, ôm chặt Lệ Chiêu không buông tay. Cả người dính lên người anh, giống như một quả cầu lửa, nhu cầu cấp bách hiện tại là dập lửa.
Nghê Y gãi tóc, nói mơ hồ không rõ: “Tôi khó chịu.”
Tay cô di chuyển xuống dưới, theo bản năng đi tìm dây lưng của Lệ Chiêu.
“Đừng nắm loạn.” Trên trán Lệ Chiêu đã xuất hiện những giọt mồ hôi lấm tấm, giọng nói thấp hơn bình thường vài độ.
Gương mặt Nghê Y đỏ bừng, giống như vừa xông hơi trong phòng tắm, nức nở tựa chú mèo nhỏ, “Vậy anh cho tôi nha……”
Lệ Chiêu giữ chặt tay cô, nghẹn giọng hỏi: “Biết tôi là ai không?”
Khóe mắt Nghê Y ửng hồng, mị nhãn như tơ.
Cô gật đầu.
Trái tim Lệ Chiêu có phần buông lỏng “Nói xem.”
“Lão súc sinh.”
Sắc mặt Lệ Chiêu lập tức biến đổi, anh bóp cằm cô, không chút lưu tình ấn người lên vách tường. Từ lưng cho đến ngực tới xương sườn, Nghê Y cảm thấy người mình như muốn đứt đoạn, thở không ra hơi, làn da trắng bệch.
Giây tiếp theo, nụ hôn lạnh lẽo của người kia rơi xuống, cạy mở môi răng người con gái, quấn quýt triền miên.
Âm thanh liếʍ mυ'ŧ trở thành đồng hồ đếm nhịp tim trong đêm tối, mỗi một lần tiến công, đều là Lệ Chiêu nghĩ một đằng nói một nẻo. Ngọn lửa trong cơ thể Nghê Y tăng vọt, giống như lữ khách trên sa mạc rốt cuộc cũng tìm thấy suối nước ngọt. Cô hấp thụ chất dinh dưỡng, lấy lại nguồn sống. Ngại không đủ, cô còn vòng một chân quấn lên eo đối phương.
Lệ Chiêu thầm mắng một tiếng, “Đừng chạm vào eo.”
Hai đôi môi tách ra khoảng nửa giây, trái tim Nghê Y tựa như tòa nhà đang lung lay sắp đổ. Cô chủ động dâng nụ hôn lên, cả người vô cảm, chỉ biết, nhiệt độ cơ thể quen thuộc này mới có thể khiến trái tim cô bình an trở lại.
Giống như một giấc mộng tươi đẹp, trữ tình huyền ảo, lại giống như một thiên đường dịu dàng.
Cho dù chỉ là “giống”, cũng khiến cô cam tâm tình nguyện trầm luân.
Thì ra.
Trầm luân và tan xương nát thịt, tồn tại song song.
Cằm Nghê Y bị bóp chặt, cô bị ép ngẩng đầu đối diện với anh. Ánh mắt người đàn ông tựa như một ngọn lửa, khí thế hừng hực, hỏi lại một lần nữa: “Tôi là ai?”
Ánh mắt Nghê Y như ánh trăng bị vỡ vụn, giọng nói hơi nghẹn ngào “Là anh cả.”
“Là Lệ Chiêu.”
Nói xong, nụ hôn lại một lần nữa bao trùm xuống dưới.
Ký ức đêm nay cực kỳ nhỏ vụn, thân thể Nghê Y hóa thành xuân thủy dưới đầu ngón tay anh, sóng sau cao hơn sóng trước. Lệ Chiêu ôm cô, mồ hôi tích tụ lại chảy từ trên trán xuống chóp mũi, đến cằm, cuối cùng theo hầu kết tiến vào vạt áo.
Quần áo của anh, từ trong ra ngoài toàn bộ đều ướt đẫm.
Một đêm này, Lệ Chiêu đưa ra hai kết luận ——
Bộ dáng lúc Nghê Y động tình, chính là độc dược trí mạng.
Cùng với,
Anh vẫn muốn cô, giống như lần đầu tiên gặp mặt vào hai năm trước, tâm ma giật mình, đánh thức bản năng du͙© vọиɠ.