Ông Xã, Đói Bụng, Đói Bụng, Cơm Cơm

Chương 1: Xuyên sách rồi

Cà chua ba tệ tư một cân, bắp cải thảo một tệ tám, giá thịt lợn đã cao lên tới hai mươi hai tệ một cân.

"... Vòng bạn bè ồn ào rần rần. Tuyết rơi càng lúc càng nhiều, bầu không khí này thật tốt quá đi!"

"Đêm nay là Giáng sinh mà. Tối nay mình ăn lẩu hay beefsteak nhỉ? Bữa tối với ánh nến, hay chúng ta chọn beefsteak đi?"

"Woa, lợi hại thật, ông xã là tốt nhất."

"Bé heo ngốc nghếch!"

Một góc trong tàu điện ngầm, Tề Trừng đang bận rộn tính toán số lượng giá cả đồ ăn, đứng bên cạnh cậu là một cặp đôi trẻ tuổi. Người con trai cao to vừa vặn ôm bạn gái nhỏ vào lòng, thuận tiện đẩy luôn cậu ra góc. Cậu cũng không phải cố ý nghe trộm đâu, mà là vì trên tàu lúc này khá đông người nhưng cặp đôi này lại nói chuyện không lớn không nhỏ, thế nên Tề Trừng cứ vậy bị thồn cho một họng đầy cơm chó...

Beefsteak sao... Thịt bò bốn mươi tám tệ một cân lận đó!!!

Ăn không nổi :((

Vẫn nên ăn bắp cải thảo và đậu phụ hầm miến đi thôi. Phải tiết kiệm tiền.

Tề Trừng nghe cặp đôi kia thảo luận lịch trình ngày lễ, hôm nay ăn mừng đêm Giáng sinh, ngày mai thì đi chơi Giáng sinh, nhà hàng cũng đã đặt, nào là socola, trà sữa, hoa tươi...

Cuộc sống thần tiên...

Tề Trừng nghe mà không kìm được ước ao. Cậu là trẻ mồ côi, một mình lặn lội từ địa phương nhỏ đến thành phố học tập, học phí bốn năm đại học phải vay mượn. Còn hai tháng nữa sẽ trả hết nợ, đợi đến lúc đó thì cậu cũng không cần phải sống túng quẫn như này nữa rồi.

Đến trạm.

Cặp tình nhân vừa nãy đã rời khỏi, Tề Trừng cũng theo đám đông đi xuống. Vừa ra khỏi trạm, mặt cậu đã dính phải mấy bông tuyết đang rơi.

Lạnh đến gun gẫyyy.

Trên người là áo lông đã mua từ ba năm trước, càng giặt thì càng mỏng đi, bây giờ dùng nó để giữ ấm cũng không được nữa.

Đèn xanh sáng lên, tất cả mọi người cùng băng qua đường.

Đột nhiên đám đông la hét chói tai. Tề Trừng còn đang bận lạnh đến mức giấu cả đầu vào trong áo lông như chim cánh cụt, cậu ngơ ngác quay đầu sang xem chuyện gì đang xảy ra.

Dù đang là đèn xanh nhưng lại có một chiếc SUV chạy với tốc độ cao đang hướng về phía bọn họ, ai ai cũng sợ hãi chạy tứ phía, có cô gái còn bị doạ cho sợ nên đứng bất động tại chỗ.

Ầm!!!

Một tiếng vang dữ dội.

Ngay sau đó, rất nhiều người trong đám đông đã lên tiếng:

"Đâm chết người rồi!!!"

"Mau gọi 120 đi!!"

"Chảy nhiều máu quá!!!"

...

Cô gái vừa rồi còn đang vì sợ hãi mà đứng tại chỗ, bây giờ mới sực tỉnh, thì ra có người đã kéo cô lại, nhưng bây giờ người đó...

___

Thân mặc áo ngủ, ga giường Hermès, dép lê Chanel, bên cạnh giường đều là đồ vật trang trí của Louis Vuitton... Ngoài cửa tuyết rơi càng lúc càng lớn nhưng trong phòng lại ấm áp như mùa xuân, có chút nóng. Dưới giường là một chiếc thảm Ba Tư trắng tinh mềm mại.

Trong phòng tràn ngập hương thơm.

(alo ashinomoto, muốn đọc chương mới thì đến wat.tp.ad của cmj_jinju, không thì tôi dỗi khum đăng chương mới nữa. Xincamon!)

Người ngủ trên giường lúc này mới mở mắt tỉnh dậy.

Đầu đau quá đi.

Đừng nói là bị chấn động não rồi đấy nhé?

Khung cảnh xung quanh rất xa lạ, phía cuối giường có mấy túi giấy xa xỉ nằm lung tung như bị ném bừa lên. Tề Trừng vừa nhìn thấy đã sợ đến trợn tròn cả mắt.

Đây tuyệt đối không thể nào là phòng bệnh!

Đó cũng không phải đồ cậu mua!!!

Bán cậu đi cũng không mua nổi mấy món đồ này đâu!!!

Điện thoại... Tề Trừng tìm một vòng, cuối cùng thấy được điện thoại di động đang nằm trên thảm trải sàn, nhưng đây lại không phải chiếc di động mà cậu đã xài suốt bốn năm qua mà lại là loại mới nhất. Quan trọng hơn nữa là khi nhận diện khuôn mặt thì nó lại mở lên được?!

Tề Trừng ngồi xếp bằng trên giường nhìn cái điện thoại đã được mở mà ngẩn người, à không, phải là trầm tư mới đúng.

Cậu cấu chân mình một cái.

Đầu hết đau nhưng chân đau đó!

Tề Trừng mở camera lên nhìn, trên điện thoại vẫn là khuôn mặt của mình... Hoang mang thật sự. Rốt cuộc cậu đang ở nơi nào đây?

Tề Trừng đang mang đôi dép Chanel lên chân, cậu cẩn thận đi từng bước từng bước, sau đó lại quy củ cởi ra, xếp ngay ngắn lại rồi chân trần đi quanh phòng một vòng.

Phòng ngủ rất lớn được thông với phòng tắm. Còn có thêm một phòng treo đầy quần áo hàng hiệu xa xỉ, không phải Tề Trừng dễ dàng nhận ra mà là những bộ quần áo này cùng với áo ngủ trên người cậu đều có logo giống nhau.

Tóc cậu đã biến thành màu vàng.

Nhuộm tóc thành màu như vậy là chuyện mà Tiểu Trừng cậu không bao giờ làm luôn!

Được một lúc thì cậu tìm thấy được chứng minh thư trong một cái ví tiền Burberry.

Người này cũng tên là Tề Trừng, nhỏ hơn cậu ba tuổi.

Cẩn thận từng bước từng bước đi ra ngoài, ngay lập tức cậu đã nhìn thấy toàn cảnh.

Đây là một căn biệt... biệt thự sao?!??!?

Bên ngoài khác hẳn với phía trong căn phòng khắp nơi đều là logo hàng hiệu kia. Cả biệt thự trang trí một phong cách gọn gàng và hiện đại, toát lên vài phần đẹp đẽ, cao quý. Tề Trừng nghĩ nghĩ, hình như đồ đạc bên trong phòng ngủ cũng rất tối giản, chỉ là hàng hiệu chất thành đống mà thôi. Có vẻ như nguyên chủ rất thích mua sắm đồ hiệu, nhất là của các nhãn hàng lớn.

Phòng khách ở lầu một như có động tĩnh.

Tề Trừng từ trên cầu thang đi xuống, phát hiện đầu bên kia còn có một cái thang máy

Lại còn lắp thang máy trong nhà, lần đầu tiên cậu thấy luôn đó!

Phòng ăn rất lớn, thoải mái sáng sủa, phía sau Tề Trừng bỗng có một bóng người.

"Tề thiếu gia sao dậy sớm thế? Làm sao lại để chân trần rồi?"

Chú Quyền mang một l*иg bánh bao nóng hổi mới ra lò từ phòng bếp đi ra, liếc mắt đã thấy Tề Trừng đang đứng ngây ngốc ở phía cầu thang.

Dù sao cũng là người đã kết hôn cùng với Tông Ân, ông khách khí hỏi: "Tề thiếu gia, cậu muốn ăn bữa sáng sao? Tôi vừa hấp xong bánh bao canh cua đây."

Tề Trừng nuốt nước miếng, ăn cái đã, sợ hãi xa lạ gì đó để sau.

"Ăn ạ!"

Chú Quyền kinh ngạc, hôm nay mặt trời lặn đằng tây à, Tề thiếu gia thế mà lại nguyện ý ngồi xuống ăn sáng sao?

Bị bánh bao canh cua hấp dẫn, Tề Trừng lạch bạch chạy tới bàn ăn. Giờ cậu mới chú ý đến một người khác cũng ở đó, nhưng lại ngồi trên xe lăn. Cậu chỉ liếc mắt nhìn một cái lại thôi. Tề Trừng nhanh chóng ngồi xuống, vui vẻ lễ phép nói: "Cám ơn chú ạ."

Chú Quyền mang hai l*иg bánh bao đến, bánh bao to bằng nắm đấm trẻ con, vỏ bên ngoài óng ánh long lanh, bên trong phảng phất hương vị nước canh.

Chú Quyền để vỉ hấp ở giữa hai người, trong lòng cảm thấy kinh ngạc: Tề thiếu gia bình thường ngồi cách xa Tông Ân, sao bây giờ lại ngồi gần như thế? Trong ngày thường dù là dùng chung một bàn ăn cơm đi nữa thì hai người cũng mỗi người ngồi một đầu. Hơn nữa Tề thiếu gia cũng rất ít khi ăn cơm cùng lúc với Tông Ân.

Bình thường cậu toàn ngủ đến khi tự mình tỉnh, sau đó lại lái xe ra ngoài đi chơi đến nửa đêm mới trở về. Thậm chí có hôm còn không về nhà.

"Cẩn thận nóng..." Chú Quyền còn chưa kịp nhắc nhở xong.

"A, a... vâng... nóng, nóng."

Tề Trừng gặm bánh bao, nóng đến mức phải đưa đầu lưỡi ra, hít hà một hơi, luyến tiếc cái bánh bao trong tay nên lại cúi đầu húp một ngụm canh. Một vẻ "ăn ngon quá trời quá đất".

Chú Quyền lần đầu tiên thấy Tề thiếu gia như vậy, đặc biệt sống động, giống như trẻ con.

Ừ, cậu vốn là trẻ con.

"Thêm chút bột đậu đỏ nữa có được không?" Chú Quyền hỏi.

Tề Trừng miệng nhỏ bận gặm bánh bao nên không thể nói chuyện, ngoan ngoãn gật đầu.

Chú Quyền đi về phía nhà bếp chuẩn bị bột đậu, Tề Trừng gặm xong cái bánh bao gạch cua thứ nhất, lặng lẽ meo meo nghiêng đầu, tầm mắt dừng lại trên người nãy giờ vẫn ngồi bên cạnh... từ lúc cậu đến tới giờ đối phương vẫn đang ung dung thong thả ăn cơm, không buồn liếc cậu một cái.

Đường nét khuôn mặt nhã nhặn, da dẻ rất trắng, chính là kiểu trông không được khỏe mạnh lắm. Lông mi rất dài, một vẻ mặt vô cùng lạnh nhạt.

Sau đó cậu thấy đối phương lạnh lùng quét mặt nhìn mình.

"Hức." Tề Trừng sợ đến mức miệng nhỏ nấc lên một cái, cậu lúng túng che miệng: "Xin, xin lỗi, tôi không cố ý."

Ánh mắt người này đáng sợ quá đi.

"Nào nào, nếm một chút bột đậu đỏ chú nghiền. Ngại quá, vì Tông Ân không thích ăn đồ ngọt cho lắm nên nếu Tề thiếu gia thấy nhạt thì có thể thêm đường nhé." Chú Quyền mang bột đậu đỏ tới để lên bàn.

Tề Trừng len lén thở ra một hơi, ánh mắt của người kia rốt cuộc cũng đã thu hồi lại rồi.

Chú Quyền, Tông Ân.

Hai cái danh xưng này sao lại nghe quen tai ghê.

Tề Trừng nhận bát: "Cám ơn ạ. Chú cũng đừng gọi con là thiếu gia, gọi con là Tiểu Tề hoặc là Tiểu Trừng là được rồi."

"Việc này...?" chú Quyền cảm thấy Tề thiếu gia như biến thành một người khác, cười ha ha nói: "Ngày đầu tiên con và Tông Ân kết hôn đã nói chú gọi con là Tề thiếu gia, bây giờ thì không cần nữa sao?"

Tề Trừng thiếu chút nữa phun luôn bột đậu đỏ trong miệng, ho khan nửa ngày.

"Chậm một chút, chậm một chút. Tông Ân cũng không quan tâm đến việc ăn uống, dù sao cũng kết hôn rồi, chồng chồng chăm sóc lẫn nhau là việc đương nhiên."

Tề Trừng ho đến kinh thiên động địa, ho đến mức mặt cũng đỏ cả lên, nước mắt sinh lý muốn trào cả ra.

"Con, con kết hôn rồi?"

Gì vậy, cậu kết hôn rồi á?

"Vừa mới một tuần trước thôi, Tiểu Trừng có phải là còn mơ hồ hay không?" Chú Quyền rót ra một ly nước ấm. "Uống nước từ từ thôi."

Tề Trừng ôm ly uống nước, che giấu hoảng loạn trong lòng.

Người gọi là Tông Ân kia lại lạnh lùng liếc mắt nhìn cậu.

Ánh mắt sắc bén, tựa như nhìn thấu được lòng người.

Tề Trừng lại chú ý đến phía đuôi mắt trái của đối phương có một nốt ruồi son nằm trên mí mắt, chỉ khi rủ mắt nhìn mới có thể thấy.

Lập tức, trong lòng cậu như bị đánh vào một cú.

Chú Quyền! Tông Ân!

"Chú, con ăn xong rồi." Bạch Tông Ân lãnh đạm lên tiếng.

Tiếng của xe lăn cũng thật yên tĩnh, rất nhanh đã rời khỏi phòng ăn.

"Con cứ từ từ mà ăn, chú đi xem Tông Ân." Chú Quyền không yên lòng mà nói.

Một lúc sau, trong phòng ăn cũng chỉ còn lại mỗi Tề Trừng. Đầu óc Tề Trừng như muốn nổ tung, cậu rốt cuộc cũng biết mình đang ở nơi nào rồi.

Cậu đang ở trong một quyển sách!

là tên của quyển tiểu thuyết này. Bạch Tông Ân là ông xã của cậu, à không, là chồng hợp pháp của Tề Trừng bản gốc. Quyển tiểu thuyết này là của một đồng nghiệp nữ trong công ty. Vào tháng mà cậu phải tăng ca, khi đang nghỉ ngơi giữa trưa thì mọi người liền nhân lúc này trò chuyện vài câu, lại bởi vì trùng tên trùng họ với nhân vật nên Tề Trừng luôn bị các đồng nghiệp nữ lôi ra trêu ghẹo.

Trong sách có miêu tả: Bộ dáng của Bạch Tông Ân thanh nhã nhưng cũng không phải kiểu xinh đẹp như con gái. Thân mang tàn tật, lại ăn không ngồi rồi nhưng hằng năm vẫn kiếm lời được tầm mười đến một trăm triệu từ việc chia hoa hồng cổ phần của tập đoàn Tưởng thị.

Tề Trừng lúc đó: Đây là dạng *văn học Versailles gì vậy chứ?!?

Trong tiểu thuyết, nguyên chủ Tề Trừng là một nam phụ pháo hôi thô tục đanh đá, bởi vì yêu thích nam chính nên hắn nghĩ ra mọi cách vận dụng thủ đoạn. Kết quả, trong tiệc rượu hắn và Bạch Tông Ân ở cùng nhau một đêm... hai chân của Bạch Tông Ân tàn tật nên không thể nào có chuyện say rượu rồi xảy ra tình một đêm, thế nhưng cũng không biết nguyên chủ nghĩ như thế nào mà lại đi la làng rằng Bạch Tông Ân đã cướp đi sự trinh trắng của hắn, nhất quyết muốn cùng Bạch Tông Ân kết hôn.

Khi ấy Tề Trừng nghe xong thì cả người đều cảm thấy không khỏe lắm...

Cũng không biết là có nên phỉ nhổ đồng nghiệp viết văn lung ta lung tung hay không nữa.

Cuối cùng, giống như là bị cái thanh danh trong sạch thuần khiết kia làm cho lung lay đầu óc, Bạch Tông Ân thế mà lại thật sự đồng ý kết hôn với hắn.

Nguyên chủ là nam phụ pháo hôi, dĩ nhiên là Bạch Tông Ân không phải nam chính. Anh vốn dĩ đối chọi gay gắt với nam chính, làm hại nam chính tan cửa nát nhà, cuối cùng giống với nam phụ pháo hôi Tề Trừng mà có kết cục thảm rất thảm.

Tề Trừng ngáng chân vai chính khiến hắn dở sống dở chết.

Bạch Tông Ân lại làm cho vai chính tan cửa nát nhà.

Cái này...

Làm sao giờ đây?

Bánh bao nhân gạch cua cùng với bột đậu đỏ ngọt thanh, Tề Trừng suy tư mất ba giây, dứt khoát kiên quyết cúi đầu ăn ăn.

Ăn cho no rồi tính!

Ngoài cửa sổ tuyết rơi càng lúc càng nhiều. Tề Trừng ăn no xong thì mệt rã rời tiến về phòng ngủ, cậu chỉ muốn ở lì trong căn phòng hơn sáu mươi mét vuông mà ngắm tuyết thôi.

Thì ra bình yên là cái cảm giác như này đây.

Mơ mơ màng màng ngủ thϊếp đi, lúc tỉnh lại đã hơn một giờ trưa. Tề Trừng lại thấy đói bụng, lần này mang dép lê vào, xoành xoạch chạy xuống lầu.

Dưới lầu rất yên tĩnh, Bạch Tông Ân và chú Quyền không ở đây, nhưng có một dì mập mạp vừa nhìn thấy cậu liền hỏi: "Tề thiếu gia muốn cái gì sao?"

"Dì, có cơm chưa ạ?"

Trong sách, ba mẹ của Bạch Tông Ân mất sớm, ông bà ngoại đều lần lượt qua đời, chú Quyền là người ngoài, không có quan hệ máu mủ gì với Bạch Tông Ân nhưng lại coi anh như cháu trai mà đối xử vô cùng thân thiết.

Biệt thự này chỉ có ba người ở, cậu, Bạch Tông Ân và chú Quyền.

Còn lại những người làm vườn với dì quét dọn đều không sống ở đây.

"Bây giờ cơm còn đang nấu, nếu đói bụng quá thì dì nấu cho bát mì nhé?"

"Được ạ, cám ơn dì." Tề Trừng làm ngoan ngoãn ngồi bên cạnh bàn, chờ cơm ăn.

Không bao lâu, một mùi hương truyền đến. Dì giúp việc bê ra một tô sứ trắng, nước dùng có một chút hành lá đã xắt nhỏ, mặt trên còn có thêm một cái trứng trần, lòng đỏ trứng óng ánh, bên cạnh là vài con tôm to, có thêm thịt trắng hơi cuộn lại, còn cả chân giò hun khói được cắt thành từng lát mỏng thiệt mỏng, có thêm rau xanh giòn giòn.

Tề Trừng: !!!

Đây là cái thứ xa hoa tuyệt thế gì vậy!

Cậu còn cho là một tô mì sợi tùy tiện thôi ấy chứ...

Nhìn Tề Trừng ngạc nhiên như vậy, dì giúp việc lo lắng nói: "Mì tương đối đơn giản, canh hầm cũng không có, cậu Tề xem ăn có được không?"

Tề Trừng gật đầu như bõ tỏi, nâng cái tô lên húp một ngụm nước dùng.

Oa!

Cảm giác cả linh hồn đều muốn thăng hoa luôn!

Bạch Tông Ân ngồi trên xe lăn, phía sau là chú Quyền cười ha ha nói: "Tiểu Trừng giống như đã biến thành người khác vậy. Vốn dĩ là tuổi trẻ mới kết hôn, nên chắc là có chút không kịp thích ứng. Tông Ân, con phải quan tâm cậu ấy nhiều hơn đấy."

"Con biết rồi chú Quyền." Giọng điệu Bạch Tông Ân ôn hòa nhưng đáy mắt lại mang theo rét lạnh.

Tề Trừng giống như heo vậy, vui mừng sung sướиɠ ra mặt, tâm tình lại tự do tự tại.

Ăn cơm xong thì dì giúp việc bưng hoa quả ra, Tề - còn đang bận quét mắt báo giá từng món - Trừng, đôi mắt như hiện lên¥.

Táo tây tám tệ một cân, thanh long đỏ hai mươi, bơ dâu tây ba mươi tám, măng cụt bốn mươi tám.

Dud!??!?

Ngày tháng thần tiên!

Tề Trừng không khỏi nghĩ đến cặp đôi ở tàu điện ngầm kia, người con trai đã gọi bạn gái là "bé heo ngốc nghếch". Thật ra lúc đó, cậu cũng muốn làm "bé heo ngốc nghếch" lắm, nhưng đáng tiếc...

Tuy rằng không biết mình có trở về được hay không, hay là giấc mơ này đến cùng cũng phải tỉnh lại...

Thì lúc này, Tề Trừng từ tận đáy lòng thật sự sâu sắc cám ơn vai ác Bạch tiên sinh đã cho cậu chỗ ăn, chỗ ở.

Vì vậy cậu ôm lấy đĩa hoa quả, thật vui vẻ đi đến phòng khách.

"Bạch Tông Ân..." có muốn ăn hoa quả hay không.

Còn chưa kịp nói hết, Tề Trừng đã bị đối phương lạnh lùng quét mắt nhìn đến, thật giống như ghét bỏ cậu nói chuyện không đúng.

Tề Trừng nghĩ nghĩ, ok, là cậu sai rồi, thật ngượng ngùng quá đi, cố gắng sửa lại sai lầm, cậu lấy hết can đảm nói: "Ông... ông xã, ăn hoa quả nè."

Tay Bạch Tông Ân đang cầm cốc trà không thể khống chế mà run rẩy một trận, làm nước trà nóng rơi một ít xuống tay.

Anh đặt cốc trà trong tay xuống, hai bàn tay giao lại, che luôn vệt đỏ do bị bỏng vừa nãy, nâng mắt nhìn về phía người "chồng" kia.

Chú Quyền không để ý tới Bạch Tông Ân bị trà nóng đổ ra tay, lực chú ý đều đặt ở lời mà Tề Trừng vừa nói, ông kinh ngạc xong lại đặc biệt vui vẻ mà nói: "Được rồi, Tiểu Trừng, con và Tông Ân cứ chậm rãi nói chuyện, chú đi ra ngoài xem xem." kiếm cớ rời đi.

Lòng ông tràn đầy hi vọng đôi chồng chồng mới cưới này có thể nơi nơi hòa hợp.

"Trái cây này." Tề Trừng đưa đĩa hoa quả sang, thần thần bí bí ngăn trở tầm mắt của chú Quyền đang nhìn lén phía xa, dùng thành bát thủy tinh đυ.ng vào tay Bạch Tông Ân.

Bạch Tông Ân nhíu mày lại.

"Tay anh bị bỏng đỏ rồi, cái này lạnh nè." Tề Trừng giải thích xong, lại nhỏ giọng thì thầm nói: "Anh không muốn để chú Quyền lo lắng chứ gì? Tôi biết mà, anh mau cầm lấy làm dịu nó đi."

Còn tự cho mình là đúng.

Tề Trừng là đồ ngốc, Bạch Tông Ân biết.

Cũng bởi vì Tề Trừng ngu xuẩn nên mới điên cuồng yêu thích Tưởng Chấp, ảo tưởng rằng sau này ly hôn với anh là có thể cùng Tưởng Chấp ở bên nhau, muốn bảo vệ một thân trong sạch cho Tưởng Chấp.

Bạch Tông Ân chịu đáp ứng cùng đối phương kết hôn vì anh cũng cần thiết một cái vỏ ngoài.

Một tuần trước, đối phương còn rất sợ ở cùng anh, luôn đi sớm về trễ, nếu ở trong biệt thự thì cũng luôn muốn trốn tránh anh.

Sao ngày hôm nay lại thay đổi rồi?

Bạch Tông Ân không muốn phí lời tranh chấp với đồ ngu xuẩn này, anh để thành bát thủy tinh áp vào tay, giương mắt nhìn Tề Trừng, ý tứ đuổi người.

Tề Trừng nhân tiện ngồi lên ghế sofa, lắc lắc dép lê Chanel trên chân, cứ có cảm giác đây chính là dép lê plastic.

Sau đó, cậu lén lút nhìn trộm Bạch Tông Ân.

Mới bị nóng một chút mà tay anh đã ửng đỏ rồi.

Thật sự y như trong tiểu thuyết vậy, thân thể Bạch Tông Ân rất yếu đuối, hơn nữa lớn lên lại cực kỳ đẹp trai, ấn tượng đầu tiên đã làm người nhìn bị mê hoặc, sinh ra suy nghĩ đây là một người đàn ông gầy yếu dễ bị người coi thường. Trên thực tế, nhân vật phản diện to lớn này đã làm cho ba của nam chính phải nhảy lầu tự sát, khiến cho mẹ của nam chính trở thành người điên, bức nam chính từ một tên yếu đuối trở nên hắc hóa.

Mà mặc dù như vậy, đồng nghiệp nữ đối muốn hận cũng không thể hận nổi Bạch Tông Ân.

Trước hết là bởi vì anh quá đẹp trai. Thứ hai là vì kết cục sau này đã vạch ra chân tướng, đồng nghiệp nữ oa oa gào khóc nói cái gì mà Bạch Tông Ân mỹ cường thật thảm...

Trên tay cậu bỗng nhận lấy một thứ, là đĩa trái cây.

"Ông xã không muốn ăn sao?" Tề Trừng nhận ra mình gọi ông xã rất thuận miệng.

Quả nhiên là sức mạnh của cơm cơm mà!

Bạch Tông Ân không thèm nhìn cậu, tự điều khiển xe lăn rời đi.

...

Vì để không bỏ lỡ cơm tối, Tề Trừng ở phòng khách cả một buổi trưa, ăn xong trái cây lại ôm điện thoại di động chơi. Thế giới này cùng thế giới của cậu tương đối giống nhau, có Weibo, Wechat, bla bla các loại diễn đàn. Chỉ có tên thành phố là khác nhau.

Thành phố nơi bọn họ ở rất nổi tiếng, nằm ở phía bắc, là một thành phố có nền kinh tế rất phát triển, nó còn có thêm một cách gọi khác là Bắc Tưởng, ý nói ở phương bắc này, nhà họ Tưởng là giàu có thịnh vượng nhất. Đây cũng chính là lý do vì sao nguyên chủ lại yêu sống yêu chết Tưởng Chấp như vậy.

Nhưng tất cả mọi người sẽ không biết, lại qua thêm bốn, năm năm sau, Bắc Tưởng này nên đổi thành họ Bạch rồi.

Là Bạch trong Bạch Tông Ân.

____

Triệu Tam: [Tề thiếu, đã trễ thế này rồi còn chưa tới sao? Ra ngoài uống rượu đi, mới khai trương quán bar, cho cậu gọi mấy người mẫu nam, hàng to xài tốt cậu không cần thì sờ sờ giải thèm cũng được mà...]

Tề Trừng không cẩn thận mở loa ngoài, giọng Triệu Tam lập tức vang lên mấy lời bla bla...

Chú Quyền đúng lúc đến gọi cậu đi ăn cơm thì nghe thấy được những lời này. Ông là người lạc hậu bảo thủ, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, thật sự không biết nên khuyên như thế nào.

Tề Trừng ngồi thẳng lưng, cậu cũng không biết Triệu Tam là ai, nhưng người này cản trở cậu cơm cơm thì chính là người xấu!

[Tui không có đi đâu hết, sau này mấy loại hoạt động như vậy đừng có réo tui, tui là người đã kết hôn rồi nên còn phải bận ăn cơm tối với ông xã nữa!]

Rất ư là đàng hoàng trịnh trọng, khí thế hùng hổ gửi voice đi! Tề Trừng quay đầu nhìn chú Quyền, lộ ra cái lúm đồng tiền nho nhỏ: "Chú Quyền, cơm chín rồi ạ?"

Chú Quyền mặt mũi đang nhăn hết lại thấy thế cũng phải bật cười, hòa ái dễ gần nói: "Ừ. Không biết Tiểu Trừng thích ăn cái gì, con thích gì nói cho chú Quyền, lần sau chú làm cho con."

"Con cũng không kén ăn đâu ạ. À, con không thích ăn rau cần lắm."

"Được rồi, không nấu rau cần." Chú Quyền dùng giọng diệu như dỗ trẻ con.

Trong phòng ăn không thấy Bạch Tông Ân, Bạch Tông Ân không tới thì không thể bắt đầu ăn cơm được...

Ông xã, đói bụng đói bụng, cơm cơm!!!

________

*văn học Versailles: một dạng thuật ngữ ý chỉ những người phô trương sự giàu có của họ một cách tế nhị.