Thất Trọng

Chương 5

10 giời tốiNghê Y và Thời Di vẫn còn đang tăng ca.

Sau khi kiểm tra xong bản báo cáo cuối cùng, Thời Di duỗi người.

Nghê Y che miệng ho khan, vẻ mặt mệt mỏi. Thời Di dót cho mình cốc nước , đau lòng nói:

" Cậu cảm lạnh mấy ngày rồi, ngày càng nghiêm trọng, nghỉ ngơi một ngày đi khám đi."

Nghê Y chống tay lên trán :

" Sáng mai còn có cuộc họp, không nghỉ được."

-"Họp xong lập tức về nhà nhé!"

" Ngày mai là thứ sáu hả?" - Nghê Y bỗng nhiên nhớ tới : " Không dược , buổi tối còn có hẹn ăn cơm."

Người như Cung Vân, lúc lười nhác có thể khiến người ta tức chết nhưng hiệu suất trong chuyện này lại cực cao, nhanh chóng ấn định thời gian gặp mặt.

Nghê Y có ấn tượng với Tống Phi.

Khi còn nhỏ anh ấy là một cậu bé rất văn nhã, chưa nói đến tình bạn sâu đậm, nhưng ấn tượng cũng không tệ lắm. Thật kỳ quái, mấy năm nay thẩm mỹ của Nghê Y thay đổi, chỉ cần là người đàn ông không hung dữ, ở trong lòng sẽ được cộng thêm điểm.

Nghê Y bất đắc dĩ cười khổ, không thể tin được, yêu cầu của mình đối với đàn ông đã trở lên hèn mọn như thế.

Đang suy nghĩ, di động bất chợt vang lên, cô mệt mỏi:" Chuyện gì thế?"

" Ngày mai..."

Cung Vân vừa mới mở đầu Nghê Y đã không kiên nhẫn cắt ngang: " Con nhớ rồi, con sẽ đi gặp Tống Phi"

Cung Vân lại càng thêm vội vàng, mở miệng bùm bùm như đốt pháo vang.

Sau khi nghe hiểu, Nghê Y lập tức lạnh mặt:" Con không đi".

Cơm của Lệ gia đối với cô chính là Hồng Môn Yến.

" Mẹ muốn nịnh bợ bọn họ thì tự mình đi đi, đừng lôi kéo con". Người Lệ gia không thích cô, cô cũng không có thèm thích bọn họ đâu. Nghê Y ngữ khí sắc bén" Không cần thương lượng".

Cung Vân một khóc hai nháo, qua điện thoại khóc đến mức khiến người ta đau lòng,:" Anh cả con nói, nếu con không đi ,sẽ, bảo mẹ cút đi."

Nghê Y lạnh giọng " Anh ta không nên nói những lời này"--- Thô tục , rẻ mạt.

Cung Vân mặt không đổi sắc , cổ họng giật giật:" Nghê Nghê , đừng khiến mẹ phải khó xử, đượcc không? Chỉ còn hai mẹ con chúng ta sống nương tựa lẫn nhau".

Nghê Y nghe rất vui vẻ:" Vậy mẹ có từng nghĩ cho con chưa?"

Cung Vân không sợ con cái oán giận, chỉ sợ con gái dùng ngữ khí nhẹ nhàng như vậy mà trào phúng . Giống như cái gai bọc mật chọc vào da thịt , nhão nhão dính dính ,khiến người ta vô cùng khó chịu.

Nói mềm không được thì nói ngang

Cung Vân khóc sướt mướt nửa tiếng khiến đầu óc Nghê Y đau nhức, thật sự không muốn giải quyết.

Thứ Sáu, khi giải quyết xong công việc, Nghê Y cảm thấy mình như bị phế đi, trở lại văn phòng cô đặt tay lên trán, hình như hơi sốt. Wechat của Cung Vân lại đang không ngừng thúc giục , ngàn vạn lần cô đừng tới trễ.

Nghê Y đau đầu không chịu nổi, ba chữ:" Con không đi" đã được nhập vào khung chat. Một giây trước khi gửi đi, Cung Vân lại gửi tin nhắn tới:" Bảo Bảo, mẹ yêu con"

Nghê Y nhìn chữ " Bảo " kia mí mắt như có hạt cát bay vào nhoi nhói.

Tay cô tạm dừng xóa dòng chữ soạn sẵn kia.

Trước khi đi cô xách theo chiếc giỏ dâu tây , mặc kệ thế nào, lễ nghĩa nên có từ trước tới nay cô luôn chu đáo. Bên ngoài vườn hoa , mấy người trẻ tuổi của Lệ Gia vừa nói vừa cười , khi nhìn thấy Nghê Y , thanh âm lập tức nhỏ lại .

Nghê Y mìm cười với bọn họ, nhưng đối phương ngay cả có lệ cũng bủn xỉn, cô cũng quen rồi, thong dong bước đến cửa.

Trong nhà càng thêm náo nhiệt, hai mươi mấy người, nơi nào cũng không được thanh nhàn,. Nghê Y hạ thấp cảm giác tồn tại , chào hỏi một vài chú thím, sau khi bỏ giỏ dâu tây xuống, liền muốn đến sảnh phụ chờ đợi.

Vừa khéo, Lệ Chiêu từ phòng sách đi ra. Một chiếc áo sơ mi tơ lụa màu đen tuyền , quần tay cùng màu, dây lưng bản nhỏ. Toàn bộ trang phục trên người anh đều rất khiêm tốn, giản dị, nhưng như thế lại càng làm nổi bật lên khí chất lạnh lùng.

Xuống được nửa cầu thang, bước chân càng thêm thong thả, cuối cùng gần như dừng lại , đôi mắt dán chặt lên người Nghê Y. Im lặng, sâu nặng, còn có sự chán ghét nhè nhẹ khó phát hiện.

Nghê Y đau đầu, cổ họng cũng đau, cô hạ thấp cảm giác tồn tại, chỉ muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi.

Đi tới sảnh phụ, Lệ Khả Nhi và đám chị em của cô ta đều ở đó.

Nghê y đột nhiên tiến vào, rõ ràng là không được hoan nghênh.

Cô lười đi tìm nơi trú ẩn khác, tự động bỏ qua những ánh mắt ghét bỏ và bài xích, đi tới chiếc ghế mây trong góc ngồi.

Lệ Khả Nhi lớn giọng nói:" Đúng là không biết ứng xử"

Nghê Y nhắm mắt xoa huyệt thái dương hơi hơi phát run.

Nhóm chị em bên cạnh nịnh nọt, phụ họa:" Đúng vậy, thật sự không có mắt nhìn, không thấy nơi này có người hay sao?"

Lệ Khả Nhi lạnh lùng nói:" Nếu có ánh mắt sẽ không giống như kẹo mạch nha, vội vàng tới đây lộ mặt>"

Đám người tiếp tục hát đệm:" Lộ mặt thì có ích gì, ai cũng biết, thiên kim Lệ gia chỉ có một. Người bên ngoài tới tám phần là lừa đảo"

Tụ tập tấn công, từ ngữ bén nhọn.

Nghê Y buông tay xuống, quay đầu nhìn lại, cười khanh khách nói:" Cho dù tôi từ bên ngoài tới, cũng có thể gọi ba chị một tiếng ba. Thế nào, có phải càng tức hay không?"

Lệ Khả Nhi không dám tin cô dám đáp trả:" Cô nói cái gì?"

Nghê Y lười biếng, cười tới khuynh quốc khuynh thành " Tôi nói nha, nếu chị không vui, cũng có thể gọi mẹ tôi một tiếng mẹ"

"Tôi muốn xe miệng cô"Lệ Khả Nhi phẫn hận xông tới, bị đám người ngăn cản:"Ôi ôi ôi! Đừng động thủ, Khả Nhi"

Nghê y bị đυ.ng phải gân rồng, tiểu ác ma ẩn giấu trong xương cốt, tuyệt đối không phải vật trang trí.

Chữ sợ này, cô không dám nhận.

Huống chi bộ dáng Lệ khả Nhi tức tới hộc máu còn rất khôi hài.

Nghê Y nhẹ nhướng mi, càng thêm thong dong vô tôi:" Chị à, em gái là để yêu thương"

Lệ Khả Nhi nổi trận lôi đình, xông tới hung hăng đẩy cô một cái.

Nói thật, Nghê Y không nghĩ tới được cô ta sẽ động thủ, thân thể vốn đã không khỏe , huống hồ sức lực đối phương còn mạnh hơn cô tưởng. Vì vậy , cô không đứng vững, lảo đảo một cái, trà nóng trên bàn lật đổ, nửa ly trà bắn toàn bộ lên mu bàn tay cô.

Nghê Y đau tới mức nhíu mày,:" Chị phát điên cái gì?"

Tính tình của Lệ Khả Nhi sao có thể nhịn được, cô ta nâng cao ta , mắt thấy chuẩn bị đánh xuống---

"Dừng tay"

Một giọng nam trầm thấp lạnh lùng từ phía sau vang lên , Lệ Chiêu khoanh tay đứng ở cửa, tựa như mặt hồ yên tĩnh, nhìn như gợn sóng yên ả, lại không có ai dám thử độ nông sâu.

Lệ Khả Nhi sợ anh ta, cũng biết mình động thủ trước, không thể nói lý. Vì thế cô ta chột dạ dừng động tác, đàng hoàng đứng sang một bên.

Lệ Chiêu dạo bước đến gần, từ trên xuống dưới, dùng ánh mắt khinh miệt đánh giá Nghê Y. Nghê Y không còn sức lực đấu võ đài cùng hai anh em nhà này, nghĩ một sự nín bằng chín sự lành, thôi đi.

Tuy nhiên, Lệ Chiêu đột nhiên mở miệng, giọng nói lạnh như băng , mỗi chữ đều lạnh thấu tim gan. Anh nói với Nghê Y:" Xin lỗi Khả Nhi đi"

Nghê Y đột nhiên nhìn về phía anh, trong mắt tràn đầy sự tức giận phẫn nộ.

Đối diện với Lệ Chiêu, việc nhân đức không nhường một ai, mỗi một giây giằng co đầu như con dao cứa vào vết thương trong lòng Nghê Y, ngược lại không có nửa phần buông tha.

Nhiệt độ không khí đã giảm đến mức đóng băng.

Những người nghe tiếng mà đến ngày càng nhiều, không ai dám tiến vào, mỗi người đều ôm trong bụng tâm sự riêng. Hoặc cười nhạo, hoặc hả giận, hoặc chờ xem kịch vui.

Nghê Y tứ cố vô thân , giống như một đóa hoa quật cường , ngẩng đầu vươn mình giữa bão tố, vô cùng kinh diễm.

Ngoại trừ cô và Lệ Chiêu, mọi người xung quanh đều trở nên nhạt nhòa.

Thế giới chỉ còn hai người họ, thực lực ngang nhau mà đối kháng.

Lệ Chiêu gia tăng ngữ khí, lặp lại:" Xin lỗi"

Bốn mắt nhìn nhau ,sự vô tình của anh ta như một tấm lưới che trời, đè ép Nghê Y tới độ hít thở không thông.

Nghê Y gật đầu,mỉm cười nói với Lệ Khả Nhi:" Thật xin lỗi nhé"

....

Náo nhiệt qua đi, sảnh phụ chỉ còn một mình cô.

Lệ Khả Nhi vẫn nói cười cùng đám chị em như cũ, Lệ Chiêu bị đám trưởng bối vây quanh, tiếp tục trò chuyện vui vẻ.

Nghê Y ngồi một mình vài phút, cô không rảnh sửa sang lại tâm tình, cả người bị cảm giác khó chịu bao phủ. Cô không sờ lên trán ,nhưng có thể cảm nhận được mình sốt rồi.Từ đầu tới cuối, Cung Vân vẫn chưa tới tìm cô.

Động tĩnh vừa rồi lớn như vậy, thế nhưng vẫn không gọi được người giả vờ câm điếc giả vờ yếu đuối.

L*иg ngực Nghê Y buồn bực đến căng thẳng, vì thế cô đứng dậy đi lên lầu, muốn tới phòng cho khách nghỉ ngơi một lúc .

Lần này cô không nhận nhầm phòng, trực tiếp đi thẳng vào trong phòng. Sau khi tiến vào, đang định xoay người đóng cửa, một sức lực mạnh mẽ đột nhiên đè cô lên ván cửa, động tác của người nọ rất nhanh, lập tức ôm lấy Nghê Y đẩy vào phòng.

"Cạch" cánh cửa bị khóa lại, thân thể Lệ Chiêu cứng rắn như bức tường , bao vây lấy Nghê Y kín mít.