Ánh hoàng hôn cuối cùng của mùa hè đã biến mất, những trận mưa lớn mênh mông cuồn cuộn kéo đến.
Trên đường Minh Ngọc, Lệ gia vàng son lộng lẫy, khách khứa đầy nhà, sinh nhật 55 tuổi của Lệ Khang Thật được tổ chức trên tinh thần một sự kiện trọng đại.
Ở độ tuổi này, Lệ Khang Thật đã công thành danh toại, dưới gối có trai có gái, mỗi người đều là nhân tài kiệt xuất, đặc biệt con trai cả của ông, Lệ Chiêu – nhân vật xuất chúng, tài giỏi trên mọi phương diện.
Tuy rằng vợ cả của Lệ Khang Thật đã qua đời vì bạo bệnh cách đây hai năm, thế nhưng năm ngoái ông lại vừa mới cưới người vợ thứ hai trẻ tuổi xinh đẹp, ít hơn ông mười lăm tuổi. Chuyện này đổi lại thành người khác, những lời đồn đại đặt điều là không thể tránh khỏi, nhưng đây là Lệ gia, không ai chỉ trích phê bình, ngược lại còn nịnh nọt tán dương.
Chỉ có hai điểm không được hoàn mỹ.
Một, người vợ xinh đẹp dẫn theo một cô con gái.
Hai, cô con gái đó không đổi họ.
Cung Vân hết khuyên nhủ đến mắng mỏ, nhưng Nghê Y vẫn không dao động, một gương mặt hại nước hại dân lại vô cùng ngoan cố, tựa như một đóa tuyết liên trên dòng sông băng. Hai mẹ con ồn ào căng thẳng, cuối cùng vẫn là Lệ Khang Thật mỉm cười hòa giải, ông từ ái vuốt đầu Nghê Y, rộng lượng nói: “Nghe con bé đi, chuyện cũng không có gì to tát.”
Đây không phải nể tình, mà là tìm bậc thang cho chính mình.
Kỳ thật Nghê Y biết, già trẻ trên dưới Lệ gia đều coi cô là tai họa.
Nghê Y ngồi trong xe, liếc mắt nhìn cảnh tượng cách đó không xa, vườn hoa của Lệ gia được trang trí xa hoa lộng lẫy. Lệ Khả Nhi ngồi ở vị trí trung tâm, một đám chị chị em em vây quanh cô ta cười nói vui vẻ. Nếu không có gì ngoài ý muốn, trong câu chuyện của bọn họ nhất định sẽ có cô.
Nghe xong nửa bài tình ca trên radio, Nghê Y đẩy cửa xuống xe.
Hôm nay cô mặc một bộ đầm kiểu tây, giày cao gót mảnh mai, vạt váy phía trước ngắn ngang đùi, phía sau chạy dài đến mắt cá chân, mái tóc dài xõa ngang vai, đúng là một cô gái thanh thuần, khiến người ta không thể rời mắt.
Cô vừa xuất hiện, Lệ Khả Nhi liền ngưng cười, nét cao ngạo và khinh thường vô cùng rõ ràng.
Nghê Y coi như không thấy, mỉm cười chủ động chào hỏi: “Chị.”
Tựa như bị kim đâm vào lỗ tai, Lệ Khả Nhi ghét bỏ dời mắt.
Nghê Y vẫn thong dong như cũ, ưỡn thẳng ngực, thong thả ung dung lướt qua chào hỏi những người khác.
“Khả Nhi, sao cậu lại không để ý tới em gái mình?”
“Cô ta mà cũng xứng làm em gái tớ, chỉ là chiếc giày rách con chồng trước mà thôi.”
“Cậu nói nhỏ một chút, cô ta sẽ nghe thấy đấy.”
“Nếu cô ta thật sự nghe được, sẽ không ăn vạ ở nhà tớ mà không chịu rời đi.” Lệ Khả Nhi khịt mũi coi thường: “Giả vờ cao sang, cô ta nghĩ rằng mình là ai.”
Giọng nói phía sau lưng rõ ràng vang dội, Lệ Khả Nhi không hề kiêng dè thể hiện sự chán ghét đối với mình.
Nghê Y đưa lưng về phía bọn họ, tâm vững như bàn thạch, không một chút dao động.
Sau khi tặng quà mừng thọ cho Lệ Khang Thật, việc duy nhất cô nên làm chính là tích thủy bất lậu (*). Lệ Khang Thật kéo tay cô, gương mặt hiền từ, mọi người nhìn vào chỉ có thể thốt lên ba con tình thâm, chủ tịch Lệ có một trái tim bác ái đáng nể phục.
(*) Tích thủy bất lậu – 滴水不漏 – dī shuǐ bù lòu (một giọt nước cũng không để nhỏ ra ngoài; hình dung lời nói, việc làm vô cùng cẩn mật, không có chút sơ hở nào; hoặc là tiền đã vào tay không dễ dàng để lọt ra ngoài).
Sau đó là đến màn biểu diễn pháo hoa, tầm mắt mọi người dời đi, Lệ Khang Thật nhanh chóng buông tay cô ra, cách xa Nghê Y nửa thước.
Nghê Y vẫn luôn bình tĩnh, cô đứng tại chỗ, tự mình trở thành phong cảnh.
Cung Vân tranh thủ thời gian kéo cô đến sảnh phụ không người, “Sao con lại thế này, sinh nhật ba mà con còn đến trễ, đợi lát nữa mấy người Khả Nhi lại khó chịu.”
Cung Vân đã hơn 40 tuổi nhưng trên gương mặt lại không thấy một chút nếp nhăn, khi tức giận nhíu mày cũng không làm mất đi vẻ đẹp của thiếu nữ. Ánh mắt Nghê Y lập tức trở lạnh, “Là chú Khang, không phải ba.”
Cung Vân vô cùng tức giận, “Nhỏ giọng chút! Quên đi, dạo gần đây con thế nào rồi?”
Nghê Y cười lạnh một tiếng, “Nếu con nói chẳng ra gì, vậy mẹ sẽ giúp con sao?”
“Mẹ giúp con cái gì? Giúp con đi cầu xin bộ xương già kia đừng bán công ty sao?” Cung Vân khinh thường, “Đừng nằm mơ nữa.”
Giọng điệu Nghê Y bằng phẳng, “Thế thì đừng hỏi nữa.”
Cung Vân bị thái độ của cô chọc tức, “Sao con có thể ngoan cố như vậy! Lao lực vì cái công ty rách nát như vậy làm gì?! Lỗ lã đến rối tinh rối mù, theo mẹ thấy, bán đi cũng tốt!”
“Rối tinh rối mù thì cũng là tâm huyết cả đời của ba con.”
“Ông ấy đã chết nhiều năm như vậy rồi.”
Im lặng vài giây, Nghê Y nhẹ giọng nói: “Con chỉ có một người ba là Nghê Bác Minh, đồ vật duy nhất để để lại, nếu mẹ không cần thì để con bảo vệ.”
Cung Vân tức giận tới dậm chân, nóng lòng phẫn nộ thấp giọng cảnh cáo: “Ít nói mấy lời này đi, lão Khang không thích nghe.”
Nghê Y gật đầu: “Yên tâm, con sẽ không làm ảnh hưởng tới ngày lành tháng tốt của mẹ đâu.”
Lúc này Cung Vân mới vừa lòng, sửa sửa mái tóc mới làm, nhẫn kim cương trên đầu ngón tay rực rỡ lấp lánh “Lão Khang mua ở Paris cho mẹ.”
Nghê Y muốn rời đi.
“Con đứng lại đó cho mẹ.” Cung Vân dùng sức lực rất lớn kéo tay cô, giọng điệu bất giác căng thẳng hơn, “Lệ Chiêu sắp tới rồi, chào hỏi xong hãy đi.”
Cung Vân vẫn có chút cách để kiểm soát Lệ Khang Thật, nhưng đối với Lệ Chiêu chính là nỗi sợ hãi thấu tim gan.
Trên thực tế, không chỉ riêng bà mà toàn bộ Lệ gia và rất nhiều người bên ngoài đều sợ Lệ Chiêu.
Sắc mặt của Nghê Y tựa như mặt hồ yên ả, mặc cho gió từ bốn phương tám hướng thổi đến cũng không dao động, Cung Vân vừa nói như vậy, cô lại càng muốn mau chóng rời đi.
Màn bắn pháo hoa ngoài trời sử dụng công nghệ cao hết sức xa hoa, gia nghiệp của Lệ Khang Thật lớn nên yến tiệc đương nhiên phải dùng những thứ tốt nhất. Lúc này, không biết ai dẫn đầu hô lớn: “Lệ tổng.”
Tựa như ấn phím khởi động, trọng tâm của mọi người lập tức chuyển từ màn pháo hoa trên trời ra hướng cửa.
Lệ Chiêu tới muộn, áo khoác màu đen khoác hờ trên vai, vải len tấm tấm sương lạnh, gặp phải nhiệt độ ấm áp liền hóa nước, thế nhưng mặt mày của anh lại không hề tăng một chút độ ấm nào. Người đàn ông cao 1m85 vốn dĩ dáng người đã cao to tuấn tú, khí chất ngời ngời khiến anh còn đẹp hơn cả pháo hoa rất nhiều.
Đám tiểu bối nhút nhát sợ sệt chào hỏi.
Các trưởng bối thì câu nệ, cười nịnh nọt nhiệt tình.
Lệ Chiêu hơi gật đầu, xem như đáp lại. Anh đi tới bên người Lệ Khang Thật, giọng nói cũng thấm đẫm phong sương, không hề có độ ấm, “Ba, sinh nhật vui vẻ.”
Thể diện lớn nhất của Lệ Khang Thật chính là đứa con trai này. Cái gì mà cẩm y hoa phục, ngợp trong vàng son, cũng không thể địch lại Lệ Chiêu. Ông vô cùng vui vẻ, đến giờ phút này mới coi như thật lòng.
Cung Vân vội vàng tiến lên phía trước, thái độ hào phóng khó nén được co rúm lại, “Bên ngoài lạnh lẽo, uống chút trà nóng đi.”
Có rất nhiều đôi mắt đang nhìn chằm chằm, chờ xem người mẹ kế này mất mặt xấu hổ trước vị đại thiếu gia họ Lệ này. Ngay cả bản thân Cung Vân cũng thấp thỏm lo âu, cân nhắc nếu như Lệ Chiêu lạnh nhạt , bà sẽ kéo Nghê Y ra làm lá chắn.
Không ngờ rằng Lệ Chiêu lại thuận theo: “Vâng.”
Cung Vân vui mừng ra mặt, phảng phất như được đặc xá tội chém đầu. Nghê Y đứng bên ngoài đám người, nhìn phản ứng của mẹ mình, cô khinh thường lại lạnh tâm. Cô đang định rời đi, lại thấy Cung Vân tách đám người, giọng nói kích động nâng cao: “Y Y, sao lại không hiểu lễ phép như vậy, mau chào anh cả đi.”
Nghê Y thầm mắng một tiếng, thật sự đủ rồi.
Thời điểm mấu chốt, sức lực Cung
Vân mạnh mẽ như một con bò, cứ thế túm cô tới trước mặt Lệ Chiêu.
Nghê Y hoàn toàn trở thành trung tâm.
Cô không giống bông hoa nhỏ đáng thương như Cung Vân, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, đẹp tới mức chấn động lòng người. Thời điểm đứng trước mặt Lệ Chiêu, ngược lại không hề thua kém về mặt khí chất, thế nhưng ngoài ý muốn lại vô cùng hòa hợp.
Đây là hiệu quả Cung Vân muốn, khiến hai người họ anh em tình thâm, dựa sát gần nhau hơn. Tuy nhiên lần này ngoài ý muốn, Nghê Y không gọi Lệ Chiêu là “Anh”, Lệ Chiêu cũng coi cô trở thành không khí.
Mọi người tâm tư thống nhất, thậm chí còn có vài phần vui sướиɠ khi người gặp họa.
“Anh.” Giọng điệu của Lệ Khả Nhi kiêu ngạo, đẩy Nghê Y ra, cô ta mới là công chúa thật sự.
Lệ Chiêu không nói chuyện, nhưng rốt cuộc sắc mặt cũng hòa hoãn trở lại.
Trong lòng Cung Vân hơi tủi thân, yếu ớt đi đến bên chồng mình, ít nhất bà còn có vị trí nữ chủ nhân. Nghê Y đứng thẳng lưng, dường như tất cả mọi thứ xung quanh đều không có quan hệ gì với mình, vẫn mang dáng vẻ bình tĩnh.
Vở kịch kết thúc, đã đến lúc cần phải đi.
Xoay người còn chưa đi được mấy bước, bước chân của người bên cạnh đột nhiên lảo đảo, “Ui da”, một tiếng thét chói tai, toàn bộ ly rượu vang đỏ hắt hết lên người cô. Nghê Y mặc váy sáng màu, dấu vết rượu vang đỏ trên ngực vô cùng bắt mắt.
Nam nhìn, lòng mang ý xấu, nữ bàng quan, âm thầm trầm trồ khen ngợi, nhất thời lại không có người tiến lên hỗ trợ. Lệ Khả Nhi lạnh lùng a một tiếng “Mất mặt.”
Lệ Chiêu khoanh tay trước ngực, chuyện trò vui vẻ như cũ, không có một chút cảm xúc.
Cung Vân đi tới, thấp giọng thúc giục: “Còn không mau đi thay quần áo.” Ngữ khí vội vàng, mặt đỏ tai hồng, dường như cực kỳ mất mặt.
Nghê Y mím môi, thuận theo.
Căn biệt thự của Lệ gia rất bề thế và xa hoa, nghe nói trực thăng riêng của Lệ Chiêu còn đang đậu trên tầng cao nhất. Thời điểm Nghê Y lên tầng, cô nhận được tin nhắn của Cung Vân: “Tới phòng cho khách.”
Cẩn thận chặt chẽ như thế, khiến Nghê Y vô cùng buồn cười, cảm giác trống rỗng vô vọng trong trái tim chạy dài ngàn dặm.
Ba căn phòng dành cho khách của Lệ gia đều ở trên tầng 3, đại khái Nghê Y có ấn tượng, nhưng cô không nhớ lắm. Rẽ sang căn phòng thứ hai ở bên phải, cô nhìn thấy ở trên giường có một chiếc váy liền thân mới tinh. Có lẽ là Cung Vân dặn người làm chuẩn bị.
Nghê Y tạm dừng trước cửa, căn phòng này tuy lớn, nhưng cách trang hoàng bày biện lại đơn giản, hẳn là phòng cho khách, bởi vậy cô bước vào không chút nghi ngờ.
Đóng cửa, khóa trái, cô đứng trước gương xoa xoa gương mặt, sau đó cởi chiếc váy trên người xuống.
Cởi được một nửa, động tác trên tay cô chậm dần, trực giác nhắc nhở, Nghê Y theo bản năng quay đầu lại. Vừa quay đầu, trái tim cô liền lạnh đi một nửa, cửa vẫn đóng chặt, Lệ Chiêu thản nhiên vắt chân ngồi trên sô pha, rất có hứng thú mà nhìn cô chằm chằm.
Bộ ngực của Nghê Y cao ngất, cảnh xuân nửa lộ, cảm giác lo sợ không yên trong mắt, khiến cô thoạt nhìn có vẻ thanh thuần vô tội.
Lệ Chiêu híp mắt, dưới ánh đèn ấm áp, ánh mắt ấy càng thêm thâm trầm.
Nghê Y biết giờ phút này nhiều lời cũng vô ích, chỉ biết nhanh chóng mặc lại chiếc váy bẩn lên người. Lệ Chiêu đứng dậy, đi tới gần, túm chặt cổ tay cô không cho cô cử động.
Nghê Y ngửa đầu trừng mắt, “Anh điên rồi.”
Bên ngoài âm nhạc du dương, tiếng khách khứa nói chuyện, tiếng bước chân, khi lớn khi nhỏ.
Lệ Chiêu trước mắt với bộ dáng lạnh nhạt lúc vừa rồi tựa như hai người khác nhau, vẻ mặt đứng đắn, ánh mắt đa tình. Nghê Y có chút không thể chịu được ánh mắt này của anh, giống như dã thú vận sức chờ phát động, tính kế, ngồi canh, đợi con mồi chui đầu vào lưới.
Nghê Y bỗng nhiên phản ứng lại đây, căn phòng này, là của anh.
Cô nhíu mày “Anh cố ý.” —— Cố ý đặt chiếc váy trên giường để cô nhìn thấy và nghĩ rằng đây là phòng dành cho khách.
Vẻ mặt Lệ Chiêu không thay đổi, đuôi lông mày nhẹ nhàng giương lên.
Nghê Y lạnh mặt, “Rượu vang đỏ cũng là anh cố ý cho người hắt.”
Khóe môi Lệ Chiêu hơi cong, giống như khen thưởng, cũng không quá ngu ngốc.
“Cút ngay.” Nghê Y đẩy anh.
Lệ Chiêu ôm lấy eo cô kéo lại gần, hô hấp như có như không đảo qua gương mặt cô.
Nghê Y hoảng hốt, “Anh đừng nổi điên!”
“Điên sao?” Lệ Chiêu trầm giọng, nghiêm túc hỏi.
Giây tiếp theo, anh dùng tay kéo mạnh vạt váy Nghê Y, một tiếng “Roẹtttttt ——”vang lên, nửa chiếc váy trực tiếp bị xé nát.
Đáy mắt Lệ Chiêu dâng lên một đốm lửa nhỏ, đốm lửa bùng cháy, thiêu đốt từng tấc da thịt trên người cô.
Nghê Y không dám lớn tiếng, sau lưng đổ mồ hôi, “Hôm nay là sinh nhật của ba anh! Bên ngoài có rất nhiều khách khứa!”
Lệ Chiêu làm gì có chút sợ hãi nào.
Anh đẩy Nghê Y lên giường, dùng đùi đè nặng đầu gối cô, bao phủ người đến kín mít. Nghê Y lo lắng đề phòng, sợ bệnh dại của anh phát tác sẽ thật sự tử hình mình ngay tại chỗ.
Giống như nhìn thấu suy nghĩ trong đầu cô, Lệ Chiêu bình tĩnh nói: “Tôi không chạm vào em.”
Nghê Y vừa mới thở phào nhẹ nhõm.
“Tôi chỉ nếm rượu.”
Nói xong, Lệ Chiêu vùi đầu vào trước ngực cô, môi mỏng kề sát da thịt mỏng manh, chậm rãi leo núi, lưu luyến tại vị trí cao nhất. Anh mở miệng, dùng đầu lưỡi và hàm răng vuốt ve, khiến cô như vô lực rụng rời giữa thiên đường và địa ngục.
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc Lệ Chiêu cũng ngẩng đầu lên, thấp giọng nói: “Ngọt quá.”
Trong đầu Nghê Y “đùng” một tiếng nổ mạnh.
Cô tức muốn hộc máu đá vai anh, “Lệ Chiêu, tên biếи ŧɦái này! Anh có tin tôi hét lên gọi mọi người vào chứng kiến hành động súc sinh của anh hay không!”
Lệ Chiêu trả lời rất nhanh: “Được.”
Trong mắt Nghê Y lộ ra vẻ kinh ngạc, không thể tin được.
Lệ Chiêu đè nặng sau đầu cô, nửa ép buộc nửa dụ dỗ cô đáp lại nụ hôn tình thâm nghĩa trọng này, sự dịu dàng đến cực hạn mang theo ảo giác ngắn ngủi. Giọng nói của người đàn ông nhuốm màu tìиɧ ɖu͙©, nhưng khi mở miệng, lời nói lại vô cùng thách thức và trêu chọc, “Đúng lúc, để mọi người nhìn xem, em quyến rũ anh trai như thế nào.”
Nghê Y miệng lưỡi sắc bén phản bác: “Anh không xứng làm anh trai.”
“Ừm.” Lệ Chiêu bỗng nhiên hạ eo, lòng bàn tay nhẹ nhàng lướt qua khóe mắt cô, “Vậy em muốn gọi tôi là gì? Gọi một tiếng cho tôi nghe thử xem.” Bàn tay anh nhanh chóng di chuyển xuống dưới, liều mạng véo một cái lên ngực cô, “…… Gọi đi.”
Nghê Y đau tới mức ứa nước mắt, quật cường không chịu nhận thua.
Lúc này, bất chợt có người gõ cửa, người tới vội vàng nói: “Lệ tổng, ba ngài đang tìm ngài.”
Yên lặng mấy giây, Lệ Chiêu buông cô ra.
Nghê Y híp hai mắt, hai đầu gối quỳ trên giường, đột nhiên ôm lấy cổ người đàn ông kéo xuống. Lệ Chiêu trọng tâm không vững, đành phải để cô đạt được ý đồ. Nghê Y hung hăng mυ'ŧ mạnh lên sườn cổ anh, thẳng tới khi mυ'ŧ ra một dấu ấn vô cùng ái muội mới dừng lại.
Cô rót vào tai Lệ Chiêu những lời ngon tiếng ngọt, “Anh à, đi thong thả.”
Nghê Y biết, muốn đối phó với loại người cố chấp và biếи ŧɦái như Lệ Chiêu, chỉ có thể liên tục chiến đấu, chiến đấu tới cùng.
Cùng lúc đó, Nghê Y không biết, ý cười trong mắt Lệ Chiêu như có như không, anh mê mệt tư thái lộng lẫy tuyệt đẹp của cô, cũng phát cuồng với ván cờ ngang tài ngang sức này.